Chương 51: Nhất cử lưỡng tiện

Mấy ngày sau

Cho dù đêm xuất đạo đã kết thúc được hai ba ngày, nhưng dường như mọi người vẫn không ngừng bàn tán về vụ việc của Giản Tinh Tuế. Thậm chí độ hot của những tiêu đề như vậy trên Weibo còn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, nơi nơi người người nhà nhà không ngừng xôn xao. Đơn giản bởi vì đêm hôm đó, hot search về《 Tinh Quang 》 liên tục chiếm trang đầu đã khiến càng nhiều người biết được chuyện này, tất nhiên việc tổ tiết mục áp phiếu cũng bị lôi ra thành đề tài bàn luận mắng chửi. Đương nhiên, người duy nhất bị fans hố cho thương tích đầy mình An Nhiễm cũng không thể tránh khỏi tai vạ, dẫn đến nghị luận quay chung quanh hắn cũng dần nhiều lên.

“An Nhiễm đi lên bằng quan hệ?”

“Vì cái gì mà bỏ tiền nhiều hơn nhưng số phiếu lại ít hơn hắn chứ?”

“Anh trai hắn làm trong ngành giải trí đó, chắn chắn là được ưu ái nên mới được vậy rồi.”

“ Đoạt cơ hội của người khác hay ho lắm sao?”

“A, thế mà trước đó ta còn thấy hắn đáng yêu, ai ngờ lại là dạng người này.”

Nguyên bản An Nhiễm ở trong mắt đại chúng được xây dựng hình tượng khá tốt, nhưng kể từ sau vụ việc fans làm loạn kia, hình ảnh của hắn trực tiếp rơi từ trên đỉnh núi xuống với tốc độ không phanh.

……

Đại trạch Giản gia

“Phanh!”

Một tiếng động lớn vang lên, có thể thấy được người bên trong có bao nhiêu phẫn nộ.

Giản Trị nhìn mấy tin tức bôi nhọ em trai bảo bối của hắn trên mạng thì cực kỳ tức giận, hắn mở miệng: “Tùy tùy tiện tiện liền chụp mũ người ta đi lên bằng quan hệ, cộng đồng mạng càng ngày càng không có lý trí.”

An Nhiễm ngồi bên cạnh người hắn, hốc mắt đỏ bừng, một bộ ủy khuất đáng thương khiến người khác đau lòng.

Ngồi đối diện An Nhiễm là người quản lí Lý tỷ: “Nhiễm Nhiễm, không ngờ tới Giản Tinh Tuế đã lưu lạc đến bước đường này còn nghĩ được cách bôi nhọ ngươi. Biến cố lần này nếu không có hắn đứng đằng sau xúi giục fans làm ầm lên thì sự tình có thể nghiêm trọng đến mức đó hay sao.”

An Nhiễm lặng lẽ nhìn thoáng qua Giản Trị, nhẹ nhàng mở miệng: “Có lẽ không phải như vậy đâu Lý tỷ, ta hiểu con người Tuế Tuế, hắn…… hẳn sẽ không làm như vậy đâu. Nói đi cũng phải nói lại, việc này cũng nên trách ta, nếu ta ước thúc các fans cho tốt thì đã không gây nên cớ sự này, các ngươi đừng trách Tinh Tuế. Mà cho dù thật sự là hắn đi chăng nữa thì ta cũng có thể hiểu được, Tuế Tuế vẫn còn trách ta, ta biết, nếu không phải ta thì hắn đã không phải rời Giản gia……”

Giản Trị nghe đến đau lòng.

“Nhiễm Nhiễm, chuyện này sao có thể là lỗi của ngươi được?” Giản Trị từ trước đến nay vẫn luôn thích đứa em trai ưu tú hiểu chuyện này: “Ngươi vốn dĩ chính là em trai ruột của ta, đây vốn dĩ chính là nhà của ngươi. Ta nghe Lý tỷ nói rất đúng, Giản Tinh Tuế chắc hẳn đã động tay chân gì đó rồi. Dạo gần đây không phải hắn cùng tên Thẩm Tinh Thần kia thân thiết lắm hay sao, vậy mà lần trước ta tìm hắn còn nói cái gì mà không cần tiền, phỏng chừng là ôm được đùi của tên kia nên mới dám nói chuyện kiểu như vậy.”

