Chương 26: Ta bị dị ứng

Bên kia

Giản Tinh Tuế ôm bình giữ nhiệt trở về, trên đường cũng đã nghĩ kỹ, sẽ đem chia cho mấy người trong ký túc xá cùng ăn, đến lúc ăn không hết liền nghĩ cách đặt trong tủ lạnh canteen……

“Oa! Nhiễm Nhiễm, sủi cảo nhà ngươi ngon quá!”

Thời điểm đi ngang qua một gian phòng, bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô, làm bước chân của Giản Tinh Tuế không tự chủ được mà dừng lại.

Cả người như bị nhấn nút tạm dừng, cứng đờ ngồi xổm xuống tại chỗ, một ly cũng không nhích lên nổi, chỉ nghe bên trong truyền đến giọng nói ôn hòa của An Nhiễm : “Các ngươi ăn nhiều một chút a, vừa được đưa tới, còn nóng hổi đấy.”

“Mấy cái này nhìn đẹp thật đấy.”

“Sủi cảo nhân thịt này cũng ngon quá.”

“Nhiễm Nhiễm, cha mẹ ngươi thật sự đối với ngươi quá tốt rồi, đã muộn rồi còn đến đây đưa đồ!”

An Nhiễm cười khẽ: “Bọn họ rất thương ta, sợ ta huấn luyện mệt mỏi, nhất định phải lại đây một chuyến.”

Cách một bức tường, bên trong náo nhiệt ấm áp, thanh âm vui vẻ hoan hỉ, mà ngoài tường lại lạnh lẽo như hầm băng.

Sủi cảo và điểm tâm của hắn đều hoàn hảo, còn mình lại là tàn thứ phẩm.

Sủi cảo bên kia là nhân thịt, bên này lại là nhân chay.

Bọn họ đi trước thăm hỏi An Nhiễm, mới đến lượt mình.

Âm thanh cười đùa lọt vào tai, Giản Tinh Tuế cảm thấy bản thân đúng là buồn cười, mới vừa rồi còn vui mừng cảm động, giờ phút này lại chẳng khác gì vai hề nhảy nhót làm trò. Ngón tay trắng bệch siết chặt lấy quai đeo của bình giữ nhiệt, cả người không khống chế được mà phát run. Rõ ràng đã gần tới mùa thu, bên trong hành lang cũng bật máy sưởi, nhưng lòng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ.

Trong phòng tiếp tục truyền đến tiếng cười của An Nhiễm: “Các ngươi ăn đi, ta không ăn nổi nữa, ban ngày ăn bánh nhiều quá no căng bụng rồi.”

Giản Tinh Tuế từ sáng đến giờ chưa ăn gì, nhịn đến bây giờ đã khiến dạ dày ẩn ẩn đau đớn. Hắn đứng dậy, bước từng bước đến trước cửa ký túc xá trước mặt, nhẹ nhàng cúi người đặt bình giữ nhiệt trong tay xuống bệ cửa, hơi ngừng lại một lát, sau đó chậm rãi dùng mu bàn tay xoa xoa mặt, xoay người rời đi.

……

Nửa giờ sau

Phó Kim Tiêu cùng Thẩm Minh Lãng bạn bè tốt gặp mặt, hàn huyên hồi lâu mới kết thúc, Phó ảnh đế tự mình đưa bằng hữu rời đi. Hai người đang nói chuyện, lại ngẫu nhiên gặp lại Giản Tinh Tuế mới từ nhà ăn trở về. Trạng thái đứa nhỏ này khác hẳn so với lần gặp mặt vừa nãy, đi đường mà giống như đi vào cõi thần tiên, không có chút tinh thần nào.

Thậm chí thiếu chút nữa còn đυ.ng phải bọn họ.

Phó Kim Tiêu nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay hắn, có chút buồn cười: “Tiểu bằng hữu, đi mà không nhìn đường à?”

Giản Tinh Tuế hoàn hồn, hắn vừa ngẩng đầu liền đυ.ng phải ánh mắt của Phó Kim Tiêu, lập tức có chút hoảng loạn: “Thực xin lỗi, ta không để ý lắm.”

Phó Kim Tiêu vừa nhìn liền nhíu nhíu mày, không vì cái gì khác, chỉ vì một đôi mắt mới lúc nãy còn hàm chứa ý cười vậy mà bây giờ đã đỏ bừng ngân ngấn nước.

Phó Kim Tiêu: “Ngươi……”

Giản Tinh Tuế vội vàng cúi đầu nói: “Ta bảo đảm lần sau sẽ không như thế nữa, sẽ để ý đường hơn. Ký túc xá cũng sắp tắt đèn rồi, ta đi trước, tạm biệt Phó ca, Thẩm đại ca.”

