Chương 1.1: Thật cẩu huyết, ta trọng sinh rồi!

Phụt.

Bạch Dĩ Lạc choáng váng.

Y đi đường mắt không mở sao, thế mà vấp phải bậc thang liền lảo đảo một cái đυ.ng vào thanh kiếm của chiến thần Tịch Dã Thiên giới, còn bị kiếm đâm xuyên thân thể.

Y chỉ mới thành thần không bao lâu.

Trước khi chết cậu có thể thấy vẻ mặt hoảng sợ của chiến thần. Phỏng chừng không nghĩ y hậu đậu như vậy, còn chết một cách lãng xẹt.

Khi có lại ý thức, phát hiện mình đang ở một nơi thật ấm áp thoải mái, muốn động ngón tay lại phát hiện mình không khống chế được.

Qua một hồi lâu mới chậm rì rì mà cử động đầu, lại nhìn thấy một cái đầu to , trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười.

Mê mang nhìn người trước mặt, sợ tới mức thân thể nhỏ bé của Bạch Lạc Dĩ run lên.

[Trời ơi, hù chết ta rồi.]

[Từ từ, người này lớn lên sao nhìn giống mình như vậy.]

[Không đúng, hắn không phải chết 5000 năm rồi sao, sao giờ còn sống, chẳng lẽ đây là đoàn tụ ở địa phủ.]

Bạch Dĩ Lạc nghi hoặc mở mắt nhìn kỹ, lại có chút không rõ, cuối cùng lại trở về.

[Thôi, không nhìn, có thể là giấc mộng sau khi chết.]

Hồ Đế: "..."

Xác định chính là tiểu Thất.

Tuy không biết vì sao nhưng xem bộ dáng này sợ là chỉ mình biết, cho nên không thể nói được.

Nhưng... Chính mình đã chết khi nào, hắn không biết đã thế lại còn chết 5000 năm trước.

Đây là ai ngụy tạo, lại có thể nói bên lỗ tai của tiểu Thất, chờ hắn biết ai liền lột da làm tã cho tiểu Thất.

"Tiểu Thất tỉnh rồi sao, muốn uống sữa không?" Hồ Đế chọc chọc tiểu nhi tử đang trong ổ nhỏ, cười như bà nội sói làm lòng người hoang mang.

Bạch Dĩ Lạc ngẩng đầu, mở to hai mắt, nhìn không rõ nhưng bất đắc dĩ biểu tình trên mặt Hồ Đế phi thường phong phú, làm y sợ đến mức rụt đầu vội vào ổ.

[Ông trời ơi, tâm can ta sợ run, ta không được ta không được.]

[Lão cha, người đừng cười như vậy với ta, sợ khϊếp.]

Hồ Đế: "..."

Hắn đâu có dọa người, rõ ràng đã rửa mặt chải đầu chỉnh trang qua rồi. Chằng lẽ mình lớn lên quá dọa người?

Không có khả năng, hắn rõ ràng phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm, tuấn lãng phi phàm, một thân chính khí...

Hồ Đế không tin tà, tiếp tục vươn ngón tay chọc bé con trong ổ: "Tiểu Thất, có đói bụng không, cha mang cho con bình sữa nha, nó thật thơm ngon đó.]

"Lão đông tây, Tiểu Thất mới ngủ dậy, ông đừng đυ.ng nó, coi lời ta nói như gió thoảng qua tai phải không!"

Một vị phụ nhân hấp tấp vọt vào, khiêng theo trường thương đâm mạnh về phía Hồ Đế, Hồ Đế nhảy dựng lên bỏ chạy.

"Nương tử, nương tử tha mạng."

"Ta sai rồi ta sai rồi, tiểu Thất còn đang ở đây, làm nhi tử nhìn thấy không tốt."

Nghe một màn này Bạch Dĩ Lạc ghé vào trong ổ cười nhếch miệng.

[Thật tốt, còn có thể thấy một màn này, nghe tiếng cha mẹ vui vẻ đánh chửi, chết cũng không tiếc.]

Hồ Đế: Tiểu Thất, cha bị đánh liền vui như vậy? Thật đúng là hảo hài tử, hừ.

Hồ Hậu: Nhi tử của nàng sao lại chết cũng không hối tiếc? Từ từ, nàng giống như nghe thấy âm thanh của người nào đó.

Chờ đến lúc Bạch Dĩ tỉnh ngủ lại trợn tròn mắt, ngồi xổm trước mặt là một nam một nữ, sợ tới mức làm y xoay người. Còn chưa học bò đã bị dọa đến xoay người.

Kỳ thực đầu quá nặng, giờ lại xoay đầu, chút nữa vặn sái cổ y.

Đột nhiên, một đôi tay dừng trên người y, Bạch Dĩ Lạc nho nhỏ dừng trong lòng bàn tay nàng, còn không to bằng bàn tay.

"Nhóc con, con đừng dọa mẫu thân."

Cái gì mà "chết cũng không hối tiếc", con mau nói đi, gấp chết nương rồi.