Chương 42: Còn quan trọng hơn sao?

Mấy ngày sau

Các tiết mục trên cơ bản đều đã chuẩn bị xong, vòng hai sắp bước vào quy trình thu hình chính thức.

Giản Tinh Tuế cùng đồng đội ở phòng phục trang thay đồ ổn thỏa, sau đó đến hậu trường đợi lên sân khấu. Trong vòng này, bọn họ là tổ duy nhất tự sáng tác bài hát nên lực chú ý không hề thấp, hơn nữa tổ cận mặt đối chiến chính là đội của Thẩm Tinh Thần, thực lực không thể xem thường.

Vốn dĩ vũ đạo của Thẩm Tinh Thần đã cực kỳ mạnh mẽ, phong cách cá nhân lại thuộc kiểu bão táp cuồng phong, chính là loại hoang dã đến mức bỏng mắt, cho nên lúc biểu diễn cơ hồ muốn lật tung cả sân khấu lên.Thậm chí tạo hình lần này của hắn cũng có phần thay đổi, vứt bỏ kiểu trang phục khoác đen da bó cuồng suất bá duệ trước đây, thay bằng bộ suit trắng nghiêm cẩn, trông như bộ kỵ trang của vương tử, kiêu ngạo cao quý, làm fans của hắn ngồi dưới kia thét chói tai muốn thủng cả màng nhĩ.

Chu Tầm cảm thán một câu: “Vốn liếng đúng là không tồi.”

Lý Nhứ An nghiêm túc: “Đối thủ của chúng ta rất mạnh.”

Giản Tinh Tuế ngồi bên cạnh nhẹ nhàng che môi, kìm lại mấy tiếng ho khan.

An Nhiễm có chút lo lắng nói: “Tuế Tuế, ngươi không sao chứ, hai ngày nay ngươi hình không thoải mái lắm, nếu thật sự khó chịu thì nói với tổ tiết mục một tiếng, vạn nhất vào thời điểm quay chụp lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không tốt lắm.”

Chu Tầm cũng lo lắng nhìn sang đây.

Nói thật thì, mấy ngày nay Giản Tinh Tuế đem đến cho bọn họ rất nhiều kinh hỉ, đặc biệt thời điểm thống nhất ca khúc, lúc ấy ý kiến mọi người vẫn còn mâu thuẫn với nhau, khác biệt rất lớn. Nhưng vào ngày hôm sau, thân là phó đội trưởng, Giản Tinh Tuế đã lấy ra ca khúc cải biên đặt trước mặt mọi người, nói thẳng: “Đây là phiên bản cuối cùng, thời gian hiện tại đã không còn đủ nữa, chỉ có thể như vậy.”

Phiên bản kia muốn bao nhiêu trúc trắc thì có bấy nhiêu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Mọi người ở đây đều thảo luận hoang mang cả buổi, đến giữa trưa, Giản Tinh Tuế mới chậm rì rì lấy ra một phiên bản khác, mở miệng nói: “Đây là ta căn cứ vào cái lúc sáng sửa một chút, các ngươi thấy thế nào?”

Có đối lập thì có khác biệt, phiên bản sau tuy rằng cũng chưa đạt tới yêu cầu của mỗi người, nhưng cuối cùng vẫn được bỏ phiếu thông qua.

Chỉ cần tốt hơn phiên bản trước đó là được.

Chỉ có Chu Tầm biết, hai cái này đều đã được Giản Tinh Tuế chuẩn bị từ sớm, chuyện này tuy rằng có chơi chút tâm tư, nhưng lại giải quyết được triệt để vấn đề. Quả nhiên ngay sau đó, mọi người đều bắt đầu nghiêm túc tập luyện, không còn cãi cọ lung tung nữa.

Nhưng thân là người phụ trách chính, Giản Tinh Tuế thường xuyên thức khuya dậy sớm, thành công đem thân thể làm cho mệt mỏi đến suy sụp, từ ngày hôm qua đã bắt đầu có triệu chứng sốt nhẹ, tình huống không được tốt lắm.

