Chương 7: Thu Phục

Bánh nướng vừa rồi cũng vậy, cô còn chưa ăn hết, hắn đã không chút do dự hay ghét bỏ đã ngay lập tức ăn luôn.

Tuy rằng là tránh lãng phí nhưng cô cũng không khỏi cảm thấy kì lạ.

Bạch Đào cảm thấy Cố Tranh so với ngày hôm qua đã xấu tính đi không ít, vừa rồi còn cố ý trêu chọc cô.

Thế nhưng nhìn vẻ mặt Cố Tranh vẫn bình tĩnh như thường, Bạch Đào hạ giọng nói: “Anh sao lại không lau miệng bình một chút, em vừa mới uống qua...”

“Không sao, anh không chê đâu.” Cố Tranh cười nhẹ.

Bạch Đào rất nhanh phản ứng lại, nhặt cục đá nhỏ dưới chân lên ném về phía hắn, “Anh...không biết xấu hổ! Ai bảo anh ghét bỏ.”

Động tĩnh của hai người làm kinh động Cố Thanh Thần đang đi phía trước.

Cố Thanh Thần dừng bước, quay đầu lại nhìn, cậu mợ năm đang làm cái gì? Đều đã lớn hết rồi còn học trẻ con đánh nhau?

“Cậu mợ năm, hai người đi nhanh lên.”

Nói xong, hắn liền nhìn thấy trong tay cậu năm có bình nước, “Cậu năm, trong bình còn nước không? Con sắp khát chết rồi, cho con uống một ngụm đi.”

Cố Tranh: “Hết rồi, cậu vừa mới uống hết, cố nhịn một chút, sắp về đến nhà rồi.”

“Cậu năm, sao cậu không chừa lại một chút cho con, huhu.” Cố Thanh Thần có chút oán giận, hiện tại hắn rất khát a, thế nhưng nước cũng không còn, cho dù khát như thế nào cũng phải cố gắng chịu đựng.

“Chẳng trách mợ năm ném cho cậu một cục đất, chắc là cậu uống hết nước không chừa cho mợ rồi. Cậu năm à con nói cậu, cậu cũng quá không biết thương vợ rồi.” Cố Thanh Thần lý giải hành vi vừa rồi của Bạch Đào vô cùng hoàn mỹ.

Là cậu năm đáng giận, bị mợ năm đánh là đúng!

Cố Tranh yên lặng không nói.

Bạch Đào bởi vì hành vi vừa rồi của Cố Tranh cũng không muốn giải thích giúp hắn.

Bất quá cô cũng không thể nói với hắn, cậu năm hắn là đưa nước cho cô uống trước, hai người trưởng bối bọn họ đều uống nhưng lại không chừa lại cho tiểu bối, cô cảm thấy vẫn là để Cố Thanh Thần hiểu lầm Cố Tranh một chút sẽ tốt hơn.

Đoạn đường kế tiếp, ba người đều rất ít nói chuyện.

Cố Thanh Thần vì khát đến nỗi không muốn nhiều lời, còn Cố Tranh vốn là người ít nói. Bạch Đào thì không biết nói gì, cô cũng lười tìm đề tài.

...



Về đến nhà, Cố Thanh Thần đem xe đạp giao cho Cố Tranh, chạy nhanh vào nhà uống nước.

Bạch Đào trở về nhà, lấy táo, kẹo sữa và đường trắng ra khỏi giỏ. Đường đỏ, thịt và xương chuẩn bị đem đến cho mẹ chồng và chị cả.

Trong nhà không có đồ dùng nhà bếp, cái gì cũng không có, chắc phải nhờ mẹ và chị cả giúp đỡ.

“Cố Tranh, em mang thịt đến nhà chính trước, em ở đó dùng cái gì lát nữa anh nhớ gửi lại tiền cho anh chị cả, chúng ta nhờ vả anh chị, không thể để anh chị xuất lực còn phải chi thêm đồ.”

Cố Tranh mặt mày nhu hòa, thậm chí vết sẹo dữ tợn trên mặt cũng dịu đi rất nhiều, “Anh biết rồi, không quên đâu.”

“Ân.”

...

Trong nhà chính.

Cố Thanh Thần đang uống nước thì bị bà Cố lôi kéo hỏi thăm tình hình hôm nay đi công xã, mẹ hắn cũng ở bên cạnh nghe.

Đừng nhìn Cố Thanh Thần ngây thơ khờ khạo, kỳ thật mắt nhìn của hắn rất tốt.

“Bà nội, mẹ, hai người yên tâm đi, cậu mợ năm tình cảm rất tốt. Lúc đi công xã trở về, cậu năm mua bánh bao nhân thịt và bánh nướng, ăn rất ngon, bánh nướng lớn như vậy này, bánh bao to bằng nửa nắm tay con, nhân thịt đầy ắp. Con ăn một cái bánh nướng và hai cái bánh bao, no vô cùng.” Cố Thanh Thần vừa diễn tả vừa nói.

Đột nhiên, hắn bị mẹ cốc đầu một cái, “Tiểu tử ngốc, nói trọng điểm.”