Nói xong liền xoay người chạy đi.

Phó Kim Tiêu nhìn theo hắn, trên mặt mang theo chút suy tư.

Thẩm Minh Lãng kỳ thật cũng khá tò mò, rốt cuộc cũng là bằng hữu tốt của em trai, hai người lúc nãy còn ở phụ cận nhà ăn, lúc nhân viên công tác kết thúc công việc trở về liền tùy tiện ngăn lại một người hỏi thăm tình huống, mới biết được Giản Tinh Tuế buổi tối không ăn cơm. Nhưng mới vừa rồi hắn lại từ trong nhà ăn đi ra, cái này liền kỳ quái, không phải người nhà có đưa đồ đến hay sao?

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng chỉ cần Phó Kim Tiêu muốn tra thì cũng rất dễ dàng. Thẩm Minh Lãng nhìn về phía hắn, Phó ảnh đế chỉ nói: “Đi nào, ta đưa ngươi trở về.”

Thẩm Minh Lãng: “Không phải ngươi để ý sao, không tính tra thử?”

Phó Kim Tiêu nhớ lại đôi mắt đầy hoang mang kia, trong lòng liền dâng lên một trận phiền lòng, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm liếc mắt nhìn bạn tốt: “Có liên quan gì tới ta hay sao?”

Thẩm Minh Lãng nhún nhún vai, không nói gì.

Lúc hai người sắp rời đi khu vực này thì lại vừa lúc gặp được An Nhiễm đang bước xuống lầu, thấy được bọn họ hắn lập tức liền chạy chậm lại đây, thiếu niên diện mạo thanh tú, bộ dáng hiền lành dễ thương, cười rộ lên thì rực rỡ như ánh mặt trời, ngọt ngào kêu: “Chào Phó ca, chào Thẩm tiên sinh!”

Phó Kim Tiêu ngoái đầu nhìn lại, vốn chỉ muốn tùy tiện ứng phó một chút rồi rời đi, nhưng ánh mắt lại liếc thấy bình giữ nhiệt trong tay An Nhiễm, ngay lập tức liền dừng lại.

An Nhiễm thấy Phó ảnh đế vậy mà lại cảm thấy hứng thú với đồ trong tay mình, vì thế khẽ cười: “Phó ca, ngài muốn nếm thử không?”

Phó ảnh đế nguy hiểm híp híp mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười: “Người trong nhà đưa cho ngươi?”

“Vâng, đúng vậy.” An Nhiễm cũng thực ân cần: “Nơi này còn có bánh gạo, là đặc sản, ngài muốn thử một chút chứ?”

“Không được rồi.” Phó ảnh đế ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn không ra vui buồn: “Ta bị dị ứng bánh gạo.”

An Nhiễm xấu hổ chớp mắt một cái: “Như vậy à.”

Thẩm Minh Lãng bên cạnh che môi cười khẽ, An Nhiễm phát hiện ra, liền dò hỏi: “Thẩm tiên sinh, ngài thì sao?”

Thẩm Minh Lãng không biết vì cái gì, cùng là một vấn đề, thời điểm đứa bé đầu tiên dò hỏi hắn, hắn cảm thấy lễ phép, rất có hảo cảm, nhưng đến khi đứa nhỏ này cũng cầm một thứ đồ tương tự tiến lại, tâm tư xoay chuyển liền phát giác ra chút kỳ quái, nghĩ tới khả năng sẽ cùng bạn tốt của em trai mình có quan hệ nên cũng chỉ cười cười: “Không được rồi, ta cũng bị dị ứng.”

An Nhiễm không nghĩ tới kết quả sẽ là như này, hắn thấy rất xấu hổ, cảm thấy Phó ảnh đế cùng Thẩm công tử hình như không thích mình cho lắm, nhưng hắn lại không nghĩ ra rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Mấy lần mặt nóng dán mông lạnh làm hắn có chút khuất nhục, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Phó ảnh đế ghé mắt nhìn thoáng qua Thẩm Minh Lãng, nhướng mày: “Ngươi bị dị ứng bánh gạo?”

“Ngươi không phải cũng vậy sao?” Thẩm Minh Lãng trêu chọc hắn: “Không phải nói không chán ghét bất kì một học viên nào sao, thế ngươi nhằm vào người ta làm gì?”

Bộ dạng bao che này, đúng là chưa từng thấy bao giờ.

Phó ảnh đế nói: “Ta đến thời kì mẫn cảm, không được à?”

