Chương 1: Lần đầu giao phong

Chương 1: Lần đầu giao phong

"Trên thuyền đều là người của ta, là ta cứu Mộ công tử.”

Thời điểm nghe được lời này của Thẩm Bảo Châu, Thẩm Vọng Thư liền biết, đích muội cũng trọng sinh.

Bởi vì ngày này kiếp trước, là nàng nhảy hồ cứu Mộ Thần Chu đang rơi xuống nước.

Lúc ấy Thẩm Bảo Châu cùng nàng đi thuyền, lấy khăn tay bịt mũi, mặt mày tràn đầy khinh thường: “Tỷ tỷ cứu một thư sinh nghèo, thanh danh trong sạch cũng hỏng rồi, đời này chỉ có thể làm thê tử hàn môn.”

“Mà ta đây, phải gả cho thế tử Hộ Quốc công, là chủ mẫu hầu môn trời sinh, là mệnh cáo mệnh phu nhân.”

Nhưng ai ngờ, thư sinh nghèo trong mắt nàng ta, là Thập Tam hoàng tử lưu lạc nhân gian, chính là đương kim Hoàng Đế sau này

Hắn lớn lên thanh phong tễ nguyệt, tài trí hơn người, kiếp trước liên tiếp khảo trúng tam nguyên, ở kỳ thi Đình cùng Hoàng Đế nhận thân, trở thành Thập Tam hoàng tử, sau đó phong vương, cuối cùng xưng đế.

Mà Thẩm Vọng Thư cứu Mộ Thần Chu, gả cho hắn làm thê tử, trở thành nhất quốc chi mẫu, bỏ qua lời can gián của bách quan, vì nàng phế bỏ lục cung, hứa cùng nàng nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Mà Hộ Quốc công thế tử Tạ Tư Hành trong miệng Thẩm Bảo Châu, là vị hôn thu định ra từ nhỏ của Thẩm Vọng Thư

Là Thẩm Bảo Châu hao hết tâm tư, mới từ trong tay nàng cướp được hôn sự này.

Kiếp trước Thẩm Bảo Châu như ý nguyện gả vào Hộ Quốc công phủ, đáng tiếc mọi chuyện đều không phát triển theo suy nghĩ của nàng ta.

Thế tử Tạ Tư Hành phủ Hộ Quốc công nhiều thế hệ công huân hậu duệ quý tộc, thế nhưng ngay trước đêm đại hôn uống rượu ngã ngựa, hai chân bị chặt đứt. Sau đó chàng xuống tóc xuất gia làm hòa thượng!

Ngày thành thân đó, hộ quốc công phủ bất đắc dĩ tìm con thϊếp thất thay Tạ Tư Hành hoàn thành đại hôn.

Đối với hành vi phản nghịch Tạ Tư Hành, Hộ Quốc Công phu nhân vô cùng áy náy với Thẩm Bảo Châu, đem việc quản gia cho nàng ta quản coi như bù đắp.

Ai ngờ Thẩm Bảo Châu không kiểm chế được hành vi, dám cùng con vợ lẽ tư thông, sinh ra dã loại.

Thẩm Bảo Châu đã không thể trở thành chủ mẫu hầu môn, cáo mệnh phu nhân, sau này còn bị phát giác ra gian ình, bị phủ Hộ Quốc công mạnh mẽ đưa vào chùa Tĩnh An làm ni cô.

Khi đó, Thẩm Vọng Thư làm Hoàng Hậu, đến chùa Tĩnh An vì Đại Ngụy cầu mưa.

Giấc mộng chủ mẫu thất bại, Thẩm Bảo Châu ghen ghét nảy sinh oán hận, lấy cái chết của mẫu thân nàng, lừa nàng đến đỉnh núi, đẩy nàng xuống vực sâu.

Lúc sắp rơi xuống vực, nàng gắt gao túm chặt mắt cá chân Thẩm Bảo Châu, cùng nàng ta rơi xuống, sau này cả hai cùng trọng sinh.

Thẩm Vọng Thư cả người ướt đẫm từ trong hồ bò lên trên thuyền, không nhanh không chậm sửa sang lại vạt áo: “Muội nói muội cứu hắn?”

“Ai cũng có thể làm chứng, Mộ công tử, là ta cứu.” Hai tay Thẩm Bảo Châu nắm chặt Mộ Thần Chu còn đang hôn mê hung hăng trừng mắt với Thẩm Vọng Thư.

Mộ Thần Chu là Hoàng Đế tương lai, kiếp này, Hoàng Hậu, chỉ có thể là nàng ta!

Người là Thẩm Vọng Thư kéo lên thì đã sao, trên thuyền đều là người của nàng ta, nàng ta nói nàng ta cứu, tiện nhân Thẩm Vọng Thư này có thể làm được gì.

Thẩm Vọng Thư sửa sang lại vạt áo, lại rũ nước trên tóc, biểu tình đạm mạc: “Muội nghĩ lúc Mộ công tử tỉnh, nhìn hai chúng ta, sẽ cảm thấy ai là người cứu hắn?”

Thẩm Bảo Châu ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng Thư, cả người nàng đều ướt đẫm, ngay cả tóc cũng đang nhỏ nước.

Sau đó lại nhìn chính mình, một thân khô mát, nào giống bộ dạng nhảy thuyền cứu người chứ.

“Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.” Thẩm Bảo Châu xoay người liền nhảy xuống hồ.

Bà tử tay mắt lanh lẹ, chạy nhanh kéo Thẩm Bảo Châu lên thuyền.

Thẩm Bảo Châu sặc mấy ngụm nước, sắc mặt trắng bệch, nhưng nàng ta xách theo vạt áo ướt đẫm, cười cười nhìn Thẩm Vọng Thư: “Tỷ tỷ, bây giờ bộ dạng ta giống cứu người hơn tỷ tỷ rồi đó.”

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Vọng Thư trầm xuống, biểu tình tràn ngập tức giận vì bị cướp công: “Hôm qua đoạt hôn ước của ta, hôm nay muốn cướp Mộ công tử ta nhìn trúng,muội muội cho rằng đồ của ta có thể bị muội cướp đi nhiều lần như vậy sao?”

Thẩm Bảo Châu ngửa đầu đầy tự tin: “Đương nhiên, chỉ cần ta muốn, không thứ gì không chiếm được.”