Chương 15

Đừng thấy Phương Đại Đầu không kích động thành bộ dáng như con trai, thực ra trong lòng ông đã bắt đầu tính toán dạy cháu gái như thế nào mới tốt. Hạt giống tốt không thể lãng phí, hơn nữa cũng không phải ông lôi kéo đứa nhỏ tới đây học nấu ăn, là đứa nhỏ tự mình muốn học.

Nếu đã muốn học vậy nhất định phải học ra bộ dáng mới được.

"Sáng nay làm không tệ, buổi chiều cháu cắt cà rốt và cải trắng thành lát, nhớ không được lơi lỏng."

Cháu gái vẫn phải luyện đao công trước. Đối với hạt giống tốt vừa chăm chỉ lại nghiêm túc hơn nữa hạt giống tốt này còn là cháu gái của mình, Phương Đại Đầu lấy cổ vũ làm chủ. Chờ khi nào cháu gái chân chính yêu thích nghề nấu ăn này, tới đó nghiêm khắc hơn cũng không muộn.

【Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được nước dưỡng da với liều lượng dùng khoảng một lần】

Không cần chờ đến buổi tối, Phương Ái Ái chỉ dùng thời gian nửa ngày đã được ông nội Phương Đại Đầu khen ngợi ở phương diện học nấu ăn.

Như vậy xem ra vẫn rất nhẹ nhàng nha.

Tới lúc tan ca gần tối tay Phương Ái Ái - người cảm thấy nhẹ nhàng sắp không nhấc lên nổi. Cô rất hoài nghi cứ tiếp tục luyện tập như vậy, thời gian cơ bắp trên cánh tay xuất hiện cũng không còn xa nữa.

So với cứ ngốc ở nhà cô vẫn thích làm việc trong nhà ăn hơn. Ở đó có ông nội và ba mẹ Phương, có một vài chú dì thoạt nhìn rất quen thuộc. Còn có bánh bao đậu khô nhân dưa muối thơm ngát bốn phía cùng với phần thưởng của hệ thống.

Thời gian một ngày, cô tổng cộng nhận được năm phần thưởng: Một lần là tinh chất cho gọt vỏ và cắt sợi khoai tây, một lần là kem dưỡng mắt đổi từ cắt củ cải và cải trắng, còn có ba lần được ông nội khen ngợi được thưởng nước dưỡng da.

Tuy rằng liều lượng mỗi phần thưởng chỉ có một lần nhưng tích tiểu thành đại, tiểu tiên nữ yêu cái đẹp tương đối kiên nhẫn.

Con gái nhà mình đã bận rộn ở nhà ăn một ngày, Vương Mỹ Lệ không cho con gái nhúng tay vào việc nhà cho dù là nấu cháo hay rửa chén.

"Con mau trở về phòng nghỉ ngơi đi. Tự mình xoa bóp cánh tay, xoa bóp cổ tay. Ngày mai còn phải tiếp tục nữa."



"Cảm ơn mẹ." Phương Ái Ái ngọt ngào nói. Hôm nay đừng thấy cô không lười biếng, có rất nhiều phần công việc cuối cùng như rửa rau, rửa sạch thớt đều do mẹ giúp cô làm. Mẹ Phương còn có công việc của mình, không hề nhẹ nhàng hơn cô chút nào.

Phương Ái Ái đã chậm rãi dung nhập vào gia đình này, người Phương gia thật sự rất tốt.

* * *

"Lực độ này được chưa?"

"Hơi đau."

"Không thể không đau chút nào được, không đau thì không có tác dụng, con ráng nhịn một chút. Mấy ngày nay nếu con không xoa bóp, buổi tối ngủ còn đau hơn. Ba là người từng trải qua, ở phương diện này có kinh nghiệm hơn con."

Phương Nhất Chước vừa nắm tay con gái nhà mình, vừa kể lại chuyện cũ trong trí nhớ.

"Bà nội con đi sớm, ông nội con không có tâm tư tỉ mỉ như ba con. Khi đó ba cái gì cũng không hiểu, làm cả ngày ở tửu lâu, ngày hôm sau đau đến cánh tay cũng không nhấc lên được. Lúc đó ông nội con mới nhớ vừa bắt đầu luyện tập đao công phải xoa bóp mát xa mới được. Cái này với leo núi là cùng một đạo lý: Sau khi xuống núi nhất định phải xoa bóp chân nhiều hơn, xoa không xong thì sau đó còn đau hơn."

