Chương 79: Tiệc mừng xuân

Thẩm Tinh Tuế dám nói, đời này của hắn chưa từng cảm thấy xấu hổ như bây giờ.

Loại cảm giác này có thể nói là khá vi diệu, nếu trở lại những năm về trước, hắn còn chưa gặp Phó lão sư ở ngoài đời thực, Phó lão sư lại tự nhiên theo dõi tài khoản của hắn, vậy chắc chắn hắn sẽ mừng đến nhảy lên trời. Nhưng nếu trường hợp thay đổi một chút, hai người đã có quen biết ngoài hiện thực, sau đó người kia phát hiện ngươi kỳ thật là si hán, mà đối tượng lại chính là bản thân mình……

Xấu hổ không còn lời nào để diễn tả.

A a a……

Nội tâm không ngừng rít gào.

Làm sao bây giờ a!

Thẩm Tinh Tuế quả thực muốn phát điên, vì sao trí nhớ Phó lão sư lại tốt như vậy, rõ ràng chuyện đã xảy cách đây mấy năm, làm sao biết được đó là bài hát của mình, hơn nữa bình thường tài khoản của Phó Kim Tiêu nhận không biết bao nhiêu tin nhận từ fans, sao vẫn nhận ra được đâu là của mình. Người này có phải người thường không vậy!

Mỗi một động thái của nghệ sĩ đều được theo dõi chặt chẽ bởi các fans, đừng nói là ấn follow, ngay cả unfollow ai bọn họ cũng có thể phát hiện được, chứ đừng nói là nghệ sĩ lưu lượng khổng lồ như Phó ảnh đế, bởi vậy, nhanh chóng đã có fans phát hiện manh mối:

“Phó ca hình như theo dõi ai thì phải.”

“Chính cung phu nhân của Phó Kim Tiêu?!”

“Trời, đây là công khai đó hả?”

“Trái tim yếu đuối của ta!”

Rất nhiều fans mới nhìn đến cái tên này liền cảm thấy lộp bộp trong lòng, có chút không dám tin nhìn vào màn hình. Nhưng đến khi tìm hiểu mới phát hiện hóa ra đây là tài khoản của fans, hơn nữa còn là kiểu fans nguyên lão lâu năm, cấp bậc đã lên 109. Đến khi bọn họ vào tận Weibo mò mẫm, liền nhận ra người này đã theo dõi và ủng hộ Phó Kim Tiêu từ khi hắn còn là ca sĩ vô danh!

Đây là sự kiện đáng sợ kiểu gì chứ.

Vào thời điểm đó đại đa số những người như họ còn chưa nghe nói đến cái tên Phó Kim Tiêu đâu.

Có một số các fan lâu năm cũng chậm rãi nhớ ra:

“A, hóa ra là Phu Nhân a.”

“Hoài niệm thật, nhớ hồi đó lúc ta mới thành fans, bài đăng khắp nơi đều là của Phu Nhân.”

“Đã từng tham gia mấy hoạt động kêu gọi, đều là Phu Nhân tổ chức.”

“Nhớ ngày xưa quá, lúc ấy siêu cấp náo nhiệt.”

“Là Phu Nhân? Không có việc gì, chị em à, thu dao.”

Minh tinh hoạt động giới giải trí thường rất biết cách giữ khoảng cách nhất định cùng bạn bè, nếu vượt qua giới hạn này chỉ sợ sẽ gánh lấy rất nhiều sự chú ý. Thậm chí rất nhiều người vì scandals tình ái với đồng nghiệp mà bị fans quay lưng. Nhưng hôm nay, Phó Kim Tiêu nhấn theo dõi một cá nhân, mà người này cũng không thấy có dấu hiệu gì là người nổi tiếng, cũng có vẻ không phải là người tài năng xuất chúng gì cho cam, nhưng lại làm cho vô số fans phải chú ý đến, hơn nữa không khí còn vô cùng hài hòa.

Giống như là, được gắn mác người một nhà.

Không sai, lượng fan khổng lồ Phó ảnh đế hoàn toàn tỉ lệ thuận với sức chiến đấu, nếu là tiểu yêu tinh nào đó dám câu dẫn anh trai nhà bọn họ, vậy nhất định phải tam đường hội thẩm, nhìn xem rốt cuộc có xứng hay không, nhưng nếu người này là…… người nhà, vậy coi như bọn họ chưa nói gì.

