Chương 22

“Đúng vậy đó bà nội, con và mợ năm vừa xuống núi liền thấy Trần Ngọc đang chạy đến tìm cậu năm. Bà ta nói là có chuyện muốn nói với cậu năm, còn nói cái gì mà muốn giải thích. Bà ta vừa thấy con và mợ năm đi tới lại không nói nữa.” Cố Thanh Oánh nói.

Bà Cố tức giận đem rổ đậu ném sang một bên, “Không được, bà phải đi gặp lão bất tử nhà họ Trần đó nói cho ra lẽ, bọn họ chắc là thấy nhà ta sống tốt, khá giả mà động tà tâm đi?”

“Bà nội...”

Chị cả vội giữ bà Cố lại, “Mẹ, mẹ đừng nóng vội. Cô con gái nhà họ Trần kia hai ngày nữa sẽ kết hôn, cô ta gả đi rồi về sau cũng không thể dây dưa gì nhà chúng ta được.”

Bà Cố nghe vậy, nghĩ cũng đúng nên dần bình tĩnh lại.

Bà tức giận thở phì phì ngồi xuống lần nữa, nhặt rổ đậu lên, hung hăng bẻ những chỗ bị sâu đυ.c ném xuống đất, cứ như xem đậu que kia là con gái nhà họ Trần, hận không thể dạy dỗ cô ta một trận.

....

Ở bên này, Bạch Đào về đến nhà liền bắt đầu nấu cơm.

Trong nhà có rau củ nên cô làm một ít rau trộn với dưa chuột, cán mịn bột mì làm mì sợi, thêm một đĩa trứng sốt cà.

Cố Tranh trở về, đứng ở cửa phong bếp như một bức tường lớn. Bạch Đào không cần hắn giúp gì trong bếp nên nhờ hắn đi lựa hạt dẻ và táo tàu.



Vỏ ngoài hạt dẻ có lớp vỏ màu xanh đầy gai, khi nhặt phải đeo găng tay. Việc tách lớp vỏ gai Bạch Đào giao cho Cố Tranh. Mấy quả hạt dẻ chín sẽ tự tách hết vỏ nhưng số hạt dẻ mà bọn họ mang về quả xanh nhiều hơn quả chín.

Chờ đến khi làm cơm xong, Bạch Đào gọi Cố Tranh đến ăn cơm.

Đôi tay Cố Tranh to khỏe, thân hình rắn chắc, hiệu suất làm việc của hắn cũng rất tốt, chờ đến khi Bạch Đào làm cơm xong thì đống hạt dẻ đã bị hắn tách vỏ gần hết. Vỏ xanh đã tách ra để qua một bên, chất thành đống.

Lúc Cố Tranh đi tới, không biết vì sao trong đôi mắt đen nhánh của hắn có vẻ rất ủy khuất. Bạch Đào cố gắng nhìn kỹ nhưng cái gì cũng không nhìn ra.

Ăn cơm xong, Cố Tranh nói: “Anh với cô ta không có quan hệ gì, cũng không biết vì sao cô ta đến tìm anh.”

Lúc này Bạch Đào mới chắc chắn vừa rồi mình không nhìn nhầm.

Đương nhiên là cô biết Cố Tranh và Trần Ngọc không có quan hệ gì, thế nhưng cô vẫn muốn tỏ chút thái độ, “Ừm, em biết rồi, em tin anh.”

Lại nói: “Về sau anh ra ngoài nên chú ý một chút, không được giống như hôm nay nữa, nếu không em sẽ cắt đứt tiểu tử của anh.”

Nói xong, cô liền làm tay thành hình cây kéo, ánh mắt quét qua hạ thân của hắn. Ý tứ ra sao, không cần nói cũng biết.

Cố Tranh đem mặt, trầm giọng nói: “Em sẽ không có cơ hội này đâu.”

...



Sau bữa cơm, Cố Tranh rửa bát, Bạch Đào thì quét rác trong sân.

Cố Tranh xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, “Trời tối rồi, một mình em ở nhà có sợ không?”

“Không sợ, anh muốn đi đâu sao?” Bạch Đào tò mò nhìn hắn.

Cố Tranh dùng bàn tay to xoa nhẹ đầu Bạch Đào. Bạch Đào không chút lưu tình hất tay hắn ra.

“Nói chuyện trước đã, anh đừng động tay động chân.”

“Anh đến giúp cha và anh cả, ban ngày không có thời gian ra đồng, hiện tại nhàn rỗi nên muốn đi giúp một chút.”

“Được.”

“Em đi ngủ sớm một chút, không cần đợi anh về đâu. Ngày mai không có việc gì, em có muốn cùng anh ra đồng làm việc không?”

Bọn họ là vợ chồng son, sau khi đưa vợ về nhà lại mặt thì hắn cũng rảnh rỗi. Không có việc gì làm nên hắn muốn ra đồng giúp đỡ hai ngày, hết kì nghỉ thì đến đội vận chuyển làm việc.

Bạch Đào thấy Cố Tranh muốn ra đồng làm việc thì cô cũng phải đi, “Ngày mai em sẽ đi cùng, việc nặng em không làm được nhưng những việc khác em làm rất tốt. Tất cả mọi người đều bận rộn, em ở trong nhà mà không việc gì cũng không được.”