Chương 19: Đừng bao giờ nói ta là anh trai ngươi

Thời điểm mấy đồng đội đang ở đó trầm trồ cảm khái, nhân viên công tác từ bên ngoài tiến vào: “Mọi người nếu đã thử xong quần áo rồi thì cởi ra, đi vào phòng huấn luyện để luyện tập vũ đạo.”

Mọi người đều sôi nổi đồng ý.

Lần biểu diễn này có chút khác biệt, ngay tại hiện trường biểu diễn sẽ cho phép khán giả tiến vào, vậy nên lần này sẽ có không ít người tới xem, thậm chí trong đó còn có cả người nhà của mấy thực tập sinh. Sân khấu chính thức còn chưa có bắt đầu, vậy mà đã có không ít người ở đó nhỏ giọng nghị luận, xem xem người nhà mình ai sẽ đến cỏ vũ.

Giản Tinh Tuế luyện tập vũ đạo trong phòng tập, khả năng nhảy của hắn là kém nhất, tự nhiên cũng là học sinh được lão sư "quan tâm" nhiều nhất.

“Giản Tinh Tuế, động tác sai rồi .”

“Chậm lại.”

“Tinh Tuế xem bên này.”

Lúc mấy đồng đội khác đều đã nghỉ ngơi, Giản Tinh Tuế vẫn ở đó luyện tập không dám nghỉ.

Kỳ thực làm liên lụy đến tiến độ của đồng đội, Giản Tinh Tuế cũng tương đối áy náy, nên sau mỗi buổi hắn đều ở lại đến đêm khuya. Nhưng cũng may mắn cho hắn, đồng đội trong tổ ai nấy đều khá tốt tính, không trách cứ gì.

Ngày tập luyện thứ ba, đội trưởng triển khai một buổi họp nhỏ.

Thẩm Tinh Thần ngồi xếp bằng ở giữa, hắn nói: “Bài hát chúng ta lựa chọn kỳ thật lời ca tuy không tệ lắm, nhưng động tác biểu diễn thì lại khá chậm, như vậy sẽ hạn chế động tác vũ đạo rất nhiều. Chắc các ngươi cũng đã phát hiện ra, kiểu vũ đạo này nếu so sánh với các đội khác thì lại hơi đơn giản, sẽ không chiếm được nhiều ưu thế.”

Những người khác cũng đồng ý với ý kiến này.

Múa cổ phong vốn chính là thế mạnh của An Nhiễm, bản thân hắn thể hiện bài này đã rất xuất sắc, vì thế liền nói: “Chúng ta có thể nỗ lực nhiều hơn, sau đó ở trên sân khấu cố gắng biểu diễn, chắc cũng có thể theo kịp các tổ khác.”

Thẩm Tinh Thần tính tình vốn đã không tốt, ngay lập tức thể hiện sở trường âm dương quái khí: “Mấy lời này đúng là "giải pháp" hay, chỉ tiếc là các nhóm khác ai cũng làm được mấy điều này, đề nghị ngươi tập trung vào trọng điểm vấn đề .”

An Nhiễm có chút ủy khuất mà cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn thoạt nhìn thực đáng thương: “Ta chỉ là không muốn mọi người quá bi quan.”

Thẩm Tinh Thần hiện tại đã không muốn đếm xỉa tới hắn: “Thời điểm này có thể bi quan được tới đâu, chúng ta bây giờ dù có gắng luyện nhảy thế nào, cũng sẽ rất khó để so sánh với mấy bài hát mạnh mẽ, dễ dàng đánh sâu vào cảm giác người xem. Trên thực tế, ta có một ý tưởng, Tuế Tuế, thời điểm ngươi đấu "Battle" với Chu Tầm chẳng phải có thể biến bản rap đó thành một bài tình ca hay sao, vậy ngươi có thể cải biên bài hát này một chút hay không?”

Giản Tinh Tuế không ngờ Thẩm Tinh Thần sẽ đem trách nhiệm như vậy giao cho mình.

