Chương 36 : Có thể thêm VX được chứ?



Mà bên kia, Giản Tinh Tuế từ trong đám đông một đường chạy ra đến đại sảnh, hắn cảm giác chân tê rần, đời này đúng là chưa từng trải qua chuyện kí©h thí©ɧ như vậy.

Phó Kim Tiêu đi bên cạnh ghé mắt liếc hắn một cái: “Mới như vậy đã không được?”

“Hả?” Giản Tinh Tuế ngẩng đầu, phát hiện ảnh đế đại nhân rõ ràng cũng chạy một quãng đường như hắn, vậy mà mặt không đỏ hơi không gấp, tò mò: “Ca, thể lực ngươi tốt như vậy sao?”

Phó Kim Tiêu nghe vậy nhướng mày, không lưu tình chút nào đánh giá: “Là ngươi quá rèn luyện quá ít.”

Giản Tinh Tuế nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trong khoảng thời gian này ta đã rèn luyện rất vất vả đó……”

“Rèn luyện trong thời gian dài mới có hiệu quả.” Phó Kim Tiêu chỉ ra tư tưởng sai lầm của tiểu hài tử, nhưng cũng không phải bằng ngữ khí phê bình, chỉ là muốn nhắc nhở một chút: “Rèn luyện tố chất thân thể không thể một sớm một chiều được, ở giới giải trí làm việc, giữ gìn trạng thái thân thể khỏe mạnh cũng là một loại tu dưỡng chức nghiệp.”

Nội tâm Giản Tinh Tuế thầm nghĩ, ngài còn ở đó nói ta, bản thân vì công việc đem yết hầu hát cho hỏng rồi, dạ dày cũng không tốt, toàn thân từ trên xuống dưới vì đóng phim mà nơi nào cũng có vết thương, lúc này còn không biết xấu hổ nói ta phải chú trọng thân thể.

Dưới đáy lòng chửi thầm cũng thôi đi, vậy mà trên mặt lại không quản lý tốt biểu tình, Phó Kim Tiêu lão cáo già ngay lập tức nhìn ra, híp híp mắt, mở miệng: “Ở trong lòng đang mắng ta?”

Giản Tinh Tuế cả người chấn động!

Hắn không dám tin tưởng nhìn về phía Phó Kim Tiêu, người này có thuật đọc tâm hay sao?

Phó Kim Tiêu nhướng mày, ngữ khí mang theo điểm uy hϊếp: “A, hóa ra ta nói đúng?”

Giản Tinh Tuế muốn giảo biện, nhưng đối diện với đôi mắt đen nhánh của Phó Kim Tiêu, nhớ tới ảnh đế đại nhân từng nói qua rất ghét người nói dối, vì thế ngoan ngoãn xin tha: “Ta sai rồi, ta không dám nữa, sau này ta sẽ chăm chỉ rèn luyện.”

Bộ dạng túng túng này đúng là quá mức đáng yêu.

Phó Kim Tiêu không nhịn được liền bật cười ra tiếng, cùng với nụ cười tiêu chuẩn khách sáo thường ngày hoàn toàn bất đồng, là thật sự bị tiểu hài tử trước mặt chọc cho vui vẻ.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu hùa theo:

“Hai anh chàng đẹp trai ơi, cầu ôm ôm.”

“Có phải chỉ có một mình ta thấy ngọt ngào không nhỉ?”

“Lúc xem CP của Phó ca với An Nhiễm không hề có chút cảm giác nào, vậy mà nhìn hai người bọn họ nói chuyện khóe miệng ta không kìm được mà giương lên mọi người ơi.”

“Phó ca thật sự rất thích bắt nạt người nào đó nha.”

……

Đang nói, tiếng thông báo bỗng nhiên vang lên:

“Đã đến giờ, cuộc thi chính thức kết thúc, kết quả cuối cùng đội Đỏ đạt được 51 điểm, đội Xanh đạt được vì 57 điểm, trận thi đấu đoàn đội ngày hôm nay, phần thắng thuộc về đội Xanh, mời tất cả các tuyển thủ đến quảng trường tập hợp giao nộp thẻ tên.”