Có người đưa ra nghi hoặc:

“Nhưng sao hai năm trước Phu Nhân lại biến mất?”

“Cập nhập Weibo gần nhất cũng là vào hai năm trước.”

“Nếu vậy sao Phó ca không nhấn theo dõi từ mấy năm trước, mà lại là bây giờ.”

“Vì sao lại là hiện tại, ngay cả chúng ta cũng quên mất điểm này?”

Vấn đề này có thể nói là nhất châm kiến huyết, cực kỳ sắc bén.

Có một số ít fans thận trọng cũng bắt đầu suy đoán lớn mật:

“Phu Nhân, sẽ không phải là thượng vị thành công rồi chứ?”

“Ha ha ha, mấy năm nay quyết định phát triển sau cánh gà sao?!”

“Nếu Phó ca ở cùng với người khác, ta sẽ rất khổ sở, nhưng nếu người này là Phu Nhân, tâm tình khá vi diệu.”

“Ha ha ha, nếu có fans thành công, bốn bỏ năm lên cũng đồng nghĩa là ta thành công.”

Mọi người liên tục nghị luận sôi nổi, Thẩm Tinh Tuế nhìn mà lòng càng rối rắm. Dưới sức ảnh hưởng của Phó Kim Tiêu, tương tác với hắn cũng tương đương với việc hướng tầm nhìn của đại chúng vào mình, cho nên vấn đề kèm theo chính là, bản thân sẽ tùy thời gặp nguy hiểm phải quay xe!

Hiện tại các fan còn hòa hòa khí khí, đó là bởi vì bọn họ không biết người đứng sau tài khoản là ai. Đến khi biết được sự thật rồi, bọn họ vẫn còn mỉm cười hòa hoãn nói chuyện chắc?!

Hơn nữa điểm mấu chốt bây giờ là, hắn cảm thấy cực kỳ cực kỳ cực kỳ xấu hổ, chuyện này tạm thời chỉ có mỗi Phó Kim Tiêu biết, nhưng lỡ vạn nhất bị lòi ra, khi đó hắn chẳng còn mặt mũi ra đường!

“Làm sao bây giờ……”

Thẩm Tinh Tuế quả thực muốn chết, hắn do dự không biết có nên xóa Weibo hay gạch bỏ tài khoản hay không.

Nhưng nếu gạch bỏ tài khoản thì hắn lại không nỡ. Tài khoản này là minh chứng cho một thời thanh xuân cuồng nhiệt của hắn, nơi này lưu giữ quá nhiều hồi ức tốt đẹp, thậm chí thời gian qua đi hắn đã đánh mất bao nhiêu thứ, thì tài khoản này vẫn luôn ở đây……

Thẩm Tinh Tuế nằm trên giường lăn qua lăn lại, rối rắm cầm mấy bông hoa bắt đầu ngắt cánh, trong miệng lẩm bẩm: “Xóa, không xóa, xóa, không xóa …”

Thẩm Tinh Thần tiến vào, đập vào mắt là khung cảnh quỷ dị như hiện tại.

“Ai! Em trúng tà à?” Thẩm Tinh Thần lắc lư đi vào: “Có cần gọi người đến niệm thêm chú thanh tâm không?”

Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, giấu mấy bông hoa ra sau lưng: “Không trúng tà, em đang, đang …… ngắm hoa.”

Thẩm Tinh Thần nhìn cánh hoa rơi đầy đất mà cạn lời, nhưng vẫn mở miệng: “Mẹ bảo anh lên gọi em xuống, có đồ mới!”

Đồ, đồ mới?

Thẩm Tinh Tuế bị hấp dẫn, hắn mơ hồ đáp lời, sau đó xỏ dép lạch bạch đi xuống lầu. Thời tiết lúc này đã lập đông, trong phòng bật lò sưởi nên không quá lạnh, dưới lầu hình như đang nấu trà hoa, lúc đi ngang qua hành lang còn có thể ngửi được mùi hương thanh mát thoang thoảng, dẫm lên thảm lông xù xù sạch sẽ, bọn họ đi đến bên sô pha.

Từ Ân Chân cười nói: “Tới rồi sao, mấy đứa lại đây thử xem có ừa không.”

Thẩm Tinh Tuế tiến gần, phát hiện Từ Ân Chân đang cầm bao tay và khăn quàng cổ, bên cạnh còn có hộp đựng kim chỉ, hẳn là nàng tự mình làm, hiện tại vừa xong.