An Nhiễm tỏ ra buồn rầu, nhẹ giọng dò hỏi: “Anh hai, giờ ta nên làm gì bây giờ?”

Giản Trị bắt chéo chân nói: “Yên tâm đi, dư luận trên mạng chỉ cần một thời gian là sẽ qua thôi, công ty chủ quản của Giản Tinh Tuế cũng đã nhận của chúng ta một trăm vạn, hiện tại bọn họ cần cho chúng ta một công đạo. Sau đó lại đóng băng sự nghiệp của hắn, hắn cùng đường tự nhiên sẽ biết lợi hại, khi đó nếu muốn tiếp tục hoạt động trong cái ngành này thì sẽ tự động tìm tới chúng ta.”

An Nhiễm cùng Lý tỷ liếc nhau, nhìn được suy tính trong mắt đối phương.

Hiện tại cách giải quyết đã không phải là chờ dư luận qua đi rồi xong chuyện, vấn đề hiện tại của An Nhiễm là phải tẩy trắng hình tượng của bản thân, để hình ảnh một lần nữa trở lại trong sạch.

Nếu muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, hắn có thể dựa vào Giản gia. Nhưng đời này mục tiêu của hắn chính là vì để đền bù tiếc nuối của đời trước, vậy nên hắn nhất định sẽ không thua. Hơn nữa, trong kiếp này hắn cũng nhất định phải có được Phó Kim Tiêu, căn cứ vào hiểu biết của hắn, Phó ảnh đế thích kiểu người nỗ lực chịu khó, không đi lối tắt và không phải kẻ khôn vặt.

Nhưng hiện tại khắp nơi trên mạng đều nói hắn đi lên bằng quan hệ, dựa vào người thân trong nhà để chiếm ưu thế, còn đâu mẫu người tự lực vượt khó leo lên? Đến nước này Phó Kim Tiêu còn coi trọng hắn chắc!?

Vốn dĩ còn cho rằng có thể lợi dụng Giản Trị để đả kích Giản Tinh Tuế, ai ngờ hắn lại không muốn ra tay, xem ra hết thảy cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

……

Bệnh viện

Hai ngày nay Giản Tinh Tuế vẫn luôn túc trực cạnh giường bệnh, cả ngày người đều gầy hẳn một vòng.

Thời điểm Trương thị mang cơm tới thì thấy Giản Tinh Tuế đang giúp Trương Hướng Dương lau người, vì thế tiến gần nói: “Tuế Tuế, vất vả ngươi rồi, nếu không có ngươi ta thật sự không biết nên làm gì mới tốt nữa.”

“Ngài đừng khách khí, đó là việc đương nhiên.” Giản Tinh Tuế dặn Trương Hướng Dương: “Người nằm nghỉ đi, con đi đổ nước một chút rồi về.”

Trương Hướng Dương gật gật đầu, mấy ngày này ở cùng Giản Tinh Tuế hắn phát hiện đứa nhỏ này không chỉ hiền lành lương thiện mà khi đối xử với hắn cũng rất cẩn thận, thậm chí loại chuyện lau mình như này cũng không thấy một chút không kiên nhẫn nào. Con ruột thì cũng không nói nhưng Giản Tinh Tuế chỉ mới được nhận về không được bao lâu đâu?

Trương Hướng Dương nhìn dáng vẻ tiều tụy của Giản Tinh Tuế, nhẹ giọng dặn dò: “Tuế Tuế, ngươi cũng về nghỉ ngơi một chút đi, ta có mẹ ngươi ở đây là được rồi.”

Giản Tinh Tuế do dự một chút, gật gật đầu: “Dạ.”

Trương thị vội vàng nói: “Không cần phải đến ký túc xá công ty ở đâu, phòng trong nhà cũng dọn dẹp sạch sẽ rồi, con về ở đó sẽ tiện hơn.”

Vào thời điểm này Giản Tinh Tuế cũng không ngượng ngùng, gật gật đầu: “Vâng.”