Thông báo kết thúc, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm náo nhiệt hoan hô nhảy nhót, đội Xanh lộn ngược dòng thành công, mừng đến điên rồi.

Giản Tinh Tuế nghe được lời này cũng vui vẻ, đôi mắt lấp lánh ngẩng đầu nhìn Phó Kim Tiêu cười: “Không nghĩ tới vậy mà có thể thắng.”

“Ừ.” Phó Kim Tiêu gật gật đầu, đem thẻ trên trên eo xé xuống, thấp giọng nói: “Chúng ta thắng.”

Giản Tinh Tuế kinh ngạc.

Chúng ta

Phó Kim Tiêu nói là, chúng ta.

Nguyên lai cũng có ngày này, hắn và Phó Kim Tiêu có thể cùng nhau nói một tiếng “ chúng ta”, không phải hắn, không phải ngươi, là chúng ta.

Phó Kim Tiêu đưa thẻ tên đến trước mặt hắn: “Ngẩn người làm gì vậy, cầm lấy thẻ tên đi nộp lại đi.”

Giản Tinh Tuế vội vàng cầm lấy, lên tiếng đáp lời: “Dạ.”

Nhưng một hồi mới phản ứng lại ở đây có hai cái thẻ tên, chần chờ rồi hỏi: “Ca, ta đi giao một cái là được, thẻ tên của ngươi sao lại đưa cho ta?”

Phó Kim Tiêu gật gật đầu: “Cũng có thể tính điểm.”

Nét chữ trên thẻ tên kia được viết đậm theo thể chữ Khải, trong ô vuông viết ba chữ Phó Kim Tiêu, bàn tay Giản Tinh Tuế khẽ niết thứ trong tay một chút, có hơi do dự.

Phó Kim Tiêu thúc giục: “Nhanh lên đi, nếu không lại trễ bây giờ.”

“…… Dạ.”

Hắn chạy nhanh đến chỗ nhân viên công tác giao nộp thẻ tên, nhân viên công tác nhìn thoáng qua lại nói: “Cái này không được, thẻ tên của Phó ca không phải ngươi tự tay xé, không được tính điểm.”

Giản Tinh Tuế cũng không khổ sở: “Không sao hết.”

Nhân viên công tác liền đem chồng thẻ tên kia ném vào trong hộp, Giản Tinh Tuế lại bỗng nhiên nói: “Ai, cái kia, nếu đã không tính điểm, ta lấy lại nó được chứ?”

Nhân viên công tác kinh ngạc nhìn hắn một cái.

“Ý ta là ……” Giản Tinh Tuế lúc này cũng có chút ngượng ngùng: “Dù sao cũng không được tính điểm.”

Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng dù sao cũng không có vấn đề gì, nhân viên công tác bèn với tay vào hộp lấy thẻ tên ra đưa cho Giản Tinh Tuế: “Cũng được, ngươi cầm đi đi.”

Giản Tinh Tuế vội vàng đưa hai tay cầm lấy thẻ tên của Phó Kim Tiêu, như có được bảo bối mà nâng niu bỏ vào trong túi áo mình.

Mấy ngày gần đây đều xảy ra những chuyện khiến hắn hạnh phúc như đang mơ vậy, chỉ sợ nếu có ngày tỉnh mộng, đến lúc đó thật sự không biết nên đối diện với mọi thứ như thế nào. ……

Lúc chuẩn bị rời khỏi, nhân viên công tác lại gọi hắn.

Giản Tinh Tuế dừng bước chân, nhìn người nọ đưa cho hắn một phong bao được dán kín: “Đây là của ngươi, chưa được mở ra ngay đâu.”

