Chương 8: Hoa Tam gia bị trục xuất

Trong thư phòng tối tăm, có một bóng người đang di chuyển, lục ngăn kéo, tìm kệ sách, thiếu điều lật tung gạch lên nữa thôi.

“Như thế nào lại không có?”

“Không ở thư phòng vậy ở đâu, chẳng lẽ trong phòng ngủ.”

Hoa Tam gia lẩm nhẩm lầm nhầm, động tác trên tay không khác nào ngưng nghỉ.

Thậm chí hắn còn quỳ rạp xuống mặt đất xem dưới gầm bàn sách só ngăn bí mật nào không.

Hắn ta tập trung đến nỗi không chú ý có người đi vào phòng, không phát hiện thư phòng đã bị khóa, bên ngoài tất cả đều là người.

Trên nóc nhà ám vệ nhìn xuống phía dưới, nâng tay che đôi mắt.

Nương nương muốn đánh người.

Hoa Tam gia cũng thật là, làm gì không làm lại đi trộm Yêu Vương lệnh.

Yêu Vương lệnh a, hiệu lệnh vạn yêu, ai có được nó chính là người thống trị ở Yêu giới.

Hồ Hậu đứng trong góc, kéo tay áo lên, duỗi eo, cười như không cười mà nhìn kẻ đang ở dưới gầm bàn.

Một tay nàng vươn ra liền có một cây gậy xuất hiện trong tay nàng.

Như có như không vuốt ve gai nhọn trên cây gậy, sau đó Hồ Hậu chậm rãi tiếp cận người đang trên mặt đất kia.

“Ngươi đang tìm cái gì?”

Hoa Tam gia giống như không hề hay biết theo tiềm thức trả lời: “Yêu Vương lệnh a.”

“Cái này sao?”

Một chiếc lệnh bài xuất hiện trong lòng bàn tay, Hoa Tam gia đi qua nhìn, trong không gian tối tăm có thể nhìn ra đôi mắt đang sáng lên.

“Đúng đúng đúng, chính là cái này...”

Hoa Tam gia duỗi tay liền muốn lấy, đột nhiên dừng tay lại, ánh mắt hướng về phía trước mặt.

Hồ Hậu mặt tươi cười, vẻ mặt ôn nhu mà nhìn hắn.

“A!!!”

Trong thư phòng truyền ra âm thanh như tiếng heo đang gào rống.

Bên ngoài thị vệ đồng loạt bịt tai lại.

Thanh âm thật lớn.

Tê Khê Điện.

Bạch Dĩ Lạc đang ngủ bị âm thanh làm sợ tới mức toàn thân run lên.

“A...”

[Âm thanh gì vậy, hù chết hồ.]

[Lúc hét lúc lại rống lên, ta không bị hù chết thật là kỳ tích.]

Hồ Đế đi tới sờ đàu nhi tử: “Dọa sợ rồi sao, không có việc gì không có việc gì, mẫu thân con đang giáo huấn ăn trộm.]

“Ngủ đi, phụ thân đang ở đây.”

Sợ lại bì quấy rầy, Hồ Đế thiết lập một kết giới, ngăn cản âm thanh bên ngoài.

Bạch Dĩ Lạc cọ cọ bàn tay Hồ Đế, xoay người ôm lấy ngón tay hắn, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Hồ Đế vẻ mặt ôn nhu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ lại tràn đầy lạnh lẽo.

Vẫn là mình thất sách, không nghĩ âm thanh lại lớn như vây, đều dọa sợ tiểu bảo bối.

Nương tử cũng thật là, nên đem miệng hắn bịt kín.

Trong thư phòng, Hoa Tam gia sợ tới mức bật ngửa ngồi trên đất, sau đó dùng tay chân bò trên mặt đất.

Còn chưa chạy được hai bước đã bị một bàn tay tóm lại.

Hồ Hậu lạnh lùng nhìn hắn, châm điếm: “Muốn chạy đi đâu, không phải tìm Yêu Vương lệnh sao, đang ở trong tay ta, lại đây lấy a!”