Thẩm Tinh Thần thò qua nhìn: “Cái nào là của con?”

Từ Ân Chân chỉ chỉ bộ màu đen trên bàn: “Cái này, vừa ý con đó.”

Thẩm Tinh Thần rất ư là vừa lòng, mang lên liền buộc lại một vòng, nói: “Mẹ, năm nay con cao lên không ít, mẹ vẫn dựa vào số đo cũ đan cho con sao.”

Từ Ân Chân không nhịn được liếc hắn: “Khăn quàng cổ mà thôi, liên quan gì đến việc cao hay không cao, vòng được qua cổ là được rồi.”

Từ Ân Chân đeo khăn quàng cổ màu vàng cho Thẩm Tinh Tuế, buộc lại một vòng.

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy cổ bỗng nhiên ấm áp, không biết làm từ loại len sợi nào mà vô cùng mềm, đặc biệt là không sát da, chỉ cảm thấy mềm mại, thoải mái.

Từ Ân Chân híp híp mắt, mỉm cười nói: “Thế nào, có thích không?”

Thẩm Tinh Tuế khẽ gật đầu: “Con thích lắm.”

Khăn quàng cổ màu vàng ấm được đan hai mặt, hai đầu khăn còn thêu hình hai ngôi sao nhỏ vây quanh mặt trăng khuyết, ở phần trống của mặt trăng khuyết là một mặt trời nhỏ tròn tròn, hai icon hoàn mỹ kết hợp ở bên nhau, thập phần xinh đẹp, đủ thấy người thiết kế đã dụng tâm đến thế nào.

“Con không cần miễn cưỡng.” Từ Ân Chân chỉ ngại đứa nhỏ này quá thẹn thùng: “Nếu có chỗ nào không hợp thì phải nói, mẹ sẽ sửa lại.”

Thẩm Tinh Tuế vội vàng lắc đầu nói: “Không có không có, rất đẹp, rất thích hợp.”

Bởi vì thẹn thùng nên thanh âm có hơi nhỏ, nhưng hắn thật sự rất muốn biểu đạt cảm xúc của mình, vì thế vẫn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng: “Con thực thích, cảm ơn mẹ.”

Thanh âm mềm nhẹ như đang làm nũng.

Tâm Từ Ân Chân hóa thành nước, mấy đứa nhỏ trong nhà như Thẩm Tinh Thần từ nhỏ đã có mấy thứ này, cho nên tập mãi thành quen. Chỉ có Thẩm Tinh Tuế, lúc nào cũng cẩn thận, rõ ràng chỉ là mấy đồ vật bình thường, nhưng mỗi lần nhận được đều mừng rỡ như được tặng bảo bối, làm người ta đặc biệt đau lòng, càng muốn cho đứa nhỏ này nhiều hơn.

Đáy mắt Từ Ân Chân càng đọng ý cười: “Không cần khách khí, mẹ cũng thích làm mấy cái này cho mấy đứa.”

Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh nghe vậy liền nói: “Mẹ, vậy người cũng sửa lại cho ta đi, ta cảm thấy ngôi sao này không đủ lớn, phải to hơn nữa mới đủ khí thế?”

Từ Ân Chân trừng hắn: “Muốn sửa tự mình sửa đi, lão nương không đủ bản lĩnh.”

“……”

Cũng không biết ai vừa mới nói rất thích làm mấy cái này.

Dì Ngô cách đó không xa liền đi tới: “Cậu chủ, phu nhân, có thể dùng cơm rồi.”

Thẩm Tinh Thần chạy vào bàn cơm, Thẩm Tinh Tuế liền cởi bao tay cùng khăn quàng cổ đặt sang một bên, Từ Ân Chân nghi hoặc: “Con không thoải mái sao?”

“Không phải.” Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Con sợ lúc ăn cơm không cẩn thận làm bẩn thì làm sao bây giờ.”

Từ Ân Chân nghe xong lời này liền khẽ run rẩy.

Ánh mắt nhìn Thẩm Tinh Tuế cũng trở nên mềm mại hơn.

“Không sao hết, Tuế Tuế.” Từ Ân Chân đi tới nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên, dắt hắn về hướng bàn ăn, một bên nói: “Cho dù bị bẩn cũng chẳng sao, mẹ sẽ lại đan cho Tuế Tuế một cái khác. Con đừng lo lắng mấy cái này, cũng không phải là cái cuối cùng, về sau sẽ còn rất nhiều, mẹ bảo đảm.”