Chờ Giản Tinh Tuế vừa đi, hai vợ chồng lúc này mới liếc nhau, giống như đều có chuyện muốn nói.

Trương Hướng Dương dạo một lần qua quỷ môn quan dường như đã nghĩ thông suốt không ít, những chuyện trước kia hắn vẫn luôn chấp nhất cũng không còn quá đáng kể nữa: “Bệnh của ta, có phải hay không lại tái phát rồi”

Trương Hà lại đây nói: “Không nghiêm trọng lắm đâu, ngươi đừng nhọc lòng.”

“Ngươi đừng gạt ta, thân thể của bản thân tự ta hiểu rõ.” Trương Hướng Dương ho khan vài tiếng: “Bệnh của ta muốn trị cũng phải dùng không ít, tiền tiết kiệm trong nhà còn đủ không?”

Trương thị an ủi hắn: “Ngươi đừng lo lắng, chuyện này ta cùng Tinh Tuế sẽ nghĩ cách, ngươi chỉ cần yên tâm chữa bệnh là được.”

Trương Hướng Dương không tự giác nhíu nhíu mày: “Tinh Tuế đứa bé kia, ta nghe nói thời điểm hắn rời khỏi Giản gia không hề lấy một đồng nào. Khi ấy hắn tham gia chương trình vì hai vạn ngươi cũng đâu phải không biết, trên người hắn có thể có bao nhiêu tiền chứ? Lúc trước chúng ta sợ Nhiễm Nhiễm đến Giản gia chịu khi dễ bị người ta xem thường, chẳng phải đã cho hắn 50 vạn sao? Hiện tại ta đã ra nông nỗi này, mà hắn hẳn là cũng không thiếu tiền, bà đến nói chuyện với thằng bé lấy tiền về đi.”

Trương thị sửng sốt: “Phải lấy về sao?”

Trương Hướng Dương nhíu mày nói: “Tình huống của hắn ở Giản gia ngươi cũng thấy rồi, người một nhà kia đối xử với hắn không tồi, hơn nữa hiện tại hắn cũng đã thành đoàn xuất đạo có công tác ổn định. Còn Tuế Tuế thì sao, hắn đã bị đào thải ngươi bảo hắn đi đâu kiếm tiền. Ta hiện tại sinh bệnh cần tiền gấp, chẳng lẽ không thể đi xin về.”

“Chính là……” Trương thị có chút do dự: “Ta chỉ sợ Nhiễm Nhiễm vạn nhất có gì đó khó khăn thì sao?”

Trương Hướng Dương nháy mắt cảm thấy lạnh toát cả người.

Giống như từ lúc bắt đầu đem An Nhiễm ôm về, vợ ông đem đứa nhỏ này chẳng khác nào con ruột mà yêu chiều, chỉ hận không thể đào tim đào phổi mà đối xử. Chỉ cần hắn muốn cái gì là cho cái đó, hết thảy thập phần sủng ái. Thậm chí năm đó khi An Nhiễm phát giác có gì đó không đúng, vợ ông cũng khổ sở vạn phần không muốn cùng An Nhiễm tách ra, thậm chí thời điểm An Nhiễm rời nhà còn đưa riêng cho hắn 50 vạn.

Nàng thương con trai, điều này có thể lý giải. Nhưng sự tình đã như thế này sao có thể vẫn chấp mê bất ngộ như vậy được chứ.

Trương Hướng Dương cảm thấy nàng thật sự điên rồi: “A Hà, chẳng lẽ “khả năng hắn có thể gặp khó khăn” so với cái mạng này của ta còn quan trọng hơn sao?”

Trương Hà giật mình, trong nháy mắt nhìn thấy được sự thất vọng ẩn sâu nơi đáy mắt của Trương Hướng Dương, nàng giống như cảm giác được cái gì đó, đáy lòng không nhịn được run rẩy từng hồi.

Lúc này có bác sĩ từ ngoài tiến vào: “Kiểm tra phòng.”

Có người đi tới cuộc nói chuyện cũng tự nhiên phải dựng lại, mấy ngày này Trương Hướng Dương rõ ràng đã gầy yếu đi rất nhiều, bác sĩ kiểm tra xong liền nói: “Người nhà ra ngoài một chút, ta muốn trao đổi một vài sự tình.”