Hoa Tam gia sợ tới mức tứ chi phát run: “Tỷ tỷ, không phải như thế, ta không có...”

“Ta chính là, ta chính là đi nhầm đường, đúng, đi nhầm đường.”

“A, đi nhầm đường đúng không.” Hồ Hậu cười, cười khiến Hoa Tam gia run bắn cả người: “Lấy cớ cũng không tìm một lý do hợp lý một chút.”

Hồ Hậu năm cây gậy đầy gai nhọn trong tay, bang một phát đánh xuống người Hoa Tam gia.

“A!!!”

“Tỷ! Tỷ ta sai rồi! Ta không dám nữa, không dám nữa đâu!”

Hồ Hậu mắt điếc tai ngơ, vung gậy trong tay, mỗi lần đều đánh đến thịt, một chút cũng không lưu tình.

“Ta cho ngươi ăn cây táo rào cây sung!”

“Ta cho ngươi tin lời đặt điều.”

“Cho ngươi thị phi bất phân!”

“Người khác không thu thập ngươi, ta tới làm!”

Hoa Tam gia bị đánh tè ra quần, chạy đến cửa, cửa lại mở không ra, đến cửa sổ, cửa sổ cũng không mở được.

Hắn sợ.

“Tỷ... Ta sai rồi... Tỷ tha cho ta đi...”

Hắn quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng nhìn Hồ Hậu.

“A, nhận sai? Ngươi cảm thấy giờ ngươi nhận sai còn có cơ hội sao?”

“Hoa Vô Đại, ta đã cho ngươi một cơ hôi, nhưng ngươi lại không nắm lấy.” Hồ Hậu lạnh lùng nói, ngay sau đó tiếp tục vung cây gậy.

Sau một lúc lâu, thư phòng cuối cùng cũng trở lại vẻ an tĩnh.

Hồ Hậu sửa sang lại y phục bước ra, nhìn A Lan đang quỳ gối trên phiến đá màu xanh sắc mặt tái nhợt, một thân bạch y đầy vết đỏ, nàng cười lạnh: "Thẩm tra được gì?"

Thị vệ chắp tay: "Hồi nương nương, đã khai hết rồi."

"Nếu đã vậy, lột da rút gân đưa qua cho Xà Vương."

"Nói, đây là hạ lễ mà bổn hậu tặng mừng sinh nhật hắn."

Động đến gia đình nàng, động đến nhi tử nàng, bất luận là ai, đều không dung tha.

Hồ Hậu vung tay áo sắc mặt lạnh lùng, giận dữ bỏ đi.

A Lan bị thị vệ kéo đi, trước khi rời đi, nàng ngước mắt nhìn lại, Hoa Tam gia như xác chết bị kéo ra ngoài, đầu rũ xuống mơ hồ có thể thấy các vết sưng đỏ chứng tỏ Hồ Hậu không hề nương tay chút nào.

Thật tàn nhẫn.

Trách không được Hồ tộc thống trị Yêu giới mười mấy vạn năm.

A Lan nhìn về phía chân trời, không khỏi băn khoăn, kế hoạch của Xà tộc liệu có thành công.

******************

Hồ Hậu sau một phen vận động liền đi rửa tay, rửa mặt sau mới hồi Tê Khê Điện.

Vừa vào Hồ Vương đã tiến lên đón nàng.

"Không sao chứ, nàng có bị thương không?" Trong giọng nói tràn ngập lo lắng, lôi kéo xem từ trên xuống dưới.

Hồ Hậu dang hai tay ôm lấy hắn, đầu tự vào ngực hắn: "Phu quân, ta đã không còn đệ đệ nữa rồi."

Hoa Tam gia lớn lên trong ngàn vạn sủng ái của gia đình, giờ đây đã bị sủng đến không rời khỏi gia đình được.

Nhưng Hồ Hậu cũng biết nếu không giáo huấn Hoa Tam gia một trận thì chỉ sợ các yêu khác sẽ noi theo hắn.