Thời điểm nắm trong tay phong thư in chữ《 Tinh Quang 》, Giản Tinh Tuế liền có dự cảm thứ ở trong này chính là thứ tự xếp hạng của bản thân cho ngày loại trừ sắp tới.

Lúc bước ra, bên ngoài có người kêu: “Giản Tinh Tuế, lại đây!”

Chạng vạng hoàng hôn, bạn cùng phòng của hắn đi thành đoàn, dẫn đầu là Thẩm Tinh Thần còn ở đó nhảy nhót hướng mình vẫy tay.

Thẩm Tinh Thần một bộ không kiên nhẫn: “Ngẩn người làm gì! Nhanh lên!”

Giản Tinh Tuế di chuyển chân, ngay từ đầu là bước nhanh, sau khi tiến lại gần không biết vì sao lại đổi thành bước từng bước nhỏ, lòng đầy hăng hái tiến về phía nhóm người ở ngay phía trước.

“Động tác sao lại chậm như vậy chứ.” Thẩm Tinh Thần lẩm bẩm: “Ngươi có phải chơi vui đến mức quên luôn đường về không?”

Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có mà.”

Thẩm Tinh Thần hừ nhẹ một tiếng: “Không chừng còn đem bọn ta quên luôn rồi!”

Ôn Sanh Ca đứng bên cạnh cũng tủm tỉm cười: “Đêm nay coi như chúng ta có phúc khí, là bạn của người bên đội thắng cuộc khẳng định có ưu đãi, lúc đó chỉ có thể nhờ Tuế Tuế yêu quý sắp xếp một chút thôi!”

Ninh Trạch cũng gật gật đầu: “Đúng là phúc khí.”

Giản Tinh Tuế nghe bọn họ nói, trong lòng ấm áp, hắn cúi đầu nhỏ giọng: “Được quen biết mọi người, cũng là phúc khí của ta.”

Thanh âm xung quanh quá ồn ào, bọn người Thẩm Tinh Thần đều không nghe rõ.

Nhưng Giản Tinh Tuế không quan tâm, bởi vì hắn hiểu, thứ tình cảm chân thành đáng trân quý không cần phải lớn tiếng đi cường điệu, chỉ cần âm thầm giữ gìn ở trong lòng, vậy là đã đủ.

……

Cơm chiều

Tổ tiết mục phải nói là cũng không quá vô lương tâm, ở bên trong nhà ăn còn bố trí tiệc đứng.

Đội thắng lợi cuối cùng là đội Xanh đương nhiên nhận được phần khen thưởng đặc biệt, làm mấy đội ngũ còn lại chỉ có thể đứng nhìn uống nước lẩu, thèm thuồng đến độ sắp hỏng tới nơi rồi.

Thân là thành viên đội thua cuộc, Thẩm Tinh Thần dường như đã quên mất vị thế của mình, không chút khách khí ngồi ngay ghế bên cạnh Giản Tinh Tuế mà cọ ăn cọ uống, mà mấy người đội Đỏ khác thấy vậy cũng học theo ngồi xuống. Ban đầu thành viên đội Xanh còn giả bộ đùa giỡn không chịu một phen, đến khi khai tiệc, tất cả mọi người lại êm đềm cùng thưởng thức cơm ngon canh ngọt.

Ân oán trước kia lúc đối đầu cũng tan thành mây khói.

Mối quan hệ giữa nam sinh với nhau cũng chỉ đơn giản như vậy, căn bản là không quá so đo.

Bất quá ở thời điểm dùng cơm vẫn có một số người lo lắng, sợ hãi bản thân vào đêm công bố kết quả xếp hạng sẽ bị loại.

“Khi nào mới có thể mở thư ra chứ?”

“Ta ăn không ngon được……”

“Thật sự rất tò mò.”

Nhưng trong số những người ở đây vẫn có một bộ dáng vô tâm vô phế hi hi ha ha, không quan tâm nhiều đến vụ phong thư kia.

