Chương 82: Vị hôn phu

Hai bài Weibo này bình thường tách ra thì không thấy có gì khác thường, cũng không thấy có sự liên hệ hay mờ ám, chỉ đơn giản là hai dòng trạng thái đơn giản. Tuy nhiên, nếu hai bài đăng này được đặt cạnh nhau, sự tình liền trở nên thú vị!

Ngay từ mọi người vốn chỉ đắm chìm trong niềm vui sướиɠ khi thần tượng phát Weibo, fans của Thẩm Tinh Tuế cũng tràn vào làm nũng:

“Ô ô sao bảo bối lại không chụp ảnh mình chứ.”

“Biểu diễn tiệc tối cũng chỉ nhìn được bóng dáng, thèm chết tỷ tỷ rồi.”

“Muốn Tuế Tuế đăng ảnh tự chụp cơ.”

“Pháo hoa ngoài cửa thật sự rất đẹp, Tuế Tuế tân niên vui vẻ.”

Weibo Thẩm Tinh Tuế còn tính là tương đối hài hòa, mọi người tuy rằng có chút oán trách nhỏ, nhưng tổng thể vẫn tương đối hiền lành.

Nhưng Weibo Phó ảnh đế lại không được hòa thuận như vậy. Thẩm Tinh Tuế ít nhiều gì còn đăng ảnh pháo hoa rực rỡ sắc màu, cực kỳ phù hợp với không khí năm mới, không có gì để soi mói. Nhưng, sao bên Phó ảnh lại là một cái vòng tay bình an...xấu đau đớn, mang đầy mùi mờ ám thế này!

“Ca ca ngài đăng cái này lên làm gì vậy?” (icon đổ mồ hôi)

“Ta dự cảm có điềm không lành, huynh đệ tỷ muội ơi.”

“Chẳng lẽ idol ngàn năm cô đơn lẻ bóng, thật sự sắp bước vào nấm mồ hôn nhân.”

“Sẽ không đâu sẽ không đâu (icon lắc đầu điên cuồng)”

Trong lúc mọi người cảm thấy bản thân thật sự đã suy nghĩ nhiều, hoặc là chỉ đang suy luận vớ vẩn lung tung, bỗng nhiên có người linh quang chợt lóe ghép hai dòng caption Weibo này lại với nhau.

Tuế Tuế bình an?

Khó quên đêm nay*?

Dân mạng không ngừng đặt ra nghi vấn: “Mẹ nó, thế này mà còn nói là trùng hợp?!”

Trước kia lúc cả hai còn tham gia <> đã có không ít người ủng hộ đẩy thuyền, video tương tác cũng không hề thiếu, hơn nữa còn có một hội fans CP riêng. Hôm nay cả hai lại ăn ý như vậy, ngay cả đăng Weibo thôi cũng phải ân ân ái ái mập mập mờ mờ, chẳng khác nào không công phát đường cho fans, thật sự khiến người ta phấn khích không chịu được!

“Mọi người đều biết, trên đời vốn không có chuyện trùng hợp.”

“Chẳng lẽ thừa dịp năm mới liền tranh thủ công khai?”

“Các ngươi đừng nói bậy, cả hai cũng đâu tag đối phương!”

Không những thế, dưới sự trợ giúp nhiệt tình của cộng đồng mạng, thời điểm mà đáng ra tất cả mọi người còn đang tiến vào mộng đẹp sau năm mới bình yên, kết quả lại thành ra kích động không thể ngủ nổi, Weibo không ngừng đổi mới hot search:

# Phó Kim Tiêu Thẩm Tinh Tuế công khai #

Hot search này trực tiếp oanh tạc Weibo, giúp cho các bên biên tập cùng truyền thông hơn nửa đêm còn phải nhận điện thoại tăng ca, kêu khóc không ngừng.

Rất nhiều quần chúng ăn dưa nghe hơi mà đến, đối với sự kiện đang diễn ra trên Weibo cảm thấy khá thú vị. Một người là ảnh đế kiêm thiên vương quốc dân, một người là ngôi sao sáng đầy tiềm năng mới nổi trong giới nghệ thuật, lưu lượng hai bên không ngừng xông phá các diễn đàn, khiến người ngoài chỉ biết trừng mắt cứng lưỡi.

Thế nhưng một trong hai nhân vật chính của câu chuyện lại đang ngủ vô cùng ngon, không hề biết bản thân đã trở thành đề tài bàn luận, chưa hiểu chuyện gì đã được gắn mác công khai.

