Chương 16: Phu thê Thẩm gia

Lúc công bố thành tích là A, toàn trường liền "ồ" lên.

Vậy mà trực tiếp thăng lên A, đây là tiêu chuẩn gì! Cũng quá đáng sợ rồi! Đây còn là quyết định thống nhất thông qua nhất trí của nhóm lão sư đó, hơn nữa, người này, còn không biết nhảy! Ở một trình độ như vậy mà bắt được A, đủ để chứng minh thực lực ca hát của hắn.

Người xem cũng thực khϊếp sợ:

“Là A nha.”

“Kịch bản nghịch tập!”

“Ha ha ha ha, ta vẫn luôn rất thích tiểu ca ca này.”

Giản Tinh Tuế tay cầm microphone có chút không nổi, hắn khom lưng thật sâu cảm tạ các vị đạo sư, không thể tin được bản thân có thể đạt được thành tích đó. Từ thời khắc trên sân khấu nhìn về nơi đài cao kia, hắn thấy được các lão sư nhóm đang mỉm cười nhìn mình, thấy được ánh mắt của các tuyển thủ còn lại đối với hắn tất cả đều là khâm phục hâm mộ , trong nháy mắt, hắn còn hoảng hốt nghĩ rằng bản thân đang lạc trong ảo cảnh.

Hắn vậy mà cũng có thể đạt được những điều như vậy?

Cho dù chỉ là một tiểu pháo hôi, cũng có thể làm được?

Phó Kim Tiêu nói: “Lại đây một chút.”

Tiếng nói trầm thấp của ảnh đế đại nhân đem Giản Tinh Tuế đang xuất thần đánh thức, hắn vội vàng từng bước mà đi qua, thấy Phó Kim Tiêu cùng Đồ Nhã cùng nhau đứng lên, trên mặt mỹ nữ tóc vàng mang theo ý cười nhiệt tình: “Ta biết ngươi có thể.”

Giản Tinh Tuế thẹn thùng cười cười.

Thời điểm cái đầu nhỏ này vui vẻ liền có chút khù khờ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy khá đáng yêu.

Đồ Nhã nhẹ nhàng tháo xuống thẻ bài cấp C trên eo của hắn, nàng ngẩng đầu, hướng Giản Tinh Tuế nói: “Chúc mừng ngươi không còn là thực tập sinh ban C, thành công thăng cấp.”

Giản Tinh Tuế có chút xúc động mà nói: “Đều là nhờ lão sư đã cất nhắc ta.”

Đồ Nhã nhẹ nhàng lui ra phía sau, Phó Kim Tiêu đứng ở phía sau nàng, dáng người đĩnh bạt, hắn đứng ngay dưới ánh đèn, an tĩnh nhìn Giản Tinh Tuế, khuôn mặt anh tuấn kia giờ phút này hơi chút nhợt nhạt, nhưng nụ cười thì tươi rói, mắt ánh hiện lên tia vui vẻ. Lần này, Phó Kim Tiêu mở miệng, gọi đầy đủ tên của hắn: “Giản Tinh Tuế.”

Giản Tinh Tuế trong lòng căng thẳng: “Dạ.”

“Chúc mừng ngươi.” Phó Kim Tiêu tiến lên một bước, trên bàn tay thon dài kia, là một thẻ bài dán chữ A vàng kim. Ảnh đế đại nhân khom lưng, vì Giản Tinh Tuế treo lên, tiếp theo mới một lần nữa đứng thẳng thân mình, nâng mí mắt lên nhìn hắn nói: “Không có ai cất nhắc ngươi, là chính ngươi tự mình dành được, thẻ bài này, chính là sự khen thưởng cho lòng dũng cảm dám đối mặt với thách thức.”

Đồ Nhã bên cạnh góp lời: “Khen thưởng cho sự dũng cảm, cho sự sáng tạo, không sợ hãi khó khăn.”

Lý lão sư trêu chọc nói: “Nhưng cũng là khen thưởng cho nỗ lực chiến thắng nữa đó.”

Không biết vì cái gì, rõ ràng chỉ là một hai câu đơn giản, Giản Tinh Tuế lại nghe đến mũi đau xót, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, lại khom lưng một cái thật sâu.

Dưới đài là tràng vỗ tay vang trời, hắn bước xuống sân khấu.

