Chương 5

Sau khi lau khô, hai tay cũng chỉ có thể chà xát qua lại. Tăng tốc độ lưu thông máu, cũng nhanh chóng hồi ấm.

Phương đại tiểu thư đã bao giờ chịu tội như vậy, ngồi trên ghế gỗ rách càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy chua xót. Cô cúi đầu, mặt buồn bã, nước mắt cũng sắp rơi xuống, chỉ thấy trên mặt đất đột ngột xuất hiện một hàng chữ.

【Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Cùng ông nội Phương Đại Đầu học cách nấu cháo cao lương, nấu ra một chén cháo cao lương nhận được sự khẳng định của Phương Đại Đầu. Thành công được thưởng một kem dưỡng da tay dạng nhỏ, thời hạn ba ngày】

Hiện tại Phương Ái Ái rất hoài nghi hệ thống có thể đọc suy nghĩ trong đầu cô. Nếu không, sao khi cô đói bụng phần thưởng là chất dinh dưỡng, lúc cô vì "khuôn mặt thứ hai" thương tâm, khen thưởng lại là kem dưỡng da tay dạng nhỏ.

Có điều nói tiếp cũng thật nhỏ mọn, kem dưỡng da tay thì kem dưỡng da tay. Còn nhất định phải làm ra cái gì mà dạng nhỏ, cho cô một cái lớn thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Không thể không nói, phần thưởng này so với dịch dinh dưỡng có thể no bụng còn hấp dẫn hơn nhiều.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Phương Ái Ái cầm chiếc lược gỗ duy nhất trong nhà chậm rãi từng chút từng chút chải tóc cho mình.

Chất tóc của nguyên chủ không phải rất tốt, tóc xơ vàng bị phân nhánh hơn nữa cũng không dày. Bất quá ở niên đại này, loại tóc như thế này mới là bình thường. Muốn có được một mái tóc dày đen nhánh hoặc là gien bẩm sinh quá mức ưu tú, hoặc là có thể cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng.

Chải tóc có thể thúc đẩy lưu thông máu trên đầu cũng có thể giúp đỡ cải thiện chất tóc, tuy khả năng giúp đỡ chỉ là một chút nhưng có chút ít vẫn tốt hơn không.

Nghĩ như vậy, ngược lại cũng không cảm thấy nhàm chán, không có điện thoại di động, không có máy tính, không có internet. Ngay cả một cuốn báo chí cũng không có, trong nhà thứ in chữ duy nhất chính là sách giáo khoa.

Phương Ái Ái học năm nhất mới hơn nửa năm, kiến thức sơ cao trung vẫn chưa hoàn toàn bị vứt qua sau đầu, tốt xấu gì cô cũng là người đã trải qua kỳ thi đại học. Sách giáo khoa sơ nhất ba môn ngữ văn toán học ngoại ngữ này đều quá đơn giản, còn môn phụ nội dung không khó lắm. Nội dung khoa học xã hội theo cô xem chỉ như một bữa ăn sáng, khoa học tự nhiên hình như cũng không phải rất khó.



Cho nên sau khi qua loa xem qua một lần cô liền đặt những quyển sách này sang một bên.

Đi vào thế giới này đã vài ngày, Phương Ái Ái vẫn chưa có kế hoạch cụ thể gì đối với tương lai. Đi học là không có khả năng, còn đi ra ngoài làm việc, tuổi còn nhỏ lại không có bằng cấp. Muốn tìm một công việc cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cho dù là công việc tạm thời đều có một đống người chờ.

Nhưng nếu vẫn luôn ngốc ở nhà như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ buồn tới bệnh mất. Hơn nữa, cô còn muốn kiếm tiền mua sản phẩm chăm sóc da bảo dưỡng thật tốt, đang ở độ tuổi giống như hoa đương nhiên cô muốn ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp.

Sầu ơi là sầu.

Phương Ái Ái rất kiên trì chải tóc cả buổi chiều, cánh tay đều mỏi nhừ.

Người về đến nhà đầu tiên là đồng chí Vương Mỹ Lệ, cũng không phải tay không trở về, trong áo và túi quần căng phồng đều là đồ ăn.

Nói là "đồ ăn" cũng có hơi gượng ép, sao có thể trắng trợn lén lút mang thức ăn trong nhà ăn về nhà như vậy. Lấy về đều là vỏ củ cải, phần đầu cải trắng gì đó, loại đồ vốn muốn vứt đi này.

Lúc lương thực khẩn trương, không riêng gì một nhà Phương gia làm như vậy. Bất quá hiện tại công nhân còn lấy loại vật này về nhà cũng không nhiều lắm, dù sao thứ này thật sự ăn không ngon, nếu không đến mức khó khăn ai lại vui vẻ ăn thứ này chứ.

Phương gia nợ bên ngoài không nhiều nhưng trong nhà có hai đứa nhỏ không biết cố gắng. Đứa nhỏ nhà người ta lớn như vậy không phải đã đi làm, chính là còn đi học ở trường, không quan tâm như thế nào đó cũng là có tiền đồ.

Nào giống hai đứa nhỏ nhà mình đều lớn cả rồi, lại đều ngồi xổm ở nhà. Hiện tại ăn cơm trắng không quan trọng, ngày sau vẫn phải ra ngoài làm việc, công việc làm sao tốt như vậy còn không phải bỏ tiền ra mua.



Tiền tiền tiền, người Phương gia thắt lưng buộc bụng còn không phải muốn tiết kiệm chút tiền sao.

"Lại ngốc ở nhà một ngày, đời trước tôi rốt cuộc là gây cái nghiệt gì. Sao lại sinh ra hai anh em các người, mỗi ngày đều tới chỗ tôi đòi nợ."

Vương Mỹ Lệ mở cửa tủ ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy lương thực bên trong không giống buổi sáng. Còn tạm được, cuối cùng đói bụng cũng biết tự mình nấu cơm ăn, không lười đến mức không chữa được.

Phương Ái Ái tuy rằng không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía mẹ Phương. Cô ngược lại muốn nhìn xem mọi người nấu cháo như thế nào.

Cắt nhỏ phần đầu cải trắng, vỏ củ cải cho vào. Nói là miếng thì không tính là mỏng, nói là khối thì lại quá nhỏ, càng không thể tính là thái hạt lựu.

Cho các thứ đã cắt nhỏ vào nồi, cho vài nắm cao lương. Thêm nước là trực tiếp dùng nồi lấy ở vòi nước, căn bản không có dụng cụ đong đo gì.

Thủ pháp đốt bếp than tổ ong càng thành thạo hơn, so với Phương Minh Khải còn lợi hại hơn nhiều. Các thao tác như nước chảy mây trôi làm cho người ta thán phục.

Nhìn rất đơn giản nhưng mà hương vị không tốt lắm.

Phương Ái Ái đã ăn cơm chiều mấy ngày như vậy rồi, đời trước bữa ăn giảm cân cô ăn qua đều ngon hơn thế này. Ít nhất cho vào trong nước nấu đều là rau xanh tươi ngon mọng nước, mà không phải loại này.

Nguyên liệu nấu ăn như vậy, đúng là rất khó có thể làm ra đồ ăn ngon.

Cũng không biết hệ thống Trù Thần gì đó nghĩ như thế nào, cho dù là muốn tìm người thí nghiệm vậy cũng nên tìm một "gia đình giàu có". Nấu cơm có đầy đủ tất cả dụng cụ cần thiết, có nguyên liệu nấu ăn phong phú. Giống loại người nghèo chỉ có hai tay trắng như cô cũng chỉ có thể học nấu cháo cao lương.