Thẩm Tinh Tuế cơm nước xong liền ngủ, kết quả mới ngủ dậy mở WeChat ra thì bị oanh tạc, hơn nữa di động còn đặt ở chế độ im lặng nên lúc này tin nhắn liên tục tràn vào.

Vương Mỹ Xán gửi tin nhắn tới: “Hai người công khai?!! Sao không thương lượng trước với chị?”

Ninh Trạch: “Chúc mừng.”

Ôn Sanh Ca: “Chúc mừng Tuế Tuế nha, cuối cùng cũng bên nhau rồi sao?”

……

Sau đó còn có không ít người gửi thiệp chúc mừng.

Đầu óc Thẩm Tinh Tuế không ngừng đặt dấu chấm hỏi, không hiểu nổi bản thân mới ngủ một giấc thôi mà đã thành hoa có chủ, công khai cái gì, đối tượng là ai!

Vội vàng chạy vào Weibo bồi bổ kiến thức, Thẩm Tinh Tuế đương trường há hốc mồm. Một phương diện hắn không ngờ Phó ảnh đế lại đăng Weibo nói như vậy, một phương diện khác lại cảm thấy có chút thẹn thùng vui vẻ. Tuy rằng hắn biết chuyện này chẳng qua chỉ là may mắn trùng hợp, nhưng khi nhìn tên hai người được đặt cạnh nhau, nội tâm lại không cầm được mà thấy ngọt ngào.

Click mở phần bình luận, nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Tuế thoáng chốc cứng đờ.

“Thẩm Tinh Tuế mà xứng với Phó ca sao.”

“Hắn thì tính là gì chứ, tham gia xuất đạo còn không được chọn.”

“Xin hỏi hắn có cái gì tác phẩm nổi bật chưa?”

“Phó ca là người đăng Weibo trước, chắc lại có người thừa cơ muốn lợi dụng đây mà.”

Như có một chậu nước lạnh xối ướt từ đầu đến chân, chút đắc chí vui mừng trong lòng Thẩm Tinh Tuế ngay lập tức bị dập tắt, cả người im lìm như tượng, hơn nửa ngày cũng không nói gì.

Hắn hiểu rõ sự chênh lệch không thể nào so sánh giữa bản thân và Phó Kim Tiêu, cho nên trước nay cho dù có nghĩ lung tung đến mức nào cũng chưa từng nghĩ sẽ trở thành hiện thực. Hơn nữa lúc này lại có người xuất hiện, thẳng thừng chọc thủng sự thật này, khiển cả người hắn tỉnh táo hơn không ít.

“Thịch thịch thịch”

Bên ngoài có người gõ cửa.

Thẩm Tinh Tuế vội vàng ngồi dậy: “Ai vậy?”

“Tuế Tuế?” Thanh âm Từ Ân Chân từ bên ngoài truyền đến: “Hôm nay thời tiết khá đẹp, chúng ta muốn đến thăm ông bà nội con, con đã dậy chưa?”

Thẩm Tinh Tuế hoảng hồn xoay người ngồi dậy, lắp bắp: “A, đi, đi nhà ông bà nội?!”

Từ Ân Chân nói: “Đúng vậy, con rửa mặt xong rồi chúng ta đi.”

Thẩm Tinh Tuế khẩn trương, nhanh chóng đáp lời: “Vâng, con lập tức chuẩn bị.”

Hắn nhanh chóng đứng dậy từ trên giường, sau đó rửa mặt một chút, đứng trước tủ quần áo bắt đầu chọn lựa. Nhưng lúc vừa mở tủ quần áo ra, bản thân liền kinh ngạc đến ngây người, tủ quần áo không biết từ khi nào đã được bổ sung thêm mấy bộ mới. Hơn nữa dường như vì sợ hắn ngại nên còn đặc biệt đính kèm lời nhắn, viết vào tấm card rồi treo cùng bộ đồ.

Từ Ân Chân chuẩn bị cho hắn một chiếc áo lông màu vàng, mặt trên có viết: “Mẹ dựa theo cỡ người của con để mua, vừa vặn thành một bộ cùng khăn quàng cổ và bao tay.”

Thẩm Ung lại tặng một bộ suit màu xanh thẳm.

Bộ suit được may bằng thủ công tinh xảo, từng đường may thẳng tắp ngay ngắn, vải dệt bóng loáng mềm mịn, thoạt nhìn đã biết giá cả xa xỉ.

Tấm card viết: “Làm người ngay thẳng, thuận buồm xuôi gió.”

Thẩm Tinh Tuế thậm chí có thể mường tượng biểu tình được nghiêm khắc đến đáng sợ của Thẩm Ung khi viết ra những lời này. Nhìn chăm chú vào dòng chữ viết tay trước mặt, cho dù có nghiêm khắc hơn nữa, hắn vẫn cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của ông dành cho mình.