Trương Hà lúc này mới vội vàng đuổi theo.

Ra bên ngoài, bác sĩ nói: “Trước mắt hắn vẫn chưa tìm được khí quan thích hợp, nhưng ngày thường trị liệu chúng ta sẽ tận lực. Phương án trị liệu giai đoạn tiếp theo chúng ta sẽ nhanh chóng thông báo, người nhà nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đừng tạo áp lực cho người bệnh. Còn có một chuyện phải hỏi ý kiến của mọi người, con trai của người bệnh có nguyện ý làm xét nghiệm máu và HLA hay không, nếu có thể thì qua đoạn thời gian này có thể làm phẫu thuật ngay lập tức.”

Trương Hà bỗng chốc cứng đờ.

Chưa nói đến chuyện Giản Tinh Tuế rốt cuộc có nguyện ý hay không, vấn đề chính là bọn họ căn bản không phải cha con ruột thịt, sao có thể tương thích được? Bất quá loại chuyện này nàng sao mở miệng giải thích được chứ?

Trương Hà ngập ngừng: “Bác sĩ, chúng ta, chúng ta vẫn muốn tìm xem có, có khí quan thích hợp ……”

Bác sĩ ngạc nhiên liếc nhìn Trương Hà nhiều thêm một cái.

Trương Hà bị nhìn đến mức chột dạ.

Bác sĩ đành phải nói: “Cái này ta có thể hiểu được, nhưng ngươi cũng phải biết cơ hội thật sự rất mong manh, chúng ta cũng không thể xác định là sẽ tìm được, mọi người vẫn nên suy xét rõ ràng trước đi.”

Trương Hà gật gật đầu: “Ta đã biết.”

Nàng đương nhiên biết việc này rất khó khăn không hề dễ tìm, cùng lắm thì nàng đi tìm Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm khẳng định sẽ không trơ mắt đứng nhìn người cha đã nuôi dưỡng hắn bao nhiêu năm phải chịu dày vò, chỉ cần Nhiễm Nhiễm chịu hỗ trợ, tất thảy đều sẽ được giải quyết.

……

Bên kia, sau khi Giản Tinh Tuế trở về phòng liền ngủ một giấc.

Buổi sáng hắn mới trở về nhà nghỉ ngơi, chờ đến khi tỉnh dậy cũng đã chạng vạng, trời đã tối rồi.

Chuông điện thoại reo lên từng hồi trong phòng nhỏ. Giản Tinh Tuế mở đôi mắt nhập nhèm nhìn vào điện thoại, phát hiện người gọi tới chính là người đại diện Vương ca của mình..

Dường như không hề bất ngờ, Giản Tinh Tuế bình tĩnh nhận điện thoại: “Vương ca.”

Vương ca nói: “Tinh Tuế a, hot search lúc sáng ngươi nhìn thấy chưa?”

Giản Tinh Tuế sửng sốt: “Hot search nào?”

Vương ca thở dài: “Ngươi còn chưa biết sao, đọc nhanh lên đi.”

Giản Tinh Tuế lập tức mở Weibo, lúc này mới thấy được hot search:

#Giản Tinh Tuế & An Nhiễm#

Mới nhìn tiêu đề thôi Giản Tinh Tuế đã có dự cảm bất hảo, không vì cái gì khác, đơn giản là bởi vì bất kì sự tình nào liên quan đến hắn mà trộn lẫn đến An Nhiễm đều sẽ trở nên bất hạnh.

Sau khi ấn vào bài báo, phát hiện nội dung hot search này được lấy thông tin từ một người tự xưng đã từng là bạn học của cả hắn và An Nhiễm. Vị đồng học có vẻ tương đối hiểu biết Giản Tinh Tuế, người đó nói đã quen biết Giản Tinh Tuế kể từ khi hắn vẫn là con trai của Giản gia, đồng thời cũng từng là bạn cùng lớp với An Nhiễm, vì thế hiện tại ở nơi đầu sóng gió cũng phải đem chuyện này tiết lộ trả lại trong sạch An Nhiễm. Nhân vật giấu tên này còn đề cập tới việc Giản Tinh Tuế và An Nhiễm bị ôm nhầm, Giản Tinh Tuế hình như không chấp nhận được chuyện này nên thường xuyên bắt nạt An Nhiễm.