Chu Tầm nói: “Ngươi uống thuốc hạ sốt chưa?”

“Buổi sáng uống rồi.” Giản Tinh Tuế nói: “Nhưng lúc này không uống được, thuốc có tác dụng phụ, ta sợ chút nữa lên sân khấu thất thần sẽ làm lỗi.”

Vì buổi biểu diễn hôm nay, ngươi cũng liều mạng quá rồi.

Trong lòng đồng đội không tự chủ thoát ra một câu.

Cũng không biết vì cái gì, thái độ của Giản Tinh Tuế như vậy lại làm sĩ khí đoàn đội bỗng chốc tăng lên, cái bọn họ muốn là thắng lợi, chiến thắng tuyệt đối.

Thanh âm Lý lão sư truyền đến: “Tiếp theo, xin mới học viên tổ sáng tác tổ lên sân khấu, tác phẩm bọn họ mang đến cho chúng ta là《 Tia sáng nhỏ bé 》!”

Khán giả dưới đài nhiệt liệt vỗ tay.

Mọi người thực kích động:

“Tia sáng nhỏ bé nha, ta đợi đã lâu lắm rồi.”

“Biết bao lâu mới được nghe a.”

“Không biết thế nào.”

Giản Tinh Tuế đứng giữa sân khấu, vô số đèn tụ quang dừng lại trên người, hắn ngắm nhìn những gương mặt xa lạ dưới kia, ở cách đó không xa là dãy ghế của các lão sư, ngươi ngồi ghế chính giữa là Phó Kim Tiêu. Lúc này, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người bọn họ, thời khắc này, đây là sân khấu của hắn, khả năng cũng là lần cuối cùng hắn có thể đứng trên sân khấu của《 Tinh Quang 》, cũng là lần cuối cùng, hắn đứng nơi mà Phó Kim Tiêu có thể nhìn đến, biểu diễn.

Cơn sốt nhẹ làm đầu ẩn ẩn đau đớn, thân thể so với trước đó cũng cồng kềnh hơn nhiều, hơn nữa bởi vì cường độ luyện tập đã vượt quá mức cho phép nên mỗi tấc cơ bắp không khác nào bị kim chích, cảm giác đau nhức lan tỏa kháp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Kiên trì đứng tại chỗ này, tựa hồ đã là cực hạn của hắn.

Nhưng như vậy vẫn không được.

Đây là tất cả nỗ lực còn lại của hắn, vì buổi trình diễn này mà trả bao nhiêu tâm huyết, đây là, thời khắc hắn ngày ngày đêm đêm mong chờ, kỳ mong cuối cùng của hắn.

Âm hưởng du dương chậm rãi vang lên, nhạc điệu của《 Tia sáng nhỏ bé 》 bắt đầu trút xuống, phản ứng thân thể so với đại não còn hơn, tự động lặp đi lặp lại những động tác huấn luyện, dưới khán đài nỗ lực đến nhường nào, cũng chỉ mong có thể đổi lấy ba phần lúc biểu diễn chính thức.

“Giữa trời đêm tịnh mịch, một người hành tẩu nơi sao trời……”

“Trên đường phố hiu quạnh, cũng chỉ có người làm bạn với ta……”

Lý Nhứ An là người mở màn, kết hợp với nhạc đệm ưu nhã, từng người từng người một chậm rãi hiện ra trước mặt khán giả.

“Ta muốn mượn cơ hội này để giới thiệu bản thân.” Tiếng ca An Nhiễm dịu dàng mà mát lạnh, thấp giọng xướng: “Là ta, chính là ta, tia sáng bé nhỏ của ngươi.”

Ánh đèn sân khấu lóe sáng, màn hình lớn hiện lên hình ảnh trời sao xanh thẳm xoay tròn, an tĩnh mà mỹ lệ.