Tay Thẩm Tinh Tuế không tự giác nắm thật chặt, hắn nhấp môi, đáy mắt xẹt qua ý cười hạnh phúc, nội tâm cũng dần thả lỏng lại.

Có thể trở thành gia đình của họ, đúng là quá may mắn.

Thẩm Tinh Thần cũng bổ sung thêm: “Tủ quần áo của con chật ních rồi, năm ngoái mẹ làm nhiều quá.”

“Ngươi yên tâm, năm nay cho dù người có vứt hết, ta cũng không nói một lời.” Từ Ân Chân trừng mắt liếc hắn một cái, đến khi nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế lại khôi phục ôn nhu: “Tuế Tuế không cần như vậy, nếu bị bẩn hay lỡ làm mất chỉ cần nói với mẹ một tiếng.”

Thẩm Tinh Thần:?

Hắn không hài lòng kháng nghị: “Mẹ, ta muốn tố cáo có người ngược đãi trẻ con!”

Từ Ân Chân cầm lấy một cái màn thầu lấp kín miệng hắn: “Ai bảo ngươi hay quên, lạnh chết ngươi đi.”

“Sao mẹ có thể ghét bỏ máu mủ của mình như vậy chứ.” Thẩm Tinh Thần cực kỳ khoa trương làm động tác gạt nước mắt, thậm chí còn làm trò con bò, lấy cái nĩa trên bàn hướng về chính mình: “Con sẽ để mẹ nếm thử cảm giác mất đi thân nhân!”

Khóe miệng Từ Ân Chân không nhịn được mà giật giật.

Thẩm Tinh Tuế bị chọc cười không nhịn được, thật sự là quá hài hước, anh hai hắn quả thật là hạt dẻ cười trong nhà.

Lúc ba người ăn cơm, Thẩm Ung cùng Thẩm Minh Lãng cũng quay về. Bọn họ đều đang mặc mấy món mà Từ Ân Chân chuẩn bị.

Thẩm gia tuy rằng là gia đình phú thương lâu đời, nhưng cho dù là mấy món đồ trang trí trong gia đình hay là vật dụng dùng hằng ngày, đều không phải là từ nhãn hiệu nổi tiếng hay xa xỉ. Thậm chí rổ trái cây trên bàn cũng là Từ Ân Chân lúc nhàn rỗi tự mình bện.

Tràn đầy hương vị ấm áp của gia đình.

Lúc ăn cơm, Thẩm Ung thoải mái nói: “Tết năm nay ta sẽ đem chuyện ở công ty xử lý nhanh chóng, giành thời gian về ăn Tết sớm chút.”

Thẩm Minh Lãng cũng gật đầu: “Con cũng sẽ đẩy nhanh tiến độ mấy dự án trong tay.”

Từ Ân Chân thập phần tán đồng, khác với những năm trước, nhà bọn họ năm nay rõ ràng thay đổi rất nhiều. Trước kia chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, từ sau khi Thẩm Tinh Tuế trở về, không khí dần trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, tần suất mọi người tụ tập cũng dần gia tăng, nàng đặc biệt vui vẻ. Dường như đã nhiều năm nàng giống mới cảm nhận được niềm hạnh phúc như vậy, thật giống như toàn bộ thế giới đã sống lại.

Nhưng Thẩm Tinh Thần lúc này lại nói: “Con có khả năng không được rồi.”

Mọi người trên bàn dừng động tác nhất trí nhìn về phía hắn.

Thẩm Tinh Thần nhún nhún vai: “Con có thông cáo, là tiệc biểu diễn đêm 30, đến lúc đó phải xong xuôi mới có thể về, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.”

Từ Ân Chân lại nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế.

Thẩm Tinh Tuế chần chờ: “Con chưa được thông báo gì, Vương tỷ cũng không nói gì hết, hẳn là không có.”

Từ Ân Chân nhẹ nhàng thở ra: “Không có thì tốt, đêm 30 ở nhà nghỉ ngơi mới tốt, còn đi ra ngoài làm cái gì chứ.”

Thẩm Tinh Tuế mỉm cười gật gật đầu.

Nhưng mà sống trên đời vẫn nên hạn chế đắc ý, bởi một khi đắc ý rất có khả năng sẽ lật xe.