Mấy đồng đội cũng chậm rãi phản ứng:

“Đúng vậy!”

“Tinh Tuế, biên khúc của ngươi ta đến bây giờ đều còn nhớ rõ!”

“Ngươi rất giỏi hướng này đó!”

“Ngươi có thể giúp chúng ta cải biên sao?”

Giản Tinh Tuế ngẩn người, rõ ràng là không nghĩ tới mọi người sẽ tín nhiệm bản thân đến thế, rõ ràng trước nay, hắn vẫn luôn là người kéo chân sau, nhưng hiện tại, hắn còn có thể vì đoàn đội cống hiến sức lực!!

An Nhiễm xem bộ dáng Giản Tinh Tuế có chút do dự, mở miệng cười nói: “Mọi người à, Tuế Tuế mỗi ngày luyện tập vũ đạo cũng rất vất vả, đừng nên khó xử hắn.”

Thẩm Tinh Thần trực tiếp hỏi Giản Tinh Tuế: “Ngươi làm được không?”

Nếu vừa luyện tập nhảy múa vừa thực hiện việc biên khúc, đúng thật là một lượng công việc không nhỏ, cho dù hắn cự tuyệt, những người khác cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng mà Giản Tinh Tuế chỉ trầm mặc trong chốc lát liền nói: “Ta làm được.”

Những người khác đều vui vẻ, chỉ có nụ cười của An Nhiễm là hơi lạnh nhạt, hắn nói: “Tinh Tuế, vậy việc huấn luyện của ngươi thì sao? Cái này chẳng phải sẽ làm chậm trễ ngươi?”

Hắn đương nhiên biết năng lực sáng tác của Giản Tinh Tuế.

Nhưng nếu bây giờ để hắn thể hiện khả năng này, vậy bản thân còn có thể nổi bật nhất trong lần biểu diễn sắp tới kia hay sao?

Giản Tinh Tuế nhẹ giọng nói: “Vũ đạo cơ sở của ta kém, cho dù luyện tập thêm, cũng sẽ liên lụy đến các ngươi, nếu chỉ dành chút thời gian để cải biên ca khúc góp phần cho thành công chung của mọi người, ta nguyện ý.”

Lời vừa nói xong, nguyên bản còn có mấy người ngầm cảm thấy bất mãn với Giản Tinh Tuế, ngay lập tức hận không thể hướng chính mình đánh một cái tát!

Thẩm Tinh Thần lại đây ôm cổ Giản Tinh Tuế nói: “Ngươi nói cái gì mà liên với chả lụy, trong đội ngũ của ta không có mấy từ thất bại kiểu này, nhanh nhanh đem ca khúc viết ra , sau đó ta sẽ đích thân cùng ngươi luyện tập, ba ngày ba đêm kiểu gì cũng phải ép cho ra bằng được mấy động tác vũ đạo đó.”

Mấy đồng đội khác cũng vì chuyện này mà xóa tan hiềm khích.

“Chúng ta cũng sẽ luyện cùng ngươi.”

“Còn không phải dạy nhảy thôi sao, ta giúp ngươi.”

“Tuế Tuế, ta sẽ theo sát ngươi luyện tập!”

Mọi người đều đi sang phía này nói chuyện, vô tình xem nhẹ An Nhiễm đang ngồi đó.

Rõ ràng mới mấy ngày trước, bởi vì trình độ múa cổ phong cực kỳ tốt, hầu như tất cả mọi người đều chỉ vây quanh hắn, khen hắn, vậy mà lúc này lại xem hắn như người vô hình, chỉ chú ý đến một mình Giản Tinh Tuế .

Trong lúc mọi người không chú ý , bộ dạng luôn ôn nhu nhẹ nhàng của An Nhiễm bây giờ đã hoàn toàn lạnh băng, trong mắt cũng xẹt qua ý tàn khốc.

……

Vài ngày sau —— thời điểm biểu diễn tiết mục.