Giản Tinh Tuế cùng An Nhiễm thay đổi vị trí, thấp giọng ngâm xướng: “Bất kể ngày tháng tối tăm ra sao, ta vẫn luôn muốn cùng ngươi giới thiệu, là ta, là ta, là nơi góc khuất rẽ ngang chưa bao giờ đón nhận được cái quay đầu.”

Giai điệu an nhiên, làm tất cả mọi người không tự giác mà đắm chìm vào đó.

Giọng hát của Giản Tinh Tuế so với lúc trước trầm hơn rất nhiều nhưng âm hướng khàn khàn này lại khá hợp với ca từ của《 Tia sáng nhỏ bé 》, cho người ta một loại cảm giác dung hợp dị thường, ngược lại càng hấp dẫn khiến người người say mê.

“Ta không phải là bất kì ai, cũng không muốn là bất kì ai....”

Ngay thời điểm mọi người đều cho rằng đó là một bản tình ca, ánh đèn lại thay đổi vị trí, thanh âm đầy nội lực của Chu Tầm nháy mắt vang vọng, đem âm điệu vốn có của bài hát đánh vỡ, làm người da đầu mọi người rung lên:

“Người hãy ngẩng đầu, cảm nhận nỗi niềm cháy bỏng.”

“Người hãy ngẩng đầu, nhìn tôi mang đến Tia sáng nhỏ bé.”

Bối cảnh sân khấu thay đổi, từ trời sao xanh thẳm chuyển sang nền đỏ bàng bạc của biển sao, băng khô hóa thành sương mù bao vây toàn bộ sân khấu, Lý Nhứ An từ phía sau nhảy lên trước, ngay lập tức tiếp âm với Chu Tầm, đem âm hưởng vang vọng một tầm mới: “Có lẽ tôi chỉ là một Tia sáng nhỏ bé, nhưng vẫn muốn mang đến người xán lạn quang mang……”

An Nhiễm bên kia tiếp điệu rồi lại chợt vuốt nhỏ âm lượng, tịch mịch mà dịu dàng, đem âm điệu bi thương lại lần nữa được kéo về: “Tình nguyện để bị tổn thương, tình nguyện là ta tổn thương, cũng muốn vì người…… Nở rộ tia sáng nhỏ bé này trong vô hạn.”

Từ trữ tình nao lòng người đến bùng nổ tạo cao trào, 《 Tia sáng nhỏ bé 》 đang thể hiện một cách vô cùng kinh diễm.

Dưới đài chợt bộc phát các tràng vỗ tay kịch liệt cùng tiếng hoan hô của các fans, phòng phát sóng trực tiếp cũng bùng nổ:

“Tuyệt, quá tuyệt!”

“Ôi trời ơi, không thể tin được.”

“Từ khâu soạn nhạc đến biên khúc đều quá hoàn hảo!”

Nhưng mà 《 Tia sáng nhỏ bé 》 lại cho các nàng kinh hỉ nhiều hơn thế, lúc ca khúc đi đến đoạn kết, một phần nhạc bất ngờ tiếp nối, một đoạn thanh âm dương cầm hoàn mỹ hòa vào dòng nhạc vốn có, ánh đèn hội tụ dừng lại nơi người ngồi phía sau dương cầm, rọi sáng thân mình Giản Tinh Tuế.

Âm điệu du dương uyển chuyển lên cao xuống thấp, ngón tay Giản Tinh Tuế bay nhanh trên các phím đàn, tạo nên các âm vực nhẹ nhàng trầm bổng. Hai bên má hắn vì sốt nhẹ mà trở nên ửng đỏ, phía sau lưng đã hoàn toàn ướt đẫm, nhưng đoạn thanh nhạc du dương mà duy mĩ không một mắc một chút sai lầm, kết hợp nhịp nhàng với vũ đạo của các đồng đội khác trên sân khấu, các động tác phức tạp nhưng nhịp nhàng, khiến mỗi hình ảnh hiện lên đều như là tác phẩm nghệ thuật, mang cho khán giả sự chấn động thị giác.