Quần chúng ăn dưa đương trường khϊếp sợ:

“Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.”

“Thật hay giả?”

“Không thể tin nổi!”

Sau khi bài viết này được công khai, không biết từ nơi nào xuất hiện thêm mấy người nữa cũng tự nhận bản thân là bạn cùng lớp quen biết cả hai đương sự nói trên:

“Bình thường tính cách của Giản Tinh Tuế ở trường cũng đủ cổ quái rồi.”

“Hắn không khi nào là ngừng kiếm chuyện với An Nhiễm, ta từng thấy mấy lần ở nhà an trường học rồi.”

“An Nhiễm thật sự quá đáng thương.”

Mới ngày hôm qua thôi còn mắng An Nhiễm là leo lên bằng quan hệ, không nghĩ tới hôm nay lại lòi ra sự việc này, nhiều võng hữu còn chưa thoát khỏi nỗi khϊếp sợ thì một bộ phận lớn chuyên hô hào ủng hộ chính nghĩa đã đứng lên, công kích đầu sỏ gây tội Giản Tinh Tuế.

“Nói thật ta đã sớm cảm thấy hắn không giống người tốt.”

“Thực lực cũng không phải rất mạnh, dựa vào cái gì xuất đạo?”

“Fans lại đây mà nhìn, bạo lực học đường, đây là thần tượng của các ngươi?”

Giản Tinh Tuế yên lặng xem xong hết thảy, trong lòng có chút phức tạp.

Hắn nhớ rõ kiếp trước chuyện này cũng đã từng phát sinh, nhưng lúc ấy không phải là thời điểm《 Tinh Quang 》kết thúc thu hình. Mà là thật lâu sau khoảng thời gian đó, An Nhiễm đều đã thành danh thì tin này mới được đào lại, lúc ấy bản thân hắn trên mạng còn bị chửi rủa nặng nề hơn thế này nhiều, thậm chí còn có một số fans của An Nhiễm fans tìm đến tận chỗ hắn gây chuyện, cuối cùng cả thể xác lẫn tinh thần của hắn bị đả kích đến gượng dậy không nổi.

Cũng chính vì chuyện này mà hắn luôn trong trạng thái hoang mang lo sợ, cho đến khi... xảy ra tai nạn rồi qua đời.

Sự tình một lần nữa xảy ra, hắn đã không còn cảm thấy sợ hãi hay bất lực như ở kiếp trước nữa. Ngược lại hắn lại khá bình tĩnh, thậm chí còn tò mò sao chuyện này lại xảy đến sớm như vậy.

Thanh âm Vương ca còn trên điện thoại vang lên: “Tuế Tuế, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Những gì viết trên đó đều là thật sao?”

Giản Tinh Tuế nói: “Ta trước kia không hiểu chuyện, không muốn rời khỏi Giản gia, đích thực có đi tìm hắn lý luận qua.”

Nhưng hoàn toàn không hề có chuyện bắt nạt An Nhiễm, hắn chỉ muốn tìm để nói chuyện mà thôi. Tuy nhiên cứ mỗi lần như vậy, An Nhiễm đều bày ra một bộ kinh hách hoảng sợ cùng ủy khuất, khiến ngay cả bản thân hắn không biết đường nào mà lần. Thậm chí trước khi trọng sinh, hắn còn tưởng đó là bản tính thật sự của An Nhiễm còn chính mình thật sự rất quá đáng.

Giờ nhìn lại thì thủ đoạn của An Nhiễm vẫn luôn là như thế. Thu phục một đám người chuyên hăng hái làm việc nghĩa rồi lợi dụng họ đi đối phó với kẻ ngáng đường mình, nếu không cố ý làm ra loại tư thái này thì sao có thể khiến người ta đau lòng hắn được?