Sau mấy vòng tuyển thủ đối chiến, có thắng có thua, có thành công thăng cấp đến tổ B, tổ A nhưng tuyệt đối không thể vang dội như màn trước đó, thành công của Giản Tinh Tuế là một trường hợp không thể phục chế.

Buổi tối sau khi trở về, nhiều người ngay lập tức đắm chìm trong giấc mộng đẹp. Vào sáng sớm ngày hôm sau, lúc mọi người mơ màng ngủ say, mang theo một loại tinh thần tràn ngập hy vọng, một đoạn thông báo lại vang lên: “Mời tất cả mọi người đến phòng huấn luyện tập hợp, chúng ta sẽ công bố lần lượt các hạng mục biểu diễn ngay bây giờ.”

Mọi người lập tức bừng tỉnh, có người thậm chí còn hoảng hốt lộn nhào xuống giường.

Sau khi tới phòng huấn luyện , không ít người còn ngáp ngắn ngáp dài, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, chỉ đến khi nhín sang phía camera mới thnh tỉnh được một chút.

Đứng ở trên đài chính là các vị lão sư.

Rõ ràng tối hôm qua là cùng nhau kết thúc công việc, hôm nay rời giường bất kỳ người nào so với bọn hắn đều phải dậy sớm hơn. Nhưng vào giờ khắc này, mỗi người trên kia ai cũng mặt mày sáng sủa, y quan chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, thậm chí Phó Kim Tiêu còn nhàn nhạt quét mắt một vòng quan sát mọi người, ánh mắt dừng ở mấy người đang một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, khóe miệng nâng lên một nụ cười đạm bạc, thoạt nhìn thực ôn nhu hiền hòa, nhưng lại làm đáy lòng Giản Tinh Tuế gợi lên chút dự cảm xấu.

Quả nhiên, Phó Kim Tiêu cầm lấy mic: “Hiện tại, bắt đầu tuyên bố quy tắc khảo hạch cho ca khúc chủ đề.”

Lý lão sư bên cạnh tiếp lời: “Mặc dù người được chọn ở các vị trí trung tâm là thành viên trong ban A, những cũng phải thông qua quyết định để lựa chọn vị trí center cùng các vị trí khác. Quy tắc chính là, trong vòng 3 ngày, không hạn chế phương thức luyện tập của mọi người, nhảy hát múa, tất cả đều có thể tự do phát huy cùng học tập.”

Đối tốt với bọn ta như vậy, khả năng phía dưới còn có quỷ.

Quả nhiên, chưa kịp để người khác cao hứng, Đồ Nhã liền tiếp tục: “Nhưng mà, tiêu chuẩn khảo hạch của chúng ta là, ai là người đầu tiên có thể đem ca khúc chủ đề thể hiện thành công, sẽ trở thành center trong trong màn biểu diễn lần này.”

Phó Kim Tiêu môi mỏng khẽ mở: “Đồng thời, thực tập sinh ban C nếu có thể hoàn thành được ca khúc chủ đề sẽ đạt được khen thưởng là 100 tinh đậu, ở trên sân khấu sẽ có quyền lựa chọn ca khúc biểu diễn, và quyền lợi lựa chọn đồng đội.”

Toàn trường ồ lên.

Lưu Sảng lão sư cũng mở miệng: “Mọi người chú ý, bài hát chủ đề của chúng ta sẽ dựa vào kết quả khảo hạch của mọi người, những vị trí sẽ dựa theo thành tích khảo thí mà sắp xếp trình tự. Và ta xin nhấn mạnh một điều, không phải là người đầu tiên hoàn thành bài hát chủ đề là sẽ đạt được vị trí center, quy tắc đã chỉ ra rõ ràng, phải đem ca khúc chủ đề biểu diễn một cách hoàn chỉnh và ưu tú mới được tính là thành công.”

Lý lão sư cũng gật đầu: “Không sai, xin tất cả hãy chú ý, nếu ngươi muốn dựa vào may mắn, ngẫu nhiên hoàn thành lại bảo bọn ta tới kiểm tra, nếu là được thì chẳng phải đã kiếm lời được một vị trí hay sao. Nhưng ta nói cho ngươi biết, cơ hội chỉ có một lần, nếu chỉ một lần không thành công, sẽ ngay lập tức trực tiếp bị đào thải, hơn nữa, cũng không thể tham gia MV của ca khúc chủ đề.”

Toàn bộ thực tập sinh đều chấn kinh.