Sau khi nộp bản thảo, bên Phó Kim Tiêu hành động cực kỳ nhanh, ngay lập tức quyết định ca khúc chủ đề cho tác phẩm điện ảnh 《 Vấn 》, đồng thời cho chiếu vào dịp Tết Âm Lịch. Nhưng lại quá không khéo, 《 Vấn 》 vừa vặn được chiếu cùng thời điểm với《 Sơn Hà 》, hai bộ điện ảnh tự nhiên sẽ bị lấy ra so sánh.

“Một bên là cổ phong ngược luyến, một bên là tu tiên dốc lòng báo thù, cốt truyện khác nhau rồi.”

“Nhưng tiết tấu diễn biến của《 Vấn 》 khá dễ hiểu.”

“Xem 《 Sơn Hà 》một hồi liền mệt não quá.”

“Còn có ca khúc chủ đề của《 Vấn 》, đúng là quá xuất sắc.”

Rốt cuộc đã có người chịu nhắc tới trọng điểm, cũng là vấn đề mọi người đang quan tâm nhất.

Người soạn nhạc của《 Sơn Hà 》 và《 Vấn 》vừa vặn là Thẩm Tinh Tuế và An Nhiễm, hai người không chỉ là những người cùng thế hệ bước ra từ một chương trình, mà giờ lại còn là đại diện biên khúc cho hai tác phẩm điện ảnh nổi tiếng, tự nhiên không khỏi bị đem ra so sánh.

“Lúc ca khúc của《 Vấn 》 cất lên, da đầu liền tê dại.”

“Quá hay, ngay cả đứa em gái mới học tiểu học nhà ta cũng phải hỏi đây là gì.”

“Tuế Tuế yyds”

“Thật sự quá hay, so sánh với《 Sơn Hà 》gì chứ, chỉ cần là người nghe cũng biết bài nào xuất sắc hơn. ”

Mà ngay lúc này, bỗng nhiên có một tài khoản ẩn lên tiếng tiết lộ một sự thật, hóa ra người ban đầu được mời biên nhạc cho 《 Sơn Hà 》 chính là Thẩm Tinh Tuế, nhưng sau đó vì có quan hệ với Giản Trị nên tổ sản xuất liền quyết định hủy hợp tác, đổi thành An Nhiễm, thành ra mới cục diện như hiện tại. Tin tức này sau khi lộ ra, ngay lập tức khiến dân mạng xôn xao.

“Ha ha ha, 《 Sơn Hà 》 hiện tại hối hận không?”

“Đám rác rưởi kia bỏ qua Tuế Tuế, ai ngờ sau đó người ta lại hợp tác với Phó ca.”

“《 Vấn 》 quá dễ nghe.”

“Hy vọng càng ngày sẽ có càng nhiều người công nhận khả năng của Tuế Tuế nhà chúng ta.”

Bởi vì ca khúc này bỗng trở thành bản hit, có rất nhiều nhà truyền hình chú ý tới Thẩm Tinh Tuế, cho nên Trước tết hai ngày, Thẩm Tinh Tuế nhận được không biết bao nhiêu thiệp mời tham gia chương trình mừng Tết.

Vương Mỹ Xán nói: “Em biết Phó ca năm nay được mời tham gia tiệc tối gì không?”

Thẩm Tinh Tuế không chút nghĩ ngợi trả lời: “Xuân Vãn, em biết.”

“Ân, chị vừa nhận được yêu cầu, trong chương trình có một phần tiết mục có một vị trí đánh đàn dương cầm. Tuy nhiên nhân vật chính trong trong phần biểu diễn là người khác, em có khả năng sẽ không được lộ mặt, thậm chí máy quay có thể cũng sẽ không quay đến em.” Vương Mỹ Xán nhìn hắn: “Người vốn được chỉ định có chuyện đột xuất nên không tới được, cần một người có cơ sở nhất định về đàn dương cầm thay thế, chị đề cử em, em làm được chứ?”

Thẩm Tinh Tuế cơ hồ chỉ do dự trong nháy mắt, sau đó hung hăng gật đầu: “Em có thể thử xem!”

Vương Mỹ Xán lộ ra nụ cười, nàng biết đứa nhỏ này có thể, sẽ không làm mình thất vọng.

……

Đêm 30, rất nhanh liền đến.