Vương ca thở dài: “Nếu vậy thì chuyện này càng khó giải quyết, hơn nữa ngươi còn đắc tội với công ty, sự việc một trăm vạn kia còn chưa giải quyết xong đâu. Ta nói với ngươi một câu, xem như là nể mắt tình cảm trước kia của hai chúng ta, khả năng tiếp theo ngươi sẽ bị công ty đóng băng hoạt động. Chuyện này ngươi không thể trách bất kì kẻ nào, chỉ có thể trách chính bản thân ngươi, biết không?”

Giản Tinh Tuế rũ mắt: “Không sao cả, đóng băng thì đóng băng.”

Vương ca nghẹn, không nghĩ tới nội tâm Giản Tinh Tuế có thể cứng rắn đến mức độ này.

Nhưng có một điều hắn không biết, Giản Tinh Tuế chỉ đơn giản là đã chết lặng, tất nhiên sẽ không để ý mấy điều này. Hơn nữa, không cần công ty đóng băng, hắn nguyên bản cũng muốn giải ước.

Vương ca nói: “Ngươi…… Vậy ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi.”

Giản Tinh Tuế lên tiếng, cúp điện thoại.

Hắn từ từ ngồi dậy, nhìn lại thời gian trên di động một chút rồi vào bếp. Trong nhà hình như đã hết gạo nhưng hắn không muốn lãng phí tiền mua cơm hộp, cuối cùng lục tìm được một gói mì liền nấu lên ăn. Đến khi uống sạch nước mỳ, trong khoảnh khắc hắn có chút hoảng hốt nhớ lại cách đây không lâu, hắn đã được ăn một bát mì cực kỳ ngon, khác hoàn toàn so với những gì đang hiện ra trước mắt hắn.

Bất quá, những điều đó giờ chỉ có thể giấu kín trong hồi ức mà thôi.

Giản Tinh Tuế nhanh chóng cầm chén đũa ăn xong rửa sạch sẽ, ngồi trên sô pha nghỉ tạm một hồi. Mở WeChat thu được rất nhiều tin tức, đại đa số đều muốn chính chủ là hắn giải thích, cũng có người hồ nghi sự việc này có phải là thật hay không, một số thành phần còn lại thì chỉ muốn xem náo nhiệt là chính,... Tất cả mọi thứ đổ ập xuống khiến Giản Tinh Tuế mệt mỏi rã rời, không có tinh lực đi giải thích.

Hắn thuận tay click mở vòng bằng hữu ra xem, hiện ra trước mắt hắn lại chính là bài đăng mới của Phó Kim Tiêu. Hình như Phó ảnh đế đang nghỉ phép tại một hòn đảo tư nhân, hắn câu được một con cá rất lớn, chụp lại rồi đăng trên dòng bạn bè với tiêu đề: “Nguyện giả thượng câu”

(*Nguyện giả thượng câu: Xuất phát từ câu “Thái công điếu ngư – Nguyện giả thượng câu” (Thái công câu cá – Cá tự cắn câu). Thái công là chỉ Khương Tử Nha, ông có cách câu cá hết sức đặc biệt, dùng lưỡi câu thẳng không móc mồi câu, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu.

Mắc câu không phải vì không biết, mà là cam tâm tình nguyện sa vào.)

Phía dưới có không ít người bình luận.

“Đi chơi nơi nào vậy?”

“Thu hình xong một cái là chạy đi nghỉ luôn.”

“Ca ca muốn câu ta không?”

Bình luận cuối cùng làm Giản Tinh Tuế bất giác sửng sốt, nhưng kéo xuống phía dưới lại thấy Phó Kim Tiêu trả lời:“Ngươi quá nặng, câu không nổi.”

Giản Tinh Tuế không nhịn được mà cong môi cười ra tiếng.

Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không dám bình luận. Dù sao quan hệ giữa hắn và Phó ảnh đế còn chưa tốt đến mức đó, hơn nữa...hắn cũng sợ nếu vào bình luận nhưng không được phản hồi, bản thân sẽ thực thất vọng cùng khổ sở, thế nên thôi vậy.

Tuy nhiên chưa được mấy phút sau, WeChat vang lên tiếng tin nhắn gửi đến.

Giản Tinh Tuế ấn mở ra xem, không nghĩ tới lại là Phó Kim Tiêu: “Dậy sớm như vậy?”

Hiện tại đã 5 giờ chiều rồi.