Xoa bóp cánh tay, xoa bóp cổ tay lại mát xa cho đôi tay của con gái, mồ hôi trên trán ba Phương đều chảy ra.

"Được rồi được rồi, hiện tại cả người con đều thoải mái. Ba cũng nghỉ ngơi chút đi, đến lượt con đấm lưng cho ba."

"Được thôi, ba cũng hưởng thụ một chút." Ba Phương nhắm mắt lại, ngồi trên băng ghế nhỏ cả hai chân đều cuộn tròn lại.

Nếu Phương Ái Ái lắng nghe kỹ sẽ nhận ra một ít giọng mũi trong giọng nói của ba Phương. Đương nhiên giọng mũi không phải bởi vì cảm lạnh mà là bởi vì cảm xúc trong lòng.



Ở niên đại này, ba Phương tuyệt đối có thể xem như từ phụ. Không quản là đối với con trai hay con gái, Phương gia vẫn luôn là từ phụ nghiêm mẫu. Nhưng thời khắc ôn nhu như vậy đã rất lâu không xuất hiện qua.

Đây là lần đầu tiên có người đấm lưng cho hắn, hơn nữa người này còn là con gái của mình.

Trong lòng ba Phương tràn đầy cảm động đến muốn tràn ra ngoài.

"Ái Ái đi theo ông nội học thật tốt, sau này chúng ta đều làm đầu bếp. Chờ con đến tuổi rồi mời một chàng trai tốt tới cửa làm con rể. Người một nhà chúng ta vẫn nên ở cùng một chỗ."

Phương Ái yê Ái đời trước mới mười tám tuổi, muốn yêu đương nhưng không nghĩ tới chuyện kết hôn. Đời này chỉ có mười lăm tuổi, yêu đương thì là yêu sớm, kết hôn lại là chuyện càng xa xôi hơn.

"Con còn nhỏ, không cần tính toán sớm như vậy." Phương Ái Ái có chút bất đắc dĩ, tuy rằng cô đã gần như quyết định tương lai sẽ làm một nữ đầu bếp xinh đẹp nhưng vẫn muốn có một phần bằng cấp.

Tốt xấu gì cũng gian khổ học hơn mười năm, sao có thể chỉ lấy tấm bằng tốt nghiệp tiểu học được. Hiện tại không có tiền dùng quan hệ đi báo danh, chờ sau này kiếm được tiền cô nhất định phải thi thử mấy cái giấy chứng nhận.

"Đúng đúng đúng, Ái Ái nhà ta vẫn còn nhỏ." Ba Phương đồng ý, mười lăm tuổi vẫn là một cô gái nhỏ. Người ta đều nói nữ đại thập bát biến, càng thay đổi càng đẹp. Hắn cảm thấy rất đúng, thiếu nữ nhà mình trong khoảng thời gian này quả thực đẹp hơn so với trước kia.

Mùa đông mỗi năm mặt với tay Ái Ái đều bị đông lạnh, đến mùa xuân lại từ từ dưỡng trở lại. So với thời gian mùa đông thì đây là một quá trình từ từ trở nên xinh đẹp, giống như trong câu chuyện vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng. Năm nay cũng như thế nhưng lại nhiều hơn, trở nên đẹp mắt hơn so với những năm trước.

Có thể là đã trải qua chuyện bỏ học và tuyệt giao với Đoạn Thanh Thanh nên con gái ổn trọng và hiểu chuyện hơn, ngoài ra còn thích làm đẹp hơn trước kia. Có khả năng tất cả con gái đều như vậy, lớn một chút liền biết cách ăn mặc, chăm chút cho bản thân mình.

Một ngày rửa mặt hai lần, đánh răng hai lần, chải tóc càng khỏi nói nhiều đến mức không đếm xuể. Hôm nay đến nhà ăn, con gái cư nhiên còn mang theo cây lược gỗ trong nhà.

Lúc ra khỏi cửa, mặt thì được khăn quàng cổ che kín, hai tay thì rụt vào trong tay áo một chút cũng không lộ ra bên ngoài.

Không cần phải nói, làm như vậy rất có hiệu quả. Vào mùa đông tay con gái đều bị lạnh đến đỏ bừng, mu bàn tay sưng lên giống như cái tiểu màn thầu. Thế nhưng hiện tại lại tốt hơn không ít, một chút sưng đỏ cùng vết nứt cũng biến mất hơn nữa còn rất trắng. Hoàn toàn không giống với đôi tay vừa thô kệch vừa thô ráp của hắn.