Đến lúc phím đàn cuối cùng rơi xuống, nhạc đệm như ẩn như hiện vang lên, Giản Tinh Tuế cũi đầu, nhẹ nhàng cất tiếng hát, thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn mang theo từ tính: “Màn đêm tịnh mịch, chỉ có mỗi mình người bước đến cạnh tôi, tháng năm tuần hoàn, sao vẫn phải chịu đựng nỗi đau này……”

Giản Tinh Tuế sở hữu giọng ca đặc biệt không thể thay thế, vậy nên khi hắn bắt đầu cất tiếng, bầu không khí toàn bộ sân khấu giống như bị bao phủ bởi giọng hát của hắn, giờ khắc này, ánh đèn chậm rãi tụ lại, hắn là người điều khiển sân khấu.

Đôi tay vừa nhấc lên, sau đó mạnh mẽ rơi xuống, tiếng đàn lại lần nữa vang lên, các đồng đội hợp xướng tiếp lời, tiếng ca của mọi người cùng vang lên, chuẩn xác truyền đạt đến khán giả:

“Người hãy ngẩng đầu, cảm nhận nỗi niềm cháy bỏng.”

“Người hãy ngẩng đầu, nhìn tôi mang đến Tia sáng nhỏ bé.”

Toàn bộ sân khấu lại lần nữa bị ánh đỏ nuốt chửng, cùng vừa biển sao trên nền trời đen tạo thành ảnh hưởng mãnh liệt đánh sâu vào thị giác.

Làn điệu da diết kết hợp với tình cảm mãnh liệt lay động nhân tâm, thời điểm câu hát cuối cùng buông xuống, toàn trường như nổ tung, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai chứng minh sân khấu vừa rồi quá sức thành công, mà 《 Tia sáng nhỏ bé 》 nhất cử phong thần, lúc này đây, là người chỉ đạo, làm người sáng tác, Giản Tinh Tuế đã thể hiện được thiên phú sáng tác cùng khả năng ca hát không gì sánh được.

Thiếu niên ngồi trước dương cầm mặt mày thanh tú, ngũ quan lập thể, ở dưới ánh đèn có chút tối tăm cũng không che lấp được làn da trắng nõn mượt mà. Hơn nữa hắn trước nay ít trang điểm, giờ phút này vẻ đẹp trên khuôn mặt hiện lên rất tự nhiên, tạo nên cảm giác lịch sự tao nhã.

Bình luận lại lần nữa oanh tạc:

“Mạnh, quá mạnh.”

“Năng lực sáng tác quá mạn.”

“Đúng là bảo tàng mà.”

“Nhan sắc của tiểu Tuế Tuế nhà chúng ta khiến ta không nhịn được mà.”

“Ta xem hôm nay ai không bầu phiếu cho ca ca!”

Âm nhạc kết thúc, ca khúc《 Tia sáng nhỏ bé 》 đã biểu diễn xong.

Các tuyển thủ đều đứng lên khom lưng, nhưng Giản Tinh Tuế ngồi đối diện đàn dương lại không, đầu hắn dường như chỉ phát ra tiếng ong ong, thậm chí lúc này nhìn đàn dương cầm cũng xuất hiện bóng chồng, hắn không dám đứng lên, sợ đứng lên sẽ ngã ngay lập tức.

Lý lão sư cũng phát hiện cái gì đó không đúng, nhẹ nhàng nói thầm một câu: “Sao lại thế này?”

Mấy lão sư bên cạnh cũng phát hiện vấn đề, bắt đầu đứng hết cả lên.

Người xem cũng bắt đầu cảm thấy có chút không thích hợp:

“Sao lại thế này?”

“Giản Tinh Tuế sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Nhóm lão sư cũng lo lắng, Phó Kim Tiêu nhìn về phía người ngồi trên kia, đôi mắt hơi nheo lại, hắn cầm lấy mic, thấp giọng nói: “Giản Tinh Tuế.”

Thanh âm uu nhã thuần hậu như tiếng đàn cello vang lên.