Nếu còn nói nữa, nước miếng của thằng nhóc này cũng sắp chảy xuống rồi, đồ tham ăn.

Cố Thanh Thần bị mẹ hắn cốc đầu cũng không giận, sờ sờ cái đầu, tiếp tục nói: “Bà nội, người yên tâm, tình cảm của cậu mợ năm thật sự rất tốt.”

Nói tới đây, hắn đè thấp thanh âm, “Thật ra trên đường trở về, hai người bọn họ đều nghĩ là con không nhìn thấy, cho nên mợ năm cứ như vậy cầm bánh bao đưa tới bên miệng cậu năm đút cậu ăn, cậu năm con ăn một miếng, mợ năm lại ăn một miếng.”

Cố Thanh Thần miêu tả sinh động như thật.

“Thật sự?” Bà Cố có chút không tin, con trai út của bà là dạng người gì chẳng lẽ bà không biết, hắn là người đứng đắn, nói là đầu gỗ cũng không sai, bây giờ lại hiểu tình thú như vậy?

“Cực kì chính xác nha bà nội, con có thể lừa người sao?”

Cố Thanh Thần lại bênh vực Bạch Đào nói: “Bà nội, bà phải nói với cậu năm, mợ năm đối với cậu thật tốt. Cậu thì ngược lại, một mình uống hết nước chẳng chừa lại cho con với mợ năm một chút nào nên mợ năm tức giận ném đất vào cậu. Cậu năm thật ích kỷ, một chút cũng không biết quan tâm người khác.”



Bà Cố cùng mẹ hắn nhìn nhau, cảm thấy trong lời nói của cháu/con mình có chút khó tin.

Chuyện trước có thể miễn cưỡng tin tưởng, nhưng nói Cố Tranh một mình uống hết nước, không chừa lại cho vợ và cháu uống, chuyện này có gì đó không đúng.

Bà Cố rất hiểu con trai mình, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cháu trai lớn, con trai bà chắc là chỉ không chừa lại cho cháu trai thôi.

Bà Cố nghĩ đến đây, mẹ hắn tất nhiên cũng nghĩ tới nhưng không vạch trần hắn, đứa con trai này của cô thật ngốc.

Cô ghét bỏ liếc hắn một cái, “Được rồi, con qua nhà cậu năm con xem có cần giúp gì không.”

Cố Thanh Thần mới vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Bạch Đào cầm giỏ đi đến, cái giỏ này có chút quen mắt, nếu hắn đoán không sai thì chính là cái giỏ đầy thịt kia: “Mợ năm, mợ đến rồi.”

“Bà nội và mẹ con có nhà không?” Bạch Đào cười hỏi.

“Có ạ.” Cố Thanh Thần quay đầu hướng vào phòng kêu “Bà nội, mẹ, mợ năm tới.”

...

Bà Cố cùng chị cả đã nghe Cố Thanh Thần nói qua. Sau khi nghe Bạch Đào nói lý do đến đây, bà Cố liền nắm lấy tay Bạch Đào, càng nhìn cô bà càng thấy hài lòng, con dâu chỉ trong vòng hai ngày đã hoàn toàn thu phục con trai, quả là lợi hại. Chỉ là vừa nghĩ đến con trai út, bà Cố không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc cho Bạch Đào.

Bà hớn hở nói: “Con ngoan, làm các con tốn kém rồi, đều là người nhà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Có chuyện gì cứ bảo anh cả và anh hai con hỗ trợ.”

“Đúng vậy.” Chị cả cũng nói.

“Cảm ơn mẹ, cảm ơn chị cả, sau này không thiếu chuyện làm phiền anh chị cả đâu.” Bạch Đào khẽ mỉm cười, đưa giỏ cho chị cả.

Cái giỏ không nhẹ, chị cả vén khăn che lên, oa, nhiều đồ quá, “Em năm mua nhiều đồ như vậy.”

“Không nhiều đâu chị, nhà chúng ta nhiều người, tính ra một người cũng không được bao nhiêu.” Bạch Đào nói.

Nhà anh chị cả có hai trai một gái, Cố Thanh Thần là anh lớn, em gái hắn Cố Thanh Oánh năm nay mười lăm tuổi, em trai út Cố Thanh Dương mười ba tuổi. Ngoài ra lát nữa còn có thêm mấy anh đến giúp đỡ, thêm vào chị dâu, bọn nhỏ, quả thật không ít người.

Bọn họ đang ở trong phòng nói chuyện. Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm Cố Thanh Oánh và Cố Thanh Dương cãi nhau.

Trên mặt Cố Thanh Dương dính bùn, quần xắn lên đùi, đầu gối cũng lấm lem bùn đất, một tay hắn cầm xô nhỏ, tay còn lại cầm một chiếc giày vải.

Chị cả vừa thấy vậy, ngay lập tức nổi giận, bất chấp em năm còn ở đây, cầm cây chổi sau cánh cửa muốn đánh.

“Cố Thanh Dương, con là muốn chọc cho mẹ tức chết phải không! Nhìn xem quần áo trên người bị con làm bẩn hết rồi, có phải con lại trốn học, xem hôm nay mẹ có đánh chết con không!”