Hậu trường phi thường náo nhiệt, trên cơ bản các tuyển thủ đều đã chuẩn bị tốt, đang ngồi trong hậu đài. Bởi vì mọi người tương đối khẩn trương, cho nên ai cũng ngồi cùng người quen tiến hành tâm sự.

Nhân lúc rảnh rỗi, Ôn Sanh Ca thò qua nói: “Tuế Tuế, ngươi biết không, ta nghe nói hiện tại trên mạng đã xuất hiện bảng tổng sắp rồi, danh ngạch xuất đạo lần này của chúng ta rất ít, hình như chỉ có sáu người, ngươi biết là những ai không?”

Giản Tinh Tuế thành thật trả lời: “Không biết.”

“Ta có chút thông tin đó.” Ôn Sanh Ca sát lại gần, nhỏ giọng: “Đứng đầu là Thần ca, thứ hai là An Nhiễm.”

Giản Tinh Tuế không có gì ngoài ý muốn.

Ôn Sanh Ca không nghĩ tới hắn lại bình tĩnh như vậy: “Ngươi không thấy ngoài ý muốn sao?”

Giản Tinh Tuế đương nhiên không ngoài ý muốn, hắn biết con đường suôn sẻ của vai chính sẽ không chỉ dừng lại tại đây, hắn không chỉ xuất đạo với vị trí C, mà sau đó lại tiếp tục bạo hồng sau một chương trình khác, đi từng bước trên bậc thang tiến lêи đỉиɦ nhân sinh.

“Ta cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, liền đi hỏi thăm một chút, ai ngờ liền nghe được tin tức kinh người , ngươi muốn biết không?” Ôn Sanh Ca để sát vào nói: " An Nhiễm, hắn là em trai ruột của đại minh tinh Giản Trị!”

Động tác uống nước của Giản Tinh Tuế cứng đờ.

“Là Giản Trị đó, thật là hâm mộ, khó trách nhân khí của An Nhiễm cao như vậy, khẳng định là có người nâng.” Ôn Sanh Ca thở dài một hơi: “Mệnh hắn đúng là quá tốt rồi, chúng ta không thể so sánh được, hơn nữa hắn lại còn điệu thấp như vậy, ta mà có anh trai như thế, mỗi ngày đều đi khắp nơi khoe khoang?”

>/>

Mỗi ngày đều khoe ra.

Giản Tinh Tuế cúi đầu, có chút hoảng hốt mà nhớ lại kiếp trước, thời điểm mấy ký ức rách nát chậm rãi bị gợi lên, cảm giác giống như có mảnh vỡ phá lê chà xát vậy, máu tươi đầm đìa.

“Anh trai ta là Giản Trị!”

“Sao ngươi dám nói xấu anh trai, muốn ăn đánh sao?”

“Anh trai, anh trai……”

Từ nhỏ đến lớn, người hắn thích nhất chính là mấy anh trai của mình, nhưng đầu óc hắn lúc nào cũng ngốc nghếch, luôn làm sai nhiều việc, chọc người đó tức giận:

“Đều tại ngươi nhất quyết muốn tìm ta, kết quả paparazzi đi theo chụp được mấy bức ảnh đó.”

“Không có việc gì liền đi đánh nhau, ngươi có biết hiện tại truyền thông viết như thế nào không hả?”

“Giản Tinh Tuế ngươi có thể đừng phiền như thế được không, ta mệt lắm rồi.”

Kỳ thật hắn đã sớm biết, bản thân từ trong ra ngoài đều rất bình thường không có gì đặc biệt, vậy nên khi có mấy người anh trai ưu tú ở phía trước, hắn luôn cho rằng đây chính là phúc khí, chỉ là không nghĩ tới cuối cùng những điều này lại trở thành gông xiềng trói buộc hắn cả đời. Có lẽ rất nhiều chuyện, ngay từ lúc bắt đầu, đã là sai lầm.