Giản Tinh Tuế bỗng chợt bừng tỉnh, đại não hỗn độn rốt cuộc lấy lại được chút phương hướng, nhưng tứ chi vẫn vô lực, lần biểu diễn này đã hao hết thể lực của hắn, nhờ tiếng gọi của Phó Kim Tiêu hắn mới tỉnh táo được một chút, giúp hắn ý thức được bản thân còn đang ở trên sân khấu. Không thể gục ngã được, không phải là bây giờ.

Đây là sân khấu mọi người phải rất nỗ lực mới có thể trình diễn, nếu có bất kỳ sai lầm nào, hết thảy đều sẽ thành công cốc.

Giản Tinh Tuế thầm nhéo mình một cái thật mạnh, đau đớn truyền tới đại não giúp hắn lấy lại một chút ý thức, ở trước mắt bao người, hắn chậm rãi đứng lên, đồng đội bên người dường như cũng ý thức được điều gì đó, trong thời khắc này, mặc kệ ân oán tình thù đã từng xảy ra, bọn họ vẫn là một đoàn thể.

Chu Tầm dẫn đầu tiến về phía trước, tiếp theo là Trương Gia Giai, Lý Nhứ An, An Nhiễm……

Mọi người đứng dựa vào nhau, chính thức hướng về phía khán giả dưới khán đài, cúi người xuống. Lúc này, Giản Tinh Tuế cảm giác thân mình có chút lung lay, bỗng có người xuất hiện phía sau níu hắn một cái, hắn quay đầu lại, thấy được khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tinh Thần.

Thẩm Tinh Thần không tiếng động hướng hắn làm khẩu hình: “Dựa vào ta.”

Tổ sáng tác là nhóm cuối cùng biểu diễn, nói như vậy quy trình kế tiếp hẳn sẽ là tiến hành nhận xét hoặc là đơn cử một người để hỏi, nhưng người đại diện là Giản Tinh Tuế hơi thở lại không quá ổn định, cả người cũng hơi lung lay, Phó Kim Tiêu cầm mic, mở miệng: “Bài hát này là mọi người cùng nhau sáng tác phải không?”

Các đồng đội khác gật gật đầu.

Chỉ có Chu Tầm nói: “Người soạn nhạc cho bài hát này là phó đội trưởng của chúng ta, Giản Tinh Tuế.”

Phó Kim Tiêu đem ánh mắt dừng lại trên người Giản Tinh Tuế, hắn không hỏi thêm nữa, chỉ là câu môi khẽ cười, thấp giọng mở miệng: “Ngươi làm rất tốt.”

Giản Tinh Tuế nguyên bản vẫn luôn kiên cường chống đỡ chính mình, thân thể cả người đều đặc biệt mỏi mệt, mà sự mệt mỏi này là phát ra từ thâm tâm, nhưng sau khi nghe được lời khẳng định của Phó Kim Tiêu, đầu quả tim bỗng chốc nóng bỏng, lan ra từng ngóc ngách trên thân thể, cả người bỗng chốc phấn chấn hẳn lên. Giống như này đó, vào khoảng thời gian hắc ám khổ sở khiến hắn tuyệt vọng, có một người đã giúp hắn có thêm sức mạnh, giúp hắn kiên trì, rõ ràng thần tượng của hắn lúc đó cũng chỉ là một tia sáng nhỏ bé, nhưng đã ban cho hắn cả thế giới rực rỡ sáng lạng.

Giản Tinh Tuế bởi vì sốt nhẹ nên giọng có chút ách, hốc mắt ửng hồng, nghiêm túc mở miệng: “Cảm ơn Phó lão sư.”

Ở trên sân khấu, thanh niên trịnh trọng đối với lão sư khom lưng.

Đối với người thưởng thức hắn, cho hắn cơ hội, hắn thật sự rất cảm kích và biết ơn.

