Chương 1: Bước ngoặt cuộc đời Thẩm Tri Ý

Toàn thân Thẩm Tri Ý lạnh ngắt như rơi vào hầm băng, lời nói của Tô Diễu Diễu cứ không ngừng quay cuồng trong đầu cô.

"Tiện nhân! Chết như thế dễ dàng cho cô ta quá, ném cô ta đi nuôi chó hoang!"

"Thật sự đã tốn rất nhiều công sức của tao, đánh cắp thân phận của tao, nên đáng phải chết thảm như thế!"

............

Không Không Không!

Cô không muốn chết thảm như vậy, Tô Diễu Diễu, cô hận!

Thẩm Tri Ý vốn có một cuộc sống êm đềm trong Thẩm gia, có bố mẹ yêu thương cô và một người anh trai vạn phần cưng chiều cô.

Nhưng đột nhiên một ngày, sau khi cha mẹ Thẩm gia mang về một cô gái tên Tô Diễu Diễu, mọi chuyện đã thay đổi. Tô Diễu Diễu là "con gái thật sự" của Thẩm gia, trong khi Thẩm Tri Ý chỉ là một đứa trẻ bị bế nhầm. Đối với món nợ của Tô Diễu Diễu, cha mẹ Thẩm gia muốn moi tâm can tất cả ra để bù đắp lại.

Thẩm Tri Ý vốn nghĩ đến việc rời khỏi Thẩm gia để nhường chỗ cho Tô Diễu Diễu, nhưng anh cả nhà họ Thẩm, Thẩm Tri Cẩn, nhất quyết muốn giữ Thẩm Tri Ý lại, còn nói rằng anh sẽ luôn coi cô như em gái, sẽ luôn bảo vệ cô.

Thẩm Tri Ý thật sự đã tin, nhưng chỉ vì một lần hiểu nhầm, Thẩm Tri Cẩn có thể lớn tiếng nạt nộ cô.

"Thẩm Tri Ý! Em thật là làm anh quá thất vọng rồi, bình thường em hành hạ người khác thì thôi đi, nhưng hôm nay là ngày gì chứ, em còn cố ý làm hại Diễu Diễu. Quả nhiên, con gái của tội phạm gϊếŧ người chính là thứ xấu xa!"

Đúng, tội phạm gϊếŧ người! Cha ruột thực sự của cô là một tội phạm gϊếŧ người, vậy còn cô thì sao? Là con gái của tội phạm gϊếŧ người?

Một đứa con gái của tội phạm gϊếŧ người không thể được cứu rỗi, chỉ có thể bị người khác vứt bỏ, bị mọi người khinh thường.

Chán nản, Thẩm Tri Ý bỏ chạy khỏi Thẩm gia, trải qua một hành trình gập ghềnh, vốn dĩ cô muốn tìm một nơi không ai biết đến mình.

Tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, nhưng không ngờ gặp bế tắc mọi bề, cuối cùng phải lấy thân xác của mình ra để đánh đổi lấy tiền.

Cho dù là như vậy, Tô Diễu Diễu vẫn không chịu buông tha nàng.

Cuộc sống của cô thê thảm như thế, vẫn không buông tha cô, muốn cô chết đi, Tô Diễu Diễu này mới có thể triệt để an tâm.

Thẩm Tri Ý đắm chìm trong cơn ác mộng, toàn thân run lạnh, khiến Khương Thượng đang nằm trên người cô sợ hãi.

"Tiểu Ý, tiểu Ý , em bị sao vậy? Em sợ thì anh sẽ không làm nữa? Mở mắt ra nhìn xem? Tiểu Ý! Tiểu Ý!" Khương Thượng dùng bàn tay lớn vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tri Ý.

Không nặng không nhẹ, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của Thẩm Tri Ý lập tức đỏ bừng, may mắn thay, cơn đau trên cơ thể đã đánh thức Thẩm Tri Ý khỏi cơn ác mộng.