Ôn Sanh Ca vẫn còn dong dài: “Hôm nay kỳ thật có không ít người nhà của tuyển thủ đến thăm đâu, ta nghe nói mẹ của Thần ca cũng có mặt, chính là Thẩm gia thiếu phu nhân đó, nghe nói Thẩm thái thái lớn lên đặc biệt xinh đẹp, thật muốn nhìn xem là nữ cường nhân nào có thể dưỡng ra bộ dạng này của Thần ca ...”

Giản Tinh Tuế cảm xúc có chút bất ổn, nên không có nhiều hứng thú, hắn nói: “Ta đi WC một lát.”

Ôn Sanh Ca nói: “Nga vậy ngươi đi nhanh về nhanh.”

“Ân.”

Giản Tinh Tuế biết được khả năng sẽ ở trước mặt Giản Trị biểu diễn, tâm tình có chút phức tạp, đi WC xong liền đến chỗ bồn rủa tay rửa mặt, phía sau liền truyền đến tiếng gọi: “Giản Tinh Tuế.”

Thanh âm vừa quen thuộc lại xa lạ làm hắn nháy mắt cứng đờ.

Giản Tinh Tuế chậm rãi xoay người, thấy được khuôn mặt kia, thở dài một hơi, mở miệng: “Nhị …… Giản tiên sinh.”

Giản Trị đứng cạnh bồn rửa tay, hôm nay hắn mặc một thân tây trang, thoạt nhìn thập phần anh tuấn. Hắn lớn lên kỳ thật rất tú khí, thuộc về loại hình nam sinh phóng khoáng tự do, cùng với Phó Kim Tiêu luôn thành thục ổn trọng hoàn toàn là hai loại phong cách đối lập.

Giản Trị mở nước, thấp giọng: “Không tồi, có tiến bộ, còn biết phải gọi là Giản tiên sinh.”

Giản Tinh Tuế không nói gì.

“Thời điểm rời đi nghe nói ngươi không nhận tiền trợ cấp mà cha đưa cho?” Giản Trị nói chuyện mang theo ý trào phúng: “Lúc đó ra đi còn rất dứt khoát, kết quả sau lưng liền tới nơi này, khắp nơi nhằm vào Nhiễm Nhiễm, ngươi muốn làm cái gì?”

Giản Tinh Tuế hồ nghi: “Ta khi nào thì nhằm vào hắn?”

“Ngươi biết rõ hắn sợ ngươi, còn cố ý tới tham gia chương trình này, còn nói cái gì mà hai vạn, anh trai cùng cha cho ngươi mấy trăm vạn ngươi còn không cần, lại tới nơi này giả bộ đáng thương lôi kéo lòng người, không thấy giả tạo hay sao?” Giản Trị nhìn Giản Tinh Tuế tràn đầy chán ghét: “Ngươi làm ta cảm thấy, cực kỳ ghê tởm.”

Từng câu từng chữ như thanh đao rơi vào lỗ tai, Giản Tinh Tuế vốn dĩ cho rằng bản đã sớm không còn để ý, không nghĩ tới tim vẫn đau đến như vậy.

Hắn quay mặt đi, không muốn bị Giản Trị nhìn ra tâm tình của hắn, quật cường nói: “Ta làm cái gì, không cần cùng ngươi giải thích, đến nỗi giả bộ hay là diễn trò, ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, ta cũng chẳng có lời nào để nói.”

Giản Trị không nghĩ tới Giản Tinh Tuế vẫn còn rất mạnh miệng.

Hắn cười nhạo một tiếng, đem vòi nước đóng lại, sau đó thong thả ung dung lấy giấy lau tay: “Nếu không phải muốn dùng hình tượng để lăng xê, ta đây còn có nửa phần tôn trọng ngươi. Lần này tới đây một chuyến, chính là muốn cảnh cáo một lượt, đừng hòng ở nơi này có ý định khi dễ Nhiễm Nhiễm, hắn hiện tại là em trai của ta.”