Đồ Nhã lão sư khẽ mỉm cười: “Được rồi, hiện tại nhóm cuối cùng cũng đã biểu diễn xong, tiếp theo sẽ tới phần bình chọn, xem ai trong số những người ở đây sẽ là “Người có nhân khí cao nhất”. Hơn nữa, số phiếu lần này không đơn giản chỉ tính dựa trên số khán giả có mặt tại hiện trường mà bao hàm số người đang theo dõi ở phòng phát sóng trực tiếp. Thời gian bỏ phiếu kéo dài 60 phút, số phiếu bầu sẽ được tính một cách công khai.”

Màn hình lớn được bật mở, số liệu của các đội ngũ đều được ghi rõ phía trên.

Giản Tinh Tuế xoay người, thấy được số liệu của tổ sáng tác trên danh sách, theo thời gian số phiếu dần dần gia tăng, số phiếu cao nhất trong tổ họ là ba người Lý Nhứ An, An Nhiễm, Giản Tinh Tuế.

Ngay từ đầu, Lý Nhứ An cùng An Nhiễm có số phiếu rất cao, Giản Tinh Tuế lại tương đối thấp, nhưng sau khi phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu gia nhập bầu chọn, khoảng cách giữa hắn và những người khác chậm rãi kéo gần lại, 《 Tia sáng nhỏ bé 》 kinh diễm làm càng nhiều người nhận thức hắn, cuối cùng, sau thời gian bầu chọn, cây cột biểu thị số phiếu của Giản Tinh Tuế dẫn xa mọi người.

Đồ Nhã mỉm cười tuyên bố: “Kết quả cuối cùng của vòng thứ hai, danh hiệu “Người có nhân khí cao nhất”—— Giản Tinh Tuế, chúc mừng ngươi!”

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay giòn dã, ánh sáng chiếu rọi nơi thân mình thiếu niên, ngườithậm chí có chút ngây ngốc đứng ở tại chỗ, chỉ đến khi nhìn thấy trên màn ảnh lớn xuất hiện tên cùng gương mặt của mình mới lộ ra nụ cười.

Vốn dĩ lúc này còn còn có phân đoạn đọc diễn văn.

Ánh mắt Phó Kim Tiêu vẫn luôn đọng lại trên người Giản Tinh Tuế, cảm giác được thiếu niên là nỏ mạnh hết đã, hắn cầm mic mở miệng: “Mời người đạt danh hiệu “Người có nhân khí cao nhất” tiến về phía trước, tiến hành chụp ảnh lưu niệm.”

Thẩm Tinh Thần là người thứ nhất tiến đến bên cạnh Giản Tinh Tuế, nâng tay giữ chắc thân hình Giản Tinh Tuế, giúp hắn dựa vào người mình.

Ninh Trạch cũng đi tới chống giữ bên còn lại.

Thẩm Tinh Thần mở miệng: “Em trai nhỏ à, ngươi nặng quá rồi đó.”

Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ nói: “Nặng chỗ nào?”

“Nơi nào cũng nặng……”

Nhϊếp ảnh gia đứng phía trước hô to: “Mọi người tập trung nhìn về phía này!”

Đấu võ mồm một chút, mọi người lại xoay đầu nhìn về phía nhϊếp ảnh gia, Giản Tinh Tuế lúc này bị hai bằng hữu kẹp vào giữa, chút cảm xúc bất đắc dĩ còn chưa kịp thu hồi đã bị chụp lại, ngay cả tổ đạo diễn nhìn được đều dở khóc dở cười.

Nhưng mà điều làm mọi người không ngờ tới chính là, nhiều năm sau, một số thiếu niên nổi trội có mặt trong bức ảnh này đều đạt được những thành tựu riêng trong lĩnh vực của họ, hơn nữa ở giới giải trí còn có uy vọng không tầm thường, ảnh hưởng thâm hậu, trở thành đề tài bàn luận của rất nhiều người.

……

Rạng sáng 11 giờ, 《 Tinh Quang 》kết thúc phần thu hình.

Bệnh viện bên ngoài khu tập trung, bác sĩ đi đi lại lại quanh giường bệnh một hồi, cắm xong ống chuyền nước cho bệnh nhân, sau đó lại cẩn thận đo nhiệt độ cơ thể, lúc này mới bỏ tai nghe xuống, nói: “Sau hai giờ hẳn là sẽ hạ sốt.”