Thẩm Tinh Thần nhìn Ôn Sanh Ca cùng Ninh Trạch vẫn luôn nghiêm túc từ nãy tới giờ: “Biết vì sao tổ tiết mục không cho chúng ta mở sớm ra xem không, chính là vì muốn để mọi người vui vẻ thoải mái trước, như vậy mới bớt chút cảm giác buồn bã, đau khổ khi rời đi. Các ngươi cứ tâm trạng như này làm gì, khoái hoạt vui sướиɠ tụ họp ở bên nhau ăn một bữa cơm không phải tốt hơn sao, mọi người cứ như vậy sẽ phụ ý tốt của tổ tiết mục đó?”

Ôn Sanh Ca cùng Ninh Trạch ngẫm lại một chút cũng thấy có lý, cho dù là bữa cuối cùng thì cũng phải ăn cho no, vì thế gật gật đầu.

Đúng lúc này, cửa lớn cách đó không xa bị đẩy ra, nhóm lão sư bắt đầu tiến vào. Mọi người ở đây nhìn thấy các vị lão sư liền kích động, vội vàng tiếp đón: “Lão sư, mời ngài ạ.”

Đồ Nhã tương đối hiền hoà, ở trong lòng các học viên luôn được hoan nghênh, này sẽ khẽ cười hướng về phía bọn họ: “Oa, thơm quá.”

“Các lão sư đến ăn cơm sao?”

“Lão sư, tới bên này ăn.”

Các học viên nhiệt tình, liên tiếp có người tiếp đón.

Phó Kim Tiêu cũng đã thay đổi quần áo mới, hắn mặc một bộ quần áo thể dục rộng thùng thình, trừ bỏ lần đầu tiên lên sân khấu mặc tây tây trang, lúc sau vì không muốn tranh đoạt nổi bật của các tuyển thủ, nên Phó ảnh đế cơ hồ vẫn luôn mặc mấy bộ quần áo đơn giản không mấy nổi bật, nhưng có một số người sinh ra đã có lực hấp dẫn đặc biệt bẩm sinh, dù chỉ đứng một chỗ cũng khiến người ta không thể dời tầm mắt.

Thực tập sinh trong phòng đều đứng lên mời các lão sư.

Giản Tinh Tuế vốn dĩ cũng muốn làm, nhưng khóe mắt hắn liếc thấy An Nhiễm rất tự nhiên dọn một cái ghế không đặt vào ngay bên cạnh, chuẩn bị tiếp đón Phó Kim Tiêu, chút do dự bỗng nhiên trở nên không quan trọng như vậy nữa, hắn nhớ lại lúc thi đấu hôm nay, Phó Kim Tiêu đã nói qua, nhường nhịn và yếu đuối sẽ không làm địch nhân thoái nhượng, đáy lòng liền sinh ra một cỗ dũng khí.

Rất nhiều người đi ra tiếp đón Phó Kim Tiêu.

An Nhiễm cũng giơ lên tay: “Phó ca……”

Nhưng mà một đạo thanh âm thanh thúy phía đối diện vang lên ngắt lời hắn, Giản Tinh Tuế nhanh nhẹn: “Phó ca, nơi này còn có chỗ trống.”

Kỳ thật trong phòng ăn đang ồn ào thì thanh âm cũng không đặc biệt lớn, âm lượng so với vài tuyển thủ khác thậm chí còn nhỏ hơn, nhưng không biết vô tình hay cố ý, Phó Kim Tiêu đang ở đó uyển chuyện cười trừ cự tuyệt mấy học viên sau khi nghe thấy lại quay mặt đi tới, cất bước đến ghế trống bên cạnh Giản Tinh Tuế mà ngồi xuống, không chút do dự.

Giản Tinh Tuế không nghĩ tới có thể mời thành công, có chút ngây ngốc nhìn người ngồi bên cạnh.