Quy tắc tuyển chọn lần này thật sự quá mức tàn nhẫn, nhìn như muốn nói ta sẽ không thúc giục ngươi luyện tập đâu, ba ngày này ngươi cứ tự do thoải mái phát huy nga ~

Nhưng trên thực tế, nếu ngươi lười biếng, người khác chăm chỉ nỗ lực hoàn thành xong trước ngươi một bước, vị trí của người ta trên màn ảnh tự nhiên sẽ tốt hơn so với ngươi thôi. Đặc biệt là đối với mấy người trong ban A, ai là người đầu tiên biểu diễn thành công, không chỉ có được vị trí center hằng mong ước mà còn đạt được một lượng khen thưởng phong phú.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong ban A đều liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt thấy được địch ý cùng ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Thẩm Tinh Thần cười cười: “Quy tắc được đó, nói trắng ra, kỳ thật là muốn 100 người cùng nhau battle, kí©h thí©ɧ, ta thích.”

Trong một lần khiêu chiến Battle thành công, An Nhiễm cũng tiến vào ban A .

Nghe được mấy lời này, hắn nhẹ giọng nói: “Mọi người chủ yếu vẫn là nên hòa đồng thì hơn, thi đấu chỉ là phụ thôi, chỉ cần cố hết sức là được.”

Thẩm Tinh Thần nhướng mày nói: “Vậy sao, thế vì tình hữu nghị ấm áp bền chặt như keo sơn này, ngươi đem vị trí center nhường cho ta nhé.”

An Nhiễm hơi cứng người, nhưng cũng không nói thêm lời nào, liền bỏ đi.

Giản Tinh Tuế thấy một màn như vậy, không biết vì cái gì rất muốn cười.

Dưới tiếng hô của lão sư, bài hát chủ đề cũng ở trước màn ảnh lớn hiện lên, đúng là có lắm thứ khiến người ta phải đau đầu: bài hát thì Trung Anh trộn lẫn, ca từ phi thường phức tạp, động tác vũ đạo động tác đòi hỏi nền tảng cơ sở phải tốt,.....

Đã có học viên kêu rên:

“Tại sao lại như vậy.”

“Ba ngày, ta cảm thấy mười ngày cũng không đủ.”

“Cứu mạng a.”

Tiếng kêu rên chậm rãi truyền khắp toàn bộ phòng huấn luyện.

Phó Kim Tiêu đứng đằng trước thong thả mà ấn tay xuống máy bấm giờ, hắn cầm microphone, thong thả ung dung mà tuyên bố: “Thi đấu, bắt đầu.”

Như là chạm đến điểm mấu chốt, mọi người ngay lập tức tản ra, người ban A tìm phòng huấn luyện cho ban A bắt đầu luyện tập vũ đạo, tổ tiết mục cũng không chuẩn bị giáo viên dạy nhảy cho bọn hắn, tất thảy phải tự thân vận động, lĩnh hội được bao nhiêu thì sẽ thể hiện tốt bấy nhiêu.

Nhưng điều khó nhất vẫn là việc ghi nhớ và hiểu nhịp lời ca từ.

Điểm này đòi hỏi khá nhiều về trình độ ca hát của các tuyển thủ, khán giả cũng chỉ có thể ở đó cảm khái:

“Mấy cái này đúng là quá khó rồi, ta cả buổi sáng nay, đến bây giờ vẫn không hát cho đúng tông được.”

“Nó thực phức tạp, hơn nữa cũng khó nhớ.”

“Ta cảm thấy ta muốn điên rồi.”

So với các ban khác oán giận, ban A lại có vẻ trầm mặc, đại đa số người đều ngồi xổm ở đó nhẩm nhớ từng từ. Thẩm Tinh Thần trí nhớ tương đối kém, tiểu thiếu gia ngày thường thoạt nhìn rất tùy tiện, nhưng vào lúc này, trong khi những người khác ngẫu nhiên đứng dậy đi ra WC hoặc là uống nước, hắn vẫn luôn ở đó học lời.

Giữa trưa Giản Tinh Tuế nói: “Đi ăn cơm thôi.”

Thẩm Tinh Thần lắc đầu: “Giúp ta mang lên là được.”