Nam nhân ngồi đối diện khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Bác sĩ nhìn nam nhân mặt mà âm thầm đỏ mặt, nhưng nàng vẫn là muốn giữ lại chút y đức, cho nên vẫn nghiêm túc phụ trách: “Người bệnh bị sốt nhẹ, nhưng sau khi chúng ta kiểm tra sức khoẻ thì phát hiện hắn còn bị thiếu máu, thân thể hư nhược, vốn dĩ cường độ huấn luyện lượng đã rất nặng, nhưng thân thể hắn vốn đã có bệnh căn, lần sốt nhẹ này hẳn là do quá mệt nhọc, suy nghĩ quá nhiều làm hắn sinh ra áp lực, sau này tốt nhất không nên như vậy nữa.”

Phó Kim Tiêu ngồi trên ghế, nhìn thoáng qua thiếu niên nằm trên giường, ánh mắt trầm tư.

Đứa nhỏ này ngày thường nhìn vô tâm vô phổi, nhưng trong lòng lại có nhiều tâm sự đè nặng như vậy sao? Thu hồi ánh mắt, Phó Kim Tiêu quay lại hướng bác sĩ gật đầu: “ta hiểu rồi, đã vất vả cho ngài.”

Bác sĩ tiếp tục đỏ hồng.

Rốt cuộc cũng biết vì sao Phó Kim Tiêu được người trong giới đánh giá như vậy cao, có khuôn mặt đẹp cũng thôi đi, lại còn lễ phép phong độ, bảo sao hoa gặp hoa nở người gặp người yêu!

Bác sĩ chần chờ nói: “Cái kia, ta có thể nhờ ngài ký tên được chứ? Đồng nghiệp của ta, nàng là fan hâm mộ của Phó lão sư.”

Phó Kim Tiêu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trên mặt là nụ cười lịch sự mà xa cách: “Có thể, nhưng chắc phải đợi một hồi, lúc này ta đang mang người nhà ta tới khám, hắn yêu cầu tĩnh dưỡng.”

Bác sĩ giờ mới phản ứng lại, khom lưng xin lỗi, bước nhanh rời đi.

Trong phòng chìm vào yên tĩnh, Giản Tinh Tuế hôn mê không được bao lâu đã dần dần tỉnh lại, chỉ là đầu vẫn còn cảm giác nặng nề, mơ hồ nhìn xung quanh, thấy được Phó Kim Tiêu đang ngồi trên ghế cách đó không xa, chần chờ mở miệng: “Phó lão sư?”

Hắn không phải đang nằm mơ chứ.

Phó Kim Tiêu nghe được động tĩnh ngẩng đầu, mở miệng: “Tỉnh rồi sao?”

“Ân……” Giản Tinh Tuế chú ý tới kim chuyền đang trên tay mình: “Ta làm sao vậy?”

Phó Kim Tiêu lời ít ý nhiều: “Ngươi ở trên sân khấu đương trường ngất đi, dọa mấy học viên khác suýt chết luôn rồi, nên giờ mới phải ở bệnh viện truyền nước đấy.”

Giản Tinh Tuế chậm rãi tiêu hóa thông tin, lúc này mới gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn lão sư.”

Nhiệt độ lúc nay đã giảm, khuôn mặt Giản Tinh Tuế cũng không còn đỏ như vậy nữa, nhưng sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt. Người sinh bệnh đều tương đối yếu ớt, trải qua nhắc nhở của bác sĩ, Phó Kim Tiêu mới chú ý tới đứa nhỏ này hình như có chút gầy yếu, nói hắn trong lòng áp lực quá lớn dẫn tới khí huyết không thông, lại trong thấy dáng vẻ ngoan ngoãn yên lặng của hắn, Phó Kim Tiêu bỗng nhớ tới cuộc diện thoại ngày đó ở cầu thang.