Đêm đoàn viên của mọi nhà, rất nhiều người đều sum họp cùng người thân hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng đèn đuốc nơi hậu trường vẫn mở sáng trưng. Ngay từ sáng sớm tinh mơ đã có người bắt đầu diễn tập, nhân viên công tác vội vàng đi qua đi lại, nghệ sĩ trong danh sách biểu diễn đã có mặt đông đủ, phòng hóa trang, phòng làm việc, đại sảnh biểu diễn, bận rộn đến thời gian uống nước cũng không có.

Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần không ở cũng một đại sảnh, nhưng vẫn cách nhau tương đối gần.

Bởi vì hắn chỉ là trợ diễn nên không có phòng hóa trang cố định, phải đợi người trước trang điểm xong mới đến phiên mình.

Bỗng nhiên Vương Mỹ Xán từ đâu bỗng xuất hiện: “Tuế Tuế , sao còn chờ ở chỗ này, đi với chị, chị giúp em.”

Thẩm Tinh Tuế bỗng có dự cảm xấu, nhưng vẫn là thành thành thật thật đi theo, trong lòng thấp thỏm bất an.

Cuối cùng, hai người đến trước một cấnh cửa.

Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu, nhìn thấy dòng chữ đen đậm được dán trên cửa phòng,【Phòng hóa trang chuyên dụng của Phó Kim Tiêu】,đầu liền ong ong, theo bản năng liền muốn chạy, đáng tiếc người đại diện đứng phía sau không hề nhận ra điều đó, thậm chí còn tri kỷ giúp Thẩm Tinh Tuế mở cửa phòng, nói với những người bên trong: “Kim Tiêu, bên ngoài nhiều người quá, Tuế Tuế còn chưa được trang điểm, để thằng bé sang bên này với ngươi được không?”

Chuyên viên trang điểm,nhà tạo mẫu cùng với đám người trợ lý đều quay đầu nhìn lại.

Phó Kim Tiêu ngồi trước gương mặc một bộ tây trang màu đỏ rượu, tạo hình thiên hướng anh tuấn soái khí, sắc đỏ làm nổi bật vẻ quý khí mười phần. Đôi chân thon dài bắt chéo nhau, ngồi yên để nhóm người vây quanh không ngừng chuẩn bị tạo hình cùng phục trang, chúng tinh vờn quanh, chẳng khác nào quý công tử nhà quyền quý, hắn nghe được tiếng gọi liền khẽ quay đầu, nhìn về người đang đứng trước cửa.

Thẩm Tinh Tuế chỉ nhìn lén thần tượng một cái, tim liền co quắp đập mạnh.

Phó Kim Tiêu hướng ánh mắt về phía hắn, lộ ra tươi cười: “Là Tuế Tuế a.”

Thẩm Tinh Tuế bị điểm danh liền khẩn trương.

Ý cười trên môi Phó Kim Tiêu càng sâu: “Đương nhiên có thể, vào đi.”

Tiến thoái lưỡng nan, lùi bước là không có khả năng, nếu bây giờ hắn xoay người bỏ chạy, tuyệt đối sẽ chết rất thảm.

Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoan tiến đến ngồi xuống ghế dựa: “Phó lão sư.”

“Năm mới vui vẻ.” Thanh âm Phó Kim Tiêu vẫn rất thoải mái: “Giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao, Thẩm lão sư cũng khách sáo quá rồi.”

Lão sư?

Thẩm Tinh Tuế táp lưỡi, Phó Kim Tiêu đang trêu mình à?

Có gì đâu chứ, chẳng qua là từ ngày bị phát hiện liền quay lưng né tránh, tận lực không gặp mặt mà thôi, cũng đâu phải là Nhai Tí, nhỏ mọn như vậy……

Chuyên viên trang điểm tiến gần: “Thẩm lão sư muốn trang điểm như thế nào?”

Thẩm Tinh Tuế vội vàng hoàn hồn: “Kiều nào cũng được.”

Chuyên viên trang điểm cảm thấy buồn cười: “Thẩm lão sư ngài cũng quá đáng yêu rồi, khó trách ai cũng yêu thích.”

Thẩm Tinh Tuế có chút câu nệ, hắn không có thói quen chào hỏi người lạ, cũng sẽ hiếm khi tiếp chuyện với người ta, lại càng không biết nói chuyện phiếm với người khác giới kiểu gì cho ổn, mỗi lần gặp được loại tình huống này đều sẽ có chút hoảng.

