Chương 5

Lúc đó, suýt nữa Sở Lăng Phong đã gϊếŧ Tần Lẫm.

Anh phải giải thích thế nào đây? Nói rằng thanh gươm thề định mệnh này không phải là mình ư?

Người khác sẽ nói, chiều cao 1m83 là anh đúng không? Ngoại hình đẹp là anh đúng không? Eo thon, chân dài là anh đúng không? Đặc điểm rõ ràng như vậy không phải là anh thì là ai?

——Còn có Tần Lẫm nữa mà!

Vì vậy, đám đông lại sáng tạo ra tin đồn mới: “Bông hoa Cao Lĩnh chia số tiền lớn không thành nên trút giận lên tình địch, nói mọi chuyện đều do tình địch làm.”

Chính lần đó đã khiến Sở Lăng Phong, người luôn gặp khó khăn khi học thuộc văn cổ, khi đọc thuộc một đoạn trong “Cảm Động Thiên Địa Oan Đậu Nga”, bỗng nhiên đọc trôi chảy như có thần trợ giúp, khiến Liễu Phi Dương không dám nhìn, không dám nghe.

Mối thù sinh tử giữa Tần Lẫm và Sở Lăng Phong khiến Romeo và Juliet cũng phải chào thua.

Sở Lăng Phong nghĩ rằng Tần Lẫm đã mặc nhầm áo khoác, còn Tần Lẫm lại cho rằng Sở Lăng Phong đã lấy nhầm áo khoác, cả hai đều tin chắc mình là đúng.

Cái áo khoác của Schrödinger đó rốt cuộc là của ai thì không có kết luận, nhưng mối hận thù đã kéo dài đến hôm nay.

Sở Lăng Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu ta ngồi cùng bàn với tớ thì có ích gì?”

Liễu Phi Dương nói: “Nhớ giữ kỹ áo của cậu, đừng để bị cậu ta lấy mất nữa.”

Sở Lăng Phong: “... Cũng có lý.”

Liễu Phi Dương nói thêm: “Khi ngồi nhớ cẩn thận, coi chừng cậu ta rút ghế của cậu.”

Sắc mặt Sở Lăng Phong trở nên nghiêm trọng, đây thực sự là điều mà Tần Lẫm có thể làm.

“Còn điều gì nữa không?” Sở Lăng Phong hỏi.

Liễu Phi Dương suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra điều gì khác, nhưng vẫn nói một cách chắc chắn: “Chắc chắn cậu ta có mục đích khác, chúng ta không nên để bị mắc lừa.”

Sở Lăng Phong gật đầu.

Khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi trong nhà ăn, anh bỗng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Anh và Liễu Phi Dương đến căn phòng chứa đồ bỏ hoang của trường.

Trường Số Một là trường có lịch sử trăm năm, nên đôi khi học sinh có thể tìm thấy những thứ kỳ diệu trong căn phòng chứa đồ đầy bụi của trường.

——Chẳng hạn như một chiếc ghế dài đã trải qua bao thăng trầm.

*

Khi Tần Lẫm nhìn thấy chiếc ghế này cậu cảm thấy khâm phục tinh thần khảo cổ của Sở Lăng Phong.

“Cậu nói chúng ta ngồi lên cái này ư?” Tần Lẫm không thể tin được.

Tần Lẫm sợ rằng khi ngồi lên cái ghế gỗ mục này, cả lớp sẽ nghe thấy tiếng kêu rên của chiếc ghế cổ này.

Liễu Phi Dương tiếp tục truyền lời: “Cậu ấy muốn ngăn cậu rút ghế của cậu ấy.”

Cái ghế cổ này có chỗ nào không tốt thì không biết, nhưng có một điểm tuyệt vời nhất —— dáng dài, hai người cùng ngồi, hoàn hảo để ngăn chặn trò đùa rút ghế.

Tần Lẫm không biết tại sao rõ ràng Sở Lăng Phong đang ở ngay trước mặt mà vẫn cần Liễu Phi Dương làm người trung gian. Liễu Phi Dương có phải là người phiên dịch giữa người và một loài động vật kỳ lạ nào đó không?

“Nực cười, tôi có thể làm ra trò này sao?” Tần Lẫm nói.

“Cậu thực sự có thể làm ra trò này.” Liễu Phi Dương sử dụng một câu khẳng định.

Tần Lẫm buộc phải thừa nhận rằng Liễu Phi Dương nói đúng. Cậu thở dài đầy tiếc nuối, mắt nhìn Liễu Phi Dương thay chiếc ghế tựa sang trọng của mình bằng chiếc ghế dài cổ kính.

Liễu trộm!

“Đừng mất niềm tin vào tôi như thế.” Tần Lẫm ngồi xuống bên bàn, một chân lơ lửng, ngẩng đầu nhìn Sở Lăng Phong, đôi mắt đào hoa như nhìn cả thế giới: “Tôi đến để tham gia với các cậu, không phải để phá hoại các cậu.”

Liễu Phi Dương cảm thấy Tần Lẫm thực sự đáng đánh đòn.

Là một truyền tin hợp lệ của thái tử, Liễu Phi Dương nghĩ như Sở Lăng Phong nghĩ, mắng như Sở Lăng Phong mắng: “Tham gia với chúng tôi ư?”

Tần Lẫm gật đầu đầy chân thành.

“Tầng lớp khác nhau. Sau này cậu vẫn nên đi ăn xin dưới cầu thôi, tôi thì sẽ trở thành sói của Phố Wall.” Cậu ấy đẩy cặp kính phản chiếu, trông khá là khí thế tinh anh.

“Sói của Phố Hoa?” Tần Lẫm chớp chớp mắt.

“Sói của Phố Wall!”

“Sói của Phố Hoa?” Tần Lẫm không chỉ nói mà còn viết ra mấy chữ đó, nét chữ rắn rỏi, đầy phong cách.

“...” Liễu Phi Dương lại nhớ đến nỗi sợ hãi khi bị Tần Lẫm thống trị trong những lần cãi nhau trước đây.

“Cái họ của cậu thật hợp với cái danh này đấy, tôi thì không chịu nổi đâu.” Tần Lẫm nói.

Sói của Phố Hoa, Liễu Phi Dương, bại trận trong hành lang lớp Một.

Sở Lăng Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Lẫm.

Tần Lẫm cười tươi.