Có thể là giờ phút này vừa lúc chỉ có hai người, cũng có thể là nhìn tiểu hài tử đang nằm trên giường bệnh có chút đáng thương, cũng có lẽ là, thân ảnh lẻ loi ngày đó ở phòng huấn luyện ảnh hưởng đến Phó ảnh đế, hắn mở miệng: “Tại sao ngươi không nhận một trăm vạn đó?”

Thân mình Giản Tinh Tuế cứng đờ.

Phó Kim Tiêu mở miệng: “Ngày đó ở chỗ cầu thang, ta ở trong phòng hút thuốc, vô tình nghe được.”

Giản Tinh Tuế mới vừa tỉnh, đầu vẫn là một đống hồ nhão, lúc này sẽ đại não cũng chỉ còn một mảnh trống rỗng, lẩm bẩm nói: “Ngài đã biết.”

“Ừ.” Phó Kim Tiêu nói: “Ngươi lúc đầu nói bản thân thiếu tiền, thậm chí vì hai vạn mà tới tham gia tiết mục, nếu đã như vậy, vì sao không nhận một trăm vạn kia?”

Nói thật thì cho dù đáp án là gì, đối với Phó ảnh đế, thực ra không quan trọng đến vậy.

Hắn từ trước đến nay máu lạnh vô tình, mấy năm nay ở giới giải trí chuyện gì cũng đã thấy qua, vốn dĩ chính là một hồ nước đυ.c, chuyện công bằng thì ít mà bất công thì nhiều, hắn lười quản, cũng không muốn quản. Ở chốn này mà muốn trở thành đại thiện nhân, chỉ sợ xương cốt cũng bị gặm sạch không còn miếng nào rồi. Nhưng Giản Tinh Tuế là ngoại lệ, không biết từ khi nào hắn bắt đầu đối với đứa nhỏ để bụng, bởi vậy cho dù không hợp với cách hành xử bình thường của hắn, hắn cũng hỏi ra miệng.

Giản Tinh Tuế ngồi ở trên giường, tay nắm chặt chăn, cảm giác được câu trả lời của mình rất quan trọng, bây giờ không nói có khả năng sau sau này cũng không còn cơ hội nữa, hắn nhẹ giọng đáp: “Bởi vì lúc ở vòng đầu tiên, thời điểm tuyên bố bảng xếp hạng, ta đã đáp ứng ngài, sẽ không còn chỉ vì tiền mà từ bỏ, cũng sẽ không bởi vì tiền mà đối sân khấu có tâm tư không trong sạch.”

……

Trong phòng chợt an tĩnh.

Phó ảnh đế ngồi bên cửa sổ chợt bần thần, hắn nhìn sang Giản Tinh Tuế , trong mắt là một mảnh đen nhánh, biểu cảm trên mặt hiếm khi không phải là ngụy trang, nghiêm túc mở miệng: “Ta quan trọng đến như vậy sao?”

So với một trăm vạn còn quan trọng hơn.

So với hoàn cảnh túng thiếu của người lúc này càng quan trọng hơn.

Cho dù ngươi rõ ràng biết không nên nói ra những lời đó, biết hậu quả sau khi đắc tội chính công ty chủ quản sẽ như thế nào, lại lựa chọn bất chấp như thế sao.

Đôi mắt Giản Tinh Tuế ngập nước, hô hấp hắn dồn dập, tay có chút khẩn trương nắm chặt lấy ga giường, hắn biết bản thân cũng chỉ mang vận mệnh pháo hôi, biết kết cục sau này sẽ là gì, nhưng giờ phút này, có lẽ là khát vọng ức chế đã lâu không kìm nén được, cũng có thể là do cơn sốt hun đến nóng đầu, khiến hắn không cân nhắc được nhiều thứ như lúc bình thường, theo bản năng khẽ gật đầu.

Đúng vậy

Rất quan trọng.

Minh họa biển sao trong phần biểu diễn đây ạ:

Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người - Chương 42: Còn quan trọng hơn sao? Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người - Chương 42: Còn quan trọng hơn sao?