Phó Kim Tiêu liếc liếc mắt nhìn chuyên viên trang điểm: “Đã có bạn trai rồi, khắc chế chút đi.”

Chuyên viên trang điểm không chịu thua: “Vậy ta chia tay là được.”

“Ta đây khuyên ngươi tốt nhất đừng chia tay, bởi vì……” Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Dù chia tay ngươi cũng không có cơ hội.”

Chuyên viên trang điểm nghẹn.

Đàn ông gì hẹp hòi vậy?!!.

Thẩm Tinh Tuế nghe ai người họ đấu võ mồm, cảm thấy khá thú vị, nhưng cũng không dám chen vào nói, sợ đối tượng tiếp theo bị trêu chọc lại là mình.

....

Tiệc tối rất nhanh đã bắt đầu, đây là lần đầu tiên hắn được tham gia chương trình với quy mô lớn như vậy. Lúc ở hậu trường hắn nhận ra rất nhiều gương mặt bình thường chỉ có thể nhìn thấy qua TV, tất cả đều là minh tinh cùng diễn viên có tên tuổi lâu năm, nhân vật có tiếng tăm trong giới.

Mà những người này bình thường sẽ không nói chuyện phiếm cùng nhóm tiểu bối, nhưng đến khi gặp Phó Kim Tiêu, đều sẽ dừng lại cười hàn huyên vài câu:

“Kim Tiêu a, đã lâu không gặp.”

“Sức khỏe còn tốt chứ, sau chương trình lần trước đã lâu không gặp mặt rồi.”

“Được được được, lần sau cùng nhau ăn một bữa.”

“Ai da, càng ngày càng điển trai, khi nào mới tìm đối tượng đây……”

Thẩm Tinh Tuế theo phía sau, nhìn bộ dáng đĩnh đạc lão luyện của Phó Kim Tiêu lúc nói chuyện với mấy vị tiền bối kia, ánh mắt càng ngày càng sáng, không kiềm chế được niềm ngưỡng mộ dâng lên trong lòng.

Phó Kim Tiêu đang nói chuyện cùng người khác nhưng ánh mắt vẫn như có như không hướng về phía này.

Tiếp theo, hắn câu môi cười cười, vẫy vẫy tay với hắn: “Lại đây.”

Thẩm Tinh Tuế như bị giáo viên điểm danh ], ngoan ngoãn đi qua, thành thật ngoan ngoãn khom lưng: “Phó lão sư.”

Phó Kim Tiêu vươn cánh tay đem người kéo qua, tư thái thân mật, giới thiệu Thẩm Tinh Tuế với người đối diện: “Vị này chính là Thái lão sư, ngươi hẳn đã nghe nói qua.”

Đây chính là diễn viên đại danh đỉnh đỉnh trong giới diễn viên, kinh nghiệm thanh danh gạo cội.

Thẩm Tinh Tuế vội vàng thành khẩn khom lưng, có chút thụ sủng nhược kinh: “Thái lão sư, ta từng xem qua phim của ngài, ta tên là Thẩm Tinh Tuế, rất hân hạnh được gặp ngài!”

Thái lão sư mỉm cười bắt tay: “Hậu sinh khả uý a, chào ngươi.”

Nếu có người thấy một màn như vậy, liền cảm khái Thẩm Tinh Tuế giờ phút này may mắn đến cỡ nào. Có lẽ ở những khía cạnh khác, Thẩm gia đích xác rất lợi hại, thậm chí ở một số khía cạnh còn vượt qua Phó gia, nhưng ở trong giới giải trí, địa vị cùng nhân mạch của Phó Kim Tiêu hoàn toàn xứng danh đệ nhất, cho nên mới có vô số người hận không thể dựa vào mà leo lên.

Mà hôm nay, Thẩm Tinh Tuế được hắn mang theo bên người, tuyệt đối là thiên đại phúc khí.

Nhưng cố tình nhân vật chính lại hoàn toàn không nhận ra, hoàn toàn đắm chìm trong niềm sùng bái với thần tượng chưa thoát ra được, dẫn tới Thái lão sư mỉm cười nhìn Phó Kim Tiêu: “Khó có lúc ngươi giới thiệu người khác với ta, vị này xem ra……”

Phó Kim Tiêu văn nhã có lễ, khóe miệng ngậm cười, dưới thanh âm ồn ào trong hậu trường, hắn chậm rãi mở miệng: “Là tiểu bằng hữu nhà ta, để mọi người chê cười rồi.”