Giản Tinh Tuế hồi phục: “À phải, ta ngủ cả ngày rồi, ngài cũng giờ này mới dậy ạ?”

“Lệch múi giờ.” Phó Kim Tiêu lời ít ý nhiều.

Giản Tinh Tuế lúc này mới phản ứng lại, nhận ra nam nhân này hẳn đang ở nước nghỉ phép. Thực ra cái này hắn cũng biết, bởi vì cho dù là thời điểm nghỉ ngơi thì mặc kệ là đi nơi nào cũng sẽ bị một đống người soi mói, cho nên Phó Kim Tiêu dứt khoát bay ra hòn đảo tư nhân ở nước ngoài cho thoải mái.

Giản Tinh Tuế cũng không biết nên nói cái gì, nhưng hắn một chút cũng không hy vọng cơ hội nói chuyện vất vả mới có cùng thần tượng lại kết thúc nhanh chóng, vì thế nghĩ nghĩ một hồi liền mở miệng: “Ta nhìn thấy ảnh ngài đăng lên rồi, cá rất lớn, ngài thật lợi hại.”

“……”

Phó Kim Tiêu chậm rãi đáp lời: “Có người đem cá có lùa đến, kẻ ngốc cũng có thể câu được.”

“……”

Thẳng thắn quá rồi.

Giản Tinh Tuế vẫn căng da đầu khen tiếp: “Cho dù là vậy thì cũng không tồi.”

Phó Kim Tiêu xem như đã nhìn thấu ý nghĩ của người bên kia, kỳ thật không ma xui quỷ khiến thế nào hắn tự dưng lại nhắn tin cho Giản Tinh Tuế, nhưng sau khi làm như vậy quả nhiên tâm trạng của hắn tốt lên không ít, vì thế lắm miệng hỏi một câu: “Gần đây thế nào?”

Động tác Giản Tinh Tuế hơi ngừng một chút, hắn đoán Phó Kim Tiêu còn chưa nhìn đến hot search kia.

Nếu đã đọc Phó Kim Tiêu sẽ nghĩ hắn là người như thế nào. Nếu thấy được, hẳn là sẽ không còn cùng mình nói chuyện phiếm như hiện tại nữa. Nghĩ đến đây, nội tâm Giản Tinh Tuế cũng dần dần ảm đảm, chua xót lên men làm hắn có chút thở không nổi.

Giản Tinh Tuế cầm di động, rốt cuộc vẫn nhắn lại một câu: “Khá tốt.”

Phó Kim Tiêu nhắn tiếp: “Xem ra tâm thái ngươi cũng không tệ lắm.”

Giản Tinh Tuế sửng sốt, hắn trong nháy mắt có chút cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể hoảng loạn đánh chữ: “Ngài đã biết?”

“Trên Weibo có người gửi cho ta.” Phó Kim Tiêu giải thích một chút, lời nói mang theo điểm trêu chọc: “Rất không tồi a, mức độ quan tâm hiện cũng phải sánh ngang với nghệ sĩ tuyến đầu đó.”

Trong lòng Giản Tinh Tuế ngập tràn chua xót, nhưng nghĩ đến Phó Kim Tiêu vẫn tự nhiên trò chuyện thì nhẹ nhõm hơn phần nào.

“Vậy ngài……”

Giản Tinh Tuế đánh qua hai chữ, có chút do dự nhưng rốt cuộc vẫn hỏi: “Ngài xem xong những cái đó cũng cảm thấy ta…… là người ác độc sao?”

Vừa dứt lời, tâm hắn cơ hồ nhấc lên cổ họng.

Im lặng nửa ngày, Phó Kim Tiêu gửi tin nhắn tới: “Nếu ngươi biết về một người thông qua sự marketing của giới giải trí, thì sự thật là có hơn 90% người trong số đó ngươi không hiểu một chút nào.”

“Ngươi là dạng người gì, ác độc hay không, chỉ những người đã thật sự tiếp xúc với ngươi mới có thế phán đoán được.” Phó Kim Tiêu nói tiếp: “Mà nói ra thì, ác độc ta còn chưa nhìn ra nhưng không thông minh lắm thì lại khá rõ ràng.”