Thẩm Minh Lãng nhấp môi cười cười: “Thật trùng hợp, ta cũng vậy.”

“……”

Hôm sau

Vì để tăng tính sáng tạo cho chương trình, tổ tiết mục quyết định tổ chức một cuộc thi đấu giữa các nhóm với nhau, cá nhân vs cá nhân, nhóm thắng cuộc sẽ nhận được một cơ hội ra ngoài thích đi đâu ăn thì đi.

Các học viên nghe vậy liền tích cực hưởng ứng, nhóm lão sư đương nhiên là ban giám khảo, hiện trường vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Lần này không phải phát sóng trực tiếp, chỉ là so tài bình thường, cho nên đại bộ phận học viên cực kì phấn khích. Trò chơi sẽ áp dụng hình thức phân nhóm, mỗi phòng ký túc xá sẽ là một tổ đội, đội trưởng sẽ đại diện mỗi nhóm tiến lên phía trước rút thăm, sau đó chỉ định từng thành viên ký túc xá xuất chiến.

Thời điểm Thẩm Tinh Thần đi lên rút thăm, những người khác ở dưới thực lo lắng:

“Đừng bốc phải đội mạnh quá.”

“Cầu cho may mắn một chút.”

“Ký túc xá trưởng cố lên.”

Thẩm Tinh Thần cấp cho mọi người một ánh mắt kiên định, cất bước đi lên đài, hắn tự tin đem tay tiến vào trong rương, cuối cùng lấy ra một quả cầu nhỏ màu đỏ.

Lý lão sư nói: “Là ký túc xá nào vậy?”

Trong nhóm người phía dưới, một cánh tay thon dài nhấc lên, là ký túc xá của An Nhiễm.

Thẩm Tinh Thần cười cười: “Đúng là duyên phận.”

Chu Tầm cũng đứng dậy nói: “Vậy thử trước một lần?”

“Được a.” Thẩm Tinh Thần cong eo đứng lên, kiêu ngạo giơ ngón giữa với hắn: “Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi? Lại đây đi, cho các ngươi nhìn xem cái gì gọi là thực lực, cái gì gọi là bản lĩnh!”

Lời này làm các tuyển thủ kích động vỗ tay vang dội.

Vòng thứ nhất người tham gia là Thẩm Tinh Thần, hắn bước nhanh về phía trước, cùng Chu Tầm giao lưu qua lại, sau đó liền bắt đầu phần thi đấu rap. Là người có lượng fans ủng hộ dẫn đầu, Thẩm Tinh Thần có một loại sức hút riêng, vũ đạo cùng phần rap như cuồng phong bão táp mà oanh động, cỗ dã tính trên người phóng ra không chút kiêng nể, kiểu tóc con nhím bỗng trở nên vô cùng ngầu lòi. Tiếp tục xoay người thể hiện động tác vũ đạo điêu luyện, đọc nhanh một đoạn rap không ngừng nghỉ, bản lĩnh làm đâu chắc đấy, đối diện với máy quay nhìn soái khí không kiềm chế được.

Quá đẹp trai, quá quyến rũ, quá hấp dẫn!!

Hai người so đấu xong, ngay cả Đồ Nhã cũng phải che miệng cảm thán: “Trời ạ, quá là ngầu rồi.”

Thẩm Tinh Thần đắc ý đến mức khuôn mặt nhỏ sắp chạm lên trời.

Tiếp theo các tổ liền đổi lượt.

Bởi vì ván đầu tiên là nhóm Thẩm Tinh Thần lựa chọn đối thủ thi đấu nên lần tiếp theo đến lượt đối phương, An Nhiễm mỉm cười bước ra chính giữa sảnh, nhẹ giọng nói: “Ta chọn Tinh Tuế làm đối thủ.”

Hiện trường yên tĩnh một cách vi diệu.

Tiếp theo

Phần lớn mọi người đều nhìn về phía Giản Tinh Tuế, rốt cuộc cũng là vì hai vạn nên mới tham gia《 Tinh Quang 》, ngay lúc dự thi đã mang theo tâm thái có tiền là sẽ trốn chạy, mà An Nhiễm lại là một trong số những tuyển thủ dẫn đầu, nằm trong số các vị trí chắc chắn sẽ xuất đạo. Một bên là tuyển thủ sáng giá triển vọng, một bên là tuyển thủ theo chủ nghĩa cá mặn, ai sẽ là người thắng?

Đúng là kịch tính.

An Nhiễm trên mặt mang theo tươi cười: “Tinh Tuế ca ca, có thể chứ?”