Chương 28

Phương Minh Khải đã từng làm buôn bán, bán qua cá thu, cá trắm cỏ, cũng bán qua lươn tương đối hiếm lạ, nhưng chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này.

Một đám người chen chúc vây quanh, đừng trông cậy vào chợ bán thức ăn có thể có người giữ gìn trật tự, mọi người mua đồ cũng không bao giờ xếp hàng, trong tay cầm tiền liên tục chen chúc vào bên trong, hỏi xong giá liền bắt đầu mua đồ.

Đều nói cuộc sống không dễ dàng, nhưng nhìn tư thế mua thịt này cũng không giống như cuộc sống không dễ chịu, sống xa hoa chịu chi tiền một chút, có thể mua một hai cân thịt kho nguyên chất, muốn thêm chút thức ăn cho người trong nhà, mua một cái móng heo hoặc mua chút món chay, dù sao cũng đều nấu từ một phần nước chát ra, đừng nhìn là món chay, cũng có thể nếm được chút vị thịt.

Mọi người đông đúc, chen chúc cướp đoạt, tràng diện này Phương Minh Khải chỉ gặp qua ở Cung Tiêu Xã quốc doanh, hơn nữa còn phải là vật hiếm lạ ở Cung Tiêu Xã quốc doanh, mới có thể khiến mọi người nhiệt tình như vậy.

Mức độ đắt hàng vượt quá sức tưởng tượng.

Theo lý mà nói, đây hẳn là chuyện tốt, bán nhiều thì mới kiếm được nhiều, phàm là thương nhân khôn khéo biết làm ăn, hẳn phải gia tăng số lượng mới đúng, nhưng thực tế thì cung ứng của bọn họ có hạn.

Những món kho chay như đậu phộng đậu nành linh tinh các loại còn tốt, phiếu định mức trong nhà không đủ dùng, còn có thể tự mình về nông thôn tiêu tiền thu, có tiền là có thể thu được.

Nhưng thịt thì khác, chân gà móng heo đều là vật hiếm lạ, phiếu định mức trong nhà nhất định không đủ dùng, lúc ban đầu, là ông nội dùng mối quan hệ, trực tiếp mua từ bên lò mổ, chỉ là số lượng này có hạn, không có khả năng cung cấp vô hạn.

Phương Minh Khải cũng có thể mua được bên chợ đen, nhưng vẫn là vấn đề cũ, không mua được nhiều như vậy, trên sạp của người ta mới có bao nhiêu thịt, mọi người cũng là đi cửa sau mới lén lấy một ít ra bán.

Cho nên Phương Minh Khải ba ngày chỉ có thể mở quầy nửa ngày, còn lại hai ngày rưỡi, có hai ngày mua nguyên liệu nấu ăn, nửa ngày dùng để nấu món kho, chỉ có nửa ngày còn lại là ra mở quầy bán.

Hơn nữa cửa hàng món kho trăm năm Phương gia, chủ yếu là món chay chứ không phải món mặn, cái trước mua nhiều thì cái sau không thể mua ít, hơn nữa còn có hạn mua.

Đúng vậy, mở một quầy hàng nho nhỏ, cũng khiến Phương Minh Khải đưa ra hạn mua, mua chay mới có thể mua mặn, bán cùng với nhau.



Mặc dù như vậy có thể đẩy lùi một ít khách hàng, nhưng những món kho này vẫn cung không đủ cầu, còn bắt đầu nổi danh ở thành phố Hải Xương.

Bắt đầu từ mùa đông, cho đến khi thời tiết ấm áp, mùa xuân đến gần, buôn bán không những không vắng vẻ, mà còn tốt hơn một chút so với lúc trước.

Quầy hàng bên cạnh Phương Minh Khải đã bị đào thải, bây giờ tiền vốn có, mắt thấy chính sách này vẫn phát triển ổn định, đương nhiên phải sải bước về phía trước.

Dứt khoát thuê một cửa hàng mặt tiền ở cửa chợ bán thức ăn, hai gian phòng trước sau, vừa có chỗ dùng để bán thịt kho, phía sau cũng có nơi dùng để làm phòng bếp, so với quầy hàng trước kia rộng rãi hơn không ít.

Vẫn không thay đổi chính là tấm bảng hiệu của cửa hàng món kho trăm năm Phương gia kia.

*****

Phương Ái Ái tích góp được sáu mươi chín viên thuốc chắc bụng gầy thân, nói cách khác cô đã học được sáu mươi chín món ăn, có gần ba phần bốn trong số đó là Phương Ái Ái tự mình thử nghiệm trong không gian ảo.

Bên trong nhà ăn, công việc phó bếp cần làm, cô đều có thể làm, dù sao thì yêu cầu của nhà ăn cũng không cao đến như vậy, không yêu cầu món ăn phải thay đổi mỗi ngày, cũng không yêu cầu đổi mới sáng tạo gì cả.

Chẳng qua tiền lương mỗi tháng của phó bếp là ba mươi hai đồng, tiền lương mỗi tháng của Phương Ái Ái chỉ có mười đồng, còn chưa bằng một phần ba người ta, hơn nữa cô còn không thuộc về công nhân viên chức trong xưởng đóng hộp, ngay cả công nhân tạm thời cũng không phải, xưởng có phát phúc lợi cũng không có phần của cô.

Chính vì nguyên nhân này, cô ở nhà ăn không có công việc rõ ràng, bình thường không chỉ làm công việc của phó bếp, có một số công việc lặt vặt cũng phải làm, trên cơ bản giống như một viên gạch, nơi nào cần thì dọn nơi đó.

Cho dù Phương Ái Ái nhận được rất nhiều phần thưởng của hệ thống, cánh tay không đau, cổ tay không mỏi, đầu gối không mệt, nhưng trong lòng không thoải mái lại không phải chuyện hệ thống có thể giải quyết.