Phó Kim Tiêu hẳn đã rửa mặt qua, trên người còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, mùi cũng chỉ hơi thoang thoảng, nhưng lại dễ ngửi hơn so với bất kỳ nước hoa nào khác, thật giống như chính con người này vậy, thâm trầm mà hấp dẫn.

Phó Kim Tiêu ghé mắt liếc hắn một cái, nhẹ giọng trêu chọc: “Coi như ngươi còn có lương tâm, mời ta ăn cơm.”

Giản Tinh Tuế hoàn hồn, vội vàng nói: “Không quên!”

Vì biểu đạt chính mình thật sự không quên, Giản Tinh Tuế còn ở đó vuốt mông ngựa, nhỏ giọng nói: “Hôm nay cũng nhờ ngài ta mới có thể ăn nổi bữa cơm này.”

“Khiêm tốn rồi, thời điểm ngươi xé thẻ tên người khác cũng dứt khoát lắm.” Phó Kim Tiêu trêu chọc hắn: “Chúng ta chính là chiến hữu đó, đồng chí Tiểu Giản.”

Kiểu xưng hô chỉ là để thuận miệng trêu chọc tiểu bằng hữu lại nghe rất thân mật.

Giản Tinh Tuế nghe được mấy lời này, trong lòng như được vuốt nhẹ một cái. Để che giấu biểu cảm kích động, hắn bèn quay sang bên kia pha nước chấm giùm ảnh đế đại nhân, dù sao Thẩm Tinh Thần cũng đã được hưởng thụ qua điều này, mà mấy người bàn bên cũng được hắn thỉnh thoảng hỗ trợ, vì thế bây giờ Giản Tinh Tuế chủ động giúp Phó Kim Tiêu cũng không có ai cảm thấy không đúng.

Pha xong một chén, Giản Tinh Tuế đưa cho Phó Kim Tiêu: “Cho ngài.”

Thẩm Tinh Thần nhìn thoáng qua, mở miệng: “Như thế nào chưa cho rau thơm vào, bỏ thêm ăn rất ngon đó.”

Giản Tinh Tuế có chút chột dạ cầm chén gia vị, ánh mắt hơi loạn, nói lung tung: “A, ta quên mất.”

Phó Kim Tiêu nhận bát nước chấm từ tay Giản Tinh Tuế, nâng mí mắt nhìn về phía người bên cạnh, con ngươi đen nhánh như có thể nhìn thấu nhân tâm, thản nhiên mở miệng: “Không sao hết, ta không ăn được rau thơm.”

Giản Tinh Tuế lúc này mới cười cười: “Ân, vậy thì tốt quá, may mà ta chưa bỏ.”

Kỹ thuật diễn thật kém.

Nội tâm Phó Kim Tiêu âm thầm đánh giá.

Bữa cơm này cũng đến lúc kết thúc, đại khái có học viên cũng đoán trước bản thân phải rời đi, ăn đến cuối đều là cố nén bi thương, cơm no rượu đủ liền giảm đi ít nhiều câu nệ, thậm chí có người còn đến trước mặt Đồ Nhã cười nói: “Đồ Nhã tỷ, nếu mấy ngày sau bị đào thải, ta có thể nhờ ngài ký tên được chứ?”

Đồ Nhã thoải mái trả lời: “Đương nhiên có thể.”

Mấy người có quan hệ tốt hơn với lão sư cũng bắt đầu to gan: “Đồ Nhã tỷ, có thể thêm VX được không?”

Đồ Nhã mỉm cười: “Không thành vấn đề.”

Có người khai dòng, liền có càng nhiều học viên lớn mật hơn đi lên, rất nhiều người vô tình cố ý hướng ánh mắt nhìn về Phó Kim Tiêu, nếu có thể thêm được VX của Phó ảnh thì không còn gì đáng giá hơn, khi trở về cũng có thể ở trước mặt người nhà với bạn bè thổi phồng một hồi!