Giản Tinh Tuế không có cách nào, liền giúp hắn mang lên một phần, vốn tưởng rằng như vậy liền kết thúc, ai ngờ được khả năng học thuộc lòng của vị thiếu gia này lại kém đến thế, đến buổi chiều mới nhớ đủ ca từ. Học thuộc xong liền bắt đầu luyện tập vũ đạo, hắn dùng thời gian còn lại của buổi chiều không ngừng luyện tập động tác, theo nhịp điệu của ca khúc trên màn hình mà không ngừng điều chỉnh tư thế, nhanh chóng định hình màn biểu diễn.

Giản Tinh Tuế trí nhớ tốt, buổi sáng đã nhớ kỹ ca khúc, nhưng cơ sở vũ đạo của hắn đích xác là không mạnh, cho nên rất nhiều động tác lúc nhảy đều không liền mạch, hơn nữa lại còn cứng đơ, may mà buổi chiều còn có Thẩm Tinh Thần lúc này đã học thuộc xong chỉ dẫn một chút nên tập luyện đến đến tối mới có thể nhảy được đại khái đâu ra đó một lần.

Không chỉ là Giản Tinh Tuế, ngay cả khán giả đều cảm khái:

“Tiểu mãnh ca thật sự là quá liều mạng.”

“Ta nhìn được rất nhiều tuyển thủ ai cũng sẽ dừng lại một chút để nghỉ ngơi, nhưng chỉ có hắn là không thấy.”

“Quá nỗ lực luôn rồi đđó.”

Ban A không phải không có người có thể đem vũ đạo nhảy ra hoàn chỉnh, có thể đi vào cái ban này đều là người có thực lực, nhưng không có ai muốn mạo hiểm. Rốt cuộc chỉ cần không phù hợp với tiêu chuẩn một lần, thì không thể tham gia MV quay chụp, cái giá cho thử thách này quá lớn, không có ai nguyện ý đi thử.

Toàn bộ lớp A, đối thủ cạnh tranh lớn nhất với Thẩm Tinh Thần là Lý Nhứ An, người này đồng dạng cũng đến từ một công ty giải trí lớn, hơn nữa ca vũ đều xuất sắc, rất có thực lực. Giản Tinh Tuế không biết vì cái gì, cảm thấy Thẩm Tinh Thần giống như cùng người này có xích mích, thời điểm biết được Lý Nhứ An muốn tranh vị trí center này, liền quyết tâm liều mạng.

Rạng sáng bốn giờ, phần lớn mọi người rất nhanh liền không gượng được nữa.

Giản Tinh Tuế đi đến bên cạnh Thẩm Tinh Thần: “Thần ca, đi ngủ một lát đi, ngươi không thể luyện tập tiếp nữa.”

Cả ngày chưa chịu nghỉ ngơi, mồ hôi đẫm cả người đã khiến vị tiểu thiếu gia này thay vài bộ quần áo, hắn vừa luyện lại vũ đạo thêm một lần, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không ngủ.”

Chính là mắt thường cũng có thể thấy được, trạng thái tinh thần hiện tại của hắn đang rất kém rồi.

Giản Tinh Tuế thậm chí cảm thấy, vào thời điểm khảo hạch với các lão sư, nếu hắn thật sự dùng loại trạng thái này này đi biểu diễn, tinh thần không được thả lỏng, khả năng sẽ làm lỗi, cái này hoàn toàn không được.

Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: “Ngươi biết không, Lý Nhứ An đi ngủ rồi.”

Thẩm Tinh Thần nhíu mày, nhìn quanh phòng luyện tập một vòng, ngoài ý muốn: “Thật sự đi ngủ?”

“Đương nhiên là thật sự.” Giản Tinh Tuế cười khẽ: “Ngươi cũng đi thôi, chỉ ngủ một lát, ngươi nếu sợ trễ thời gian, liền hẹn báo thức là được.”

Thẩm Tinh Thần lắc đầu: “Không được! Ta không ngủ.”

Giản Tinh Tuế nội tâm thở dài một hơi, hắn tiến sát vào một chút nói: “Vậy dựa vào trình độ không sai biệt lắm của hai người, Lý Nhứ An thì đã đi ngủ, đến lúc đó vạn nhất ngươi thắng, người ta liền nói ngươi dựa vào thời gian người khác ngủ luyện tập mới may mắn được như vậy. Còn nếu ngươi thua, người ta lại nói ngươi luyện tập đến thế còn chẳng thể thắng, cái này còn không phải lỗ to.”

Thẩm Tinh Thần có chút bị thuyết phục.