“……”

Giản Tinh Tuế nghe vậy, không biết rốt cuộc là vui vẻ hay vẫn tiếp tục khổ sở thì hợp với hoàn cảnh hơn.

Nhưng mà, dần dần nội tâm hắn đã an ổn lại, chậm rãi thở ra một hơi. Ở kiếp trước vào thời điểm này, không ai tin tưởng hắn, mọi người đều chỉ nguyện ý tin tưởng những gì bản thân họ được thấy. Tất cả mọi người đang mắng hắn, nói hắn ác độc, nói loại người như hắn căn bản không xứng tồn tại, những lời ác ý che trời lấp đất không ngừng đổ dồn vào khiến hít thở không thông.

Nhưng vào đời này, có người tin tưởng hắn không phải người ác độc như vậy, hắn có phán đoán và niềm tin của riêng bản thân mình. Mà người này, là Phó Kim Tiêu, là người hắn yêu thích và ngưỡng mộ nhiều năm, chỉ điểm này thôi là đã đủ rồi.

……

Bên kia

Sáng tinh mơ, An Nhiễm liền gọi điện thoại cho Trương Hà.

Trương Hà cao hứng phấn chấn nhận điện thoại: “Nhiễm Nhiễm!”

Lần này An Nhiễm gọi tới chính là để gây áp lực cho Trương thị, để nàng mang theo Giản Tinh Tuế cùng nhau rời khỏi nơi này, trở về cái trấn nhỏ kia. Sự việc huy động dư luận internet lần này hắn đã suy tính cặn kẽ, chỉ đạo Lý tỷ đi an bài mấy bạn học đó đứng ra dẫn đường, chỉ có như vậy Giản Tinh Tuế và vợ chồng Trương thị mới cảm thấy áp lực, không chỉ tẩy trắng chính mình mà còn có thể làm cho bọn họ rời đi, nhất cử lưỡng tiện ven cả đôi đường .

Ai ngờ Trương thị lại nói: “Nhiễm Nhiễm, ngươi biết việc của ba ngươi rồi sao?”

An Nhiễm sửng sốt: “Ba ba, ba ba làm sao vậy ạ?”

Trương Hà không nghĩ tới An Nhiếm lại không biết, vì thế nhanh chóng thuật lại sự việc một hồi, cuối cùng nói: “Nhiễm Nhiễm, tình huống của cha ngươi hiện tại thật sự rất nghiêm trọng, nếu tìm không thấy khí quan thích hợp hắn có khả năng sẽ chết, ngươi nhất định phải giúp ông ấy, bọn ta, bọn ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi thôi.”

An Nhiễm có chút kinh ngạc: “Đã chẩn đoán chính xác chưa ạ?”

Trương thị gật gật đầu: “Đương nhiên là thật sự!”

Ánh mắt An Nhiễm thoáng chốc thay đổi, sao lại thế này, vụ việc của Giản Tinh Tuế thì không nói, đó là hắn cố tình đẩy lên trước thời gian. Nhưng tại sao sự tình của Trương Hướng Dương cũng như vậy, chẳng lẽ là bởi vì cuộc điện thoại hắn gọi vào đêm đó?

Kiếp trước, bệnh tình của Trương Hướng Dương phát tác không sớm như vậy, ít nhất cũng phải 5 năm sau mới xảy ra. Mà hắn nhớ rõ, lúc ấy Trương Hướng Dương không tìm được khí quan thích hợp để cấy ghép nên đã qua đời, còn Trương Hà sau chuyện đó thì tinh thần bắt đầu có vấn đề, không được mấy năm cũng ly thế.

Vậy đời này……

An Nhiễm cũng hiểu nếu bản thân nhờ Giản gia hỗ trợ, nói không chừng có thể tìm được. Dù sao tuyến thời gian đã thay đổi, bất kỳ biến cố nào cũng có thể xảy ra.

Nhưng nếu Trương Hướng Dương bị bệnh Giản Tinh Tuế tự nhiên cũng sẽ không có thời gian đi làm xét nghiệm AND. Nếu Trương Hướng Dương hiện tại dựa tuyến thời gian bình thường qua đời, vận mệnh của Trương Hà cũng không thay đổi.