Nhưng đối mặt với uy thế của Phó ảnh đế, không ai dám thật sự đi lên hỏi.

Ở dưới ánh mắt khát vọng của nhiều người như vậy, Phó Kim Tiêu buông đũa, nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nói: “Có thể thêm.”

Lúc Phó ảnh đế vừa nói ra mấy lời này, nhiều người còn không nhịn được mà hoan hô nhảy nhót, vì nơi này không cho cầm di động, chỉ có thể cầm giấy bút lại đây ghi lại, đám người trực tiếp xông lên, vô cùng náo nhiệt xin phương thức liên hệ.

Giản Tinh Tuế cũng muốn hỏi, nhưng lại không dám đi lên.

Hắn hâm mộ nhìn những người đứng đó sốt ruột chờ lượt, nhưng lại chỉ có thể giương mắt trông mong. Hắn giống như đã như vậy rất nhiều lần, vĩnh viễn chỉ có thể cách xa mà nhìn người đứng nơi trung tâm sân khấu kia, nhìn ánh sáng rực rỡ phủ lên thân hình người nọ. Đó là vai chính, là thiên chi kiêu tử, là người vốn thuộc về ánh hào quang lộng lẫy cao quý, mà hắn lại chỉ là một người bình thường, trời sinh là mệnh pháo hôi. Chưa từng có thời khắc Giản Tinh Tuế chán ghét bản thân như thế này, chán ghét bản thân chỉ là người bình thường, hận chính mình không đủ ưu tú, hận chính mình chỉ là một kẻ vô dụng.

Nếu hắn có thể nói nhiều hơn một chút cũng tốt, nếu hắn tự tin hơn một chút, liệu hắn có thể tiến lên ……

Bàn tay Giản Tinh Tuế không tự giác nắm chặt lại, trong lòng nôn nóng muộn phiền, bên cạnh lại truyền đến thanh âm: “Ngươi ở chỗ này ngẩn người làm gì?”

Hắn hoàn hồn, nhìn Thẩm Tinh Thần đang nói chuyện.

Thẩm Tinh Thần nhẹ nhàng đạp hắn một chân: “Muốn xin thì xin đi!”

Giản Tinh Tuế bị đá một phát, có chút lắp bắp nói: “Không phải, ta……”

“Ta ta ta, ngươi là máy nhại đấy à.” Thẩm Tinh Thần cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng đẩy hắn về phía trước: “Chút tâm tư của thằng nhóc nhà ngươi chẳng lẽ lão tử còn không nhận ra, có thể có chút tiền đồ được không hả, nhanh lên đi!”

Giản Tinh Tuế bị đẩy một cái, ngập ngừng tiến về phía trước vài bước, không nghiêng không lệch đứng bên cạnh đám người, tim đập cực kỳ mãnh liệt, khẩn trương không biết nên làm thế nào.

Nhưng mà, đúng vào lúc này, Phó Kim Tiêu ở giữa đám đông lại như để ý được hắn đã tới, hướng ánh mắt nhìn lại đây.

Giản Tinh Tuế hơi hé miệng, nhưng không nói được bất kỳ chữ nào, cuối cũng chỉ ngơ ngác đứng ngơ tại chỗ.

Phó Kim Tiêu nhìn một hồi, đáy mắt xẹt qua mạt ý cười, lướt qua mọi người tiến lại gần, cuối cùng đứng yên trước mặt Giản Tinh Tuế, thanh âm trầm thấp như là mang theo mê hoặc cất lời: “Tìm ta?”

Tâm Giản Tinh Tuế nhấc lên cổ họng, nhưng vẫn khẽ gật đầu, hắn lấy ra dũng khí cả đời gộp lại thử mở miệng: “Ta nghĩ, muốn hỏi ngài……”

“Ân, ta cũng muốn hỏi ngươi.” Phó Kim Tiêu ung dung mở lời: “Có thể cùng ngươi thêm VX được chứ, đồng chí Tiểu Giản.”