Thân thể mệt mỏi cả ngày cũng đã tới cực hạn, kỳ thật hắn cũng rất muốn ngủ, do dự một chút, rốt cuộc gật gật đầu: “Ta chỉ ngủ hai giờ thôi, đến lúc đó liền dậy.”

Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: “Được.”

Đi theo Thẩm Tinh Thần cùng nhau về ký túc xá, Thẩm Tinh Thần ngủ, còn Giản Tinh Tuế lại không vào phòng nghỉ ngơi. Kỳ thật hắn không có ý tưởng tranh giành vị trí center đó, nên cũng không cần tranh đấu kịch liệt đến vậy, nhưng vào thời điểm này, hắn lại không lựa chọn ngủ, mà lại quay trở về phòng huấn luyện.

Khán giả phòng phát sóng có mấy người cười nhạo:

“Tâm cơ a, khuyên người khác ngủ chính mình lại không.”

“Không thể tưởng được hắn là dạng người này.”

“Quá tâm cơ.”

Nhưng mà, vào thời điểm mọi người ở đó xem náo nhiệt , Giản Tinh Tuế lại không hề có dấu hiệu luyện tập nào, chỉ đơn giản ngồi xổm xuống, dựa vào vách tường cạnh phòng huấn luyện mà nghỉ ngơi.

……

Người xem trên màn hình tất cả đều kinh ngạc, ngây ngốc nhìn hắn, đây là muốn làm gì.

Kỳ thực trên hành lang khá ồn, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, ngồi đó một hồi liền bị đánh thức, đối với một người mệt mỏi cả ngày luyện tập như hắn, cách năm sáu phút liền bị đánh thức một lần, là một loại tra tấn vô hình, nhưng Giản Tinh Tuế lại không dịch khỏi cửa phòng dù chỉ là một bước chân.

Thời điểm khán giả trong lòng thắc mắc, bên trong biệt thự cao cấp của Thẩm gia, cũng có người ở tò mò.

Thẩm mẫu hiểu rõ tính cách tiểu nhi tử, cho nên đêm nay liền mở tiết mục muốn xem biểu hiện của hắn một chút, vốn dĩ sự chú ý của nàng đều ở trên người con trai, nhưng không ngờ được , nàng lại bị một đứa trẻ khác thu hút ánh nhìn.

Thẩm phụ Thẩm Khang Thành mang theo cơn buồn ngủ mà ngó đầu: “Phu nhân à, đêm khuya thế này còn chưa ngủ sao?”

Vị phu nhân xinh đẹp ngồi trên ghế sô pha nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta đang xem Tinh Thần, đứa nhỏ này cả tối đều luyện tập, may có đồng đội cùng ban chiếu cố hắn, bằng không còn không biết luyện đến khi nào.”

Thẩm Khang Thành tò mò: “Ai?”

Ngón tay trắng nõn của Từ Ân Chân chỉ vào màn hình: “Chính là đứa nhỏ này.”

“Ơ, sao lại ngồi ngoài cửa ngủ?” Thẩm tổng nhíu nhíu mày: “Đứa nhỏ này, nghỉ ngơi chỗ nào vậy.”

Từ Ân Chân không biết vì cái gì, dù nàng cùng Giản Tinh Tuế không quen thuộc, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà để ý, vì thế nhẹ giọng nói: “Hắn chính đứa trẻ thường xuyên chiếu cố Tinh Thần, cũng là hắn khuyên Tinh Thần đi ngủ, nhưng bản thân hắn lại không ngủ ở ký túc xá, mà lại tới chỗ này, người khác đoán không ra tại sao, nhưng ta có một suy đoán……”

Thẩm tổng: “Cái gì?”

“Hắn đang muốn canh chừng giúp Tinh Thần.” Từ Ân Chân không biết vì cái gì, lúc nói mấy lời này trong lòng ẩn ẩn nỗi đau đớn, còn mang theo điểm thương tiếc: “Bởi vì sợ Tinh Thần ngủ có một lúc liền chạy tới tiếp tục luyện tập, không chịu nghỉ ngơi, cho nên liền canh giữ ở cửa. Còn nếu thằng bé không có tới, hắn cũng sẽ im lặng để Tinh Thần ngủ nhiều một hồi, tới giờ, hắn sẽ ngay lập tức đi kêu thằng bé.”

Vì để giúp bạn bè, thà rằng của bản thân không được nghỉ ngơi tử tế, liền ngồi trước cửa, ngủ cả đêm.