Giản Tinh Tuế đáy lòng là một mảnh lạnh lẽo.

Giản Trị ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt hắn, mở miệng: “Còn có, về sau ở giới giải trí, vĩnh viễn đừng bao giờ nói ngươi từng là em trai của ta.”

Nói hết lời, Giản Trị muốn xem xem Giản Tinh Tuế sẽ phản ứng thế nào, nhưng mà thiếu niên lại chỉ đờ đẫn đứng yên tại chỗ, không hề mở miệng. Khuôn mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, không đoán được trong lòng đang nghĩ gì, là không có cảm giác, hay là đã đau đến mức chết lặng. Không biết vì điều gì, giờ khắc này, Giản Trị lại hoảng hốt nhớ tới, đã từng rất nhiều lần, có một tiểu nam hài nhiệt tình luôn bám theo sau lưng hắn như cái đuôi nhỏ, nhẹ nhàng gọi: “Ca ca ca ca”

Nhưng mà hiện tại, đứa bé kia chỉ là trầm mặc, cong lưng cúi chào hắn thật sâu, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Vốn dĩ chỉ tới tìm Giản Tinh Tuế để kết thúc quan hệ, hiện tại đã đạt thành mong muốn, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng kia, tâm tình Giản Trị lại dâng lên nỗi phức tạp.

……

Mà bên kia, Giản Tinh Tuế mặt ngoài nhìn như không có phản ứng, nháy mắt liền xoay người đi vào nơi góc cầu thang không có camera.

Từ nãy giờ hắn vẫn luôn gắt gao chịu đựng, giờ phút này dựa vào góc tường lạnh lẽo, môi không nhịn được liền run rẩy, hốc mắt nhiễm một mảnh đỏ hồng, cuối cùng vẫn không nhịn xuống rơi xuống hai hàng nước mắt. Bả vai thiếu niên có chút ẩn nhẫn dựa vào góc tường lạnh băng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hắn nhịn xuống tiếng nấc đang chập chờn nơi cổ họng, không dám phát ra tiếng, tận lực tiêu hóa nỗi thống khổ đang dâng lên trong lòng.

Đúng lúc này, thang lầu lại truyền tiếng bước chân của giày cao gót, là một thanh âm ôn nhu của nữ giới: “Thần Thần, chỗ ngươi nói ở đâu vậy, mụ mụ không tìm được a……”

Tiếng nói chuyện bỗng nhiên ngừng lại.

Nữ nhân cầm điện thoại vừa vặn đi tới chỗ này, đối diện với thiếu niên đang đứng nơi góc tường, Thẩm Tinh Thần đầu bên kia điện thoại còn đang nói: “Uy, mẹ? Sao ngươi nhông nói nữa?”

Từ Ân Chân tùy tiện ứng phó vài câu liền treo điện thoại, nàng tiến lên vài bước đến chỗ Giản Tinh Tuế, nhẹ giọng: “Đứa trẻ này, ngươi làm sao vậy, có khỏe không?”

Thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa dễ dàng đánh tan tâm lý phòng bị của người khác.

Giản Tinh Tuế lắc đầu lia lịa, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Không có việc gì, không có việc gì……”

Bởi vì hắn cúi mặt, ánh sáng nơi thang lầu có chút tối, nên trong nháy mắt, Từ Ân Chân cho rằng bản thân đang nói chuyện với tiểu nhi tử, nhưng Giản Tinh Tuế rõ ràng non nớt hơn nhiều so với Thẩm Tinh Thần, hắn ngồi xổm nơi đó có chút chật vật mà lau nước mắt, rõ ràng là không quen biết, vậy mà trong lòng Từ Ân Chân lại dâng lên thương tiếc cùng đau lòng khó hiểu.

Nàng bỗng hoảng hốt mà nghĩ tới, nếu con trai nhỏ năm đó của mình không mất sớm, hiện tại hẳn là cũng lớn bằng đứa trẻ này rồi.