Cho nên trừng phạt Hoa Tam gia chỉ có thể nặng tay mà không được nhẹ tay.

Hồ Đế vỗ lưng nàng an ủi: "Không sao nàng còn cho các đệ đệ khác."

Không khí bi thương nháy mắt liền biến mất.

Hồ Hậu giật giật khóe miệng không nói lên lời, buông tay rời khỏi cái ôm của hắn, xoay người đi đến chỗ ổ nhỏ đang đặt trên bàn.

Hồ Đế duỗi tay khó hiểu.

Không phải mới ôm một cái sao? Liền đã tốt rồi à?

Dùng xong rồi ném?

Không thể được.

Hồ Đế tức giận tiến tới, bế Hồ Hậu đi về phía giường còn không quen tạo thêm lớp kết giới cách âm cho Bạch Dĩ Lạc.

"Chàng đang làm gì thế?" Hồ Hậu vòng tay qua cổ Hồ Đế bối rối hỏi.

"Nàng nói đi, dùng xong rồi bỏ, không có đạo lý này."

"Ta đâu có."

"Nàng có."

"Ta..."

"Không nghe không nghe."

Màn giường rơi xuống, Bạch Dĩ Lạc đang ngủ trong ổ lười biếng trở mình, chui vào trong chăn lần hai rồi tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau, khi hừng đông vừa ló rạng, thừa dịp thượng triều nghị sự, Hồ Đế đem hành động của Hoa Tam gia tối qua ra nói, hơn nữa còn hạ ý chỉ.

Trục xuất Hoa Tam gia đến biên giới Vô Vọng, trông coi kết giới, không có chỉ dụ không được trở về.

Người Hoa gia khóc lóc thảm thiết, thậm chí còn tìm đến Hồ Hậu để cầu tình.

Nhưng Hồ Hậu đang cho Bạch Dĩ Lạc uống sữa, nghe thấy động tĩnh chỉ sai nha hoàn ra nói một câu.

Hoa Tam gia là ta tự mình bắt được ta tự mình tấu lên, nhà họ Hoa cũng bị giáng tội, bị trục xuất thì mọi người cứ tiếp tục cầu tình.

Hoa gia nghe được lời này tuy không cam lòng nhưng vẫn chỉ trở về.

Không tuân lệnh Đế Vương, diệt tộc!

Đạo lý này bọn họ vẫn hiểu.

Bạch Dĩ Lạc dùng hai chân nho nhỏ đầy thịt ôm bình sữa uống, đôi mắt trong veo sáng ngời.

[Bị trục xuất? Đã bị trục xuất sao?]

[Chẳng lẽ là lật thuyền trong mương.]

[Ha ha, mẫu thân giỏi quá biết hắn tâm địa bất chính, giờ đã đem hắn giải quyết.]

[Mẫu thân đánh hắn chắc đau tay lắm, Lạc Lạc cọ cọ, mẫu thân sẽ không đau nữa.]

[Mẫu thân không cần buồn. Nếu mẹ không động hắn, hắn cũng sẽ tổn thương chúng ta. Chúng ta chỉ bảo vệ chính mình, không có gì sai cả.]

Bạch Dĩ Lạc cọ cọ tay Hồ Hậu, bộ dáng ngoan ngoãn, Hồ Hậu trong lòng mềm mại.

Tiểu Thất nhà nàng thật biết an ủi mẫu thân.

Đúng vậy, nàng không động hắn, hắn liền làm hại gia đình nàng, cho nên nàng chỉ có thể xuống tay trước.

Nói nàng máu lạnh vô tình cũng được, nói nàng độc ác cũng thế, nàng lần này nhất định phải bảo vệ phu quân, nhi tử của nàng cũng muốn bảo vệ tiểu Thất vì bọn họ trở về.

Tuy nhiên Hoa gia bên kia nàng vẫn phải trở về, đích thân nhìn xem tránh bọn họ gây nhiễu loạn gì đó.