Tiếp đến là quà của Thẩm Minh Lãng.

Bộ quần áo này mang cảm giác vừa tinh tế vừa xa hoa, thoạt nhìn thì giống như một bộ chuyên mặc hằng ngày, nhưng ngay bên trái l*иg ngực lại thêu thêm hoa văn bằng chỉ vàng đính kim cương, lộng lẫy không để đâu cho hết.

Thẩm Tinh Tuế:...

Đúng là phong cách của anh cả.

Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ cười cười: “Anh cũng thật là, lúc nào cũng như vậy.”

Bộ quần áo cuối cùng là của Thẩm Tinh Thần.

Là một áo khoác lông đỏ đậm dài đến tận đầu gối, nổi bần bật giữa hàng dài quần áo, không cần đoán cũng biết là quà của ai, phong cách cá nhân cũng quá nồng đậm rồi.

Thẩm Tinh Tuế nhìn quần áo trong tủ mà lòng ấm áp, cuối cùng hắn lựa chọn mặc bộ áo lông màu vàng đi xuống nhà, dù sao tuyết vẫn còn đang rơi, thời tiết tương đối lạnh.



Sau khi đi xuống, người dưới lầu đã chuẩn bị ăn cơm sáng.

Từ Ân Chân nói: “Đến đây ăn một chút, khả năng phải mất mấy tiếng đi xe mới đến nơi.”

Mọi người đều ngồi xuống dùng cơm.

Thẩm Tinh Tuế mặc quần áo mới, mở miệng: “Ba mẹ, cảm ơn mọi người đã mua quần áo cho con, anh …… em cũng cảm ơn hai người.”

Nhìn đứa bé này chỉ cần vài món quần áo mới đã thỏa mãn vui mừng, mọi người không kiềm được mà thầm than một tiếng. Mà Thẩm Tinh Tuế còn dùng đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn bọn họ, cảm giác đúng là khó tả.

Lúc này Thẩm Tinh Tuế tiếp tục nói: “Thật ra con cũng chuẩn bị quà cho mọi người!”

Mọi người ai nấy đều kinh ngạc.

Thẩm Tinh Tuế lộc cộc đem đồ đã chuẩn bị sẵn từ trong ngăn tủ ra, sau đó thật cẩn thận mở nắp. Đầu tiên hắn lấy ra một hộp quà nhỏ bằng lòng bàn tay, đi đến trước mặt Từ Ân Chân. Bên trong lộ ra một chuỗi dây chuyền đá quý xanh ngọc trong suốt, là kiểu vòng được khảm đá quý thuần túy, lấp lánh ánh sao.

Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng: “Con biết mẹ không thích trang sức quá rực rỡ, lần trước ở trên tạp chí nhìn thấy cái này, liền cảm thấy rất hợp với mẹ.”

Từ Ân Chân kích động che miệng: “Tuế Tuế, là con tự mình mua sao?”

Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu, hắn lại lấy ra thêm một hộp khác, bên trong là một bộ dụng cụ bảo vệ tay, thoạt nhìn tương đối bình thường, nói tiếp: “Con biết mẹ thường ngày thích làm thủ công, lần trước đến Đào Hoa trấn con có thấy họ bán, bọn họ nói lúc may vá mang theo cái này sẽ tránh bị kim đâm, con liền nghĩ, nói không chừng mẹ sẽ cần……”

Lời nói chân thành ngay lập tức đánh thẳng vào chân tâm.

Từ Ân Chân chỉ cảm thấy nội tâm không ngừng kích động, nàng nhìn Thẩm Tinh Tuế, nhẹ giọng: “Tuế Tuế, cảm ơn con, mẹ sẽ dùng thật tốt.”

Thẩm Tinh Tuế lúc này mới lộ nụ cười thẹn thùng.

Từ Ân Chân cầm lấy hộp vòng cổ nhìn nhìn, yêu thích không chịu buông tay: “Đây là món quà đẹp nhất mẹ từng được nhận, mẹ đeo luôn được chứ?”

Thẩm Tinh Tuế gật gật đầu, hắn cũng vui vẻ nói: “Tất, tất nhiên rồi, chỉ cần mẹ thích là được.”

Từ Ân Chân cười tủm tỉm: “Tuế Tuế giúp mẹ mang lên được không?”

Thẩm Tinh Tuế: “Dạ.”

Hắn cẩn thận cầm vòng cổ lên, đây là lần đầu tiên hắn đeo trang sức cho người khác nên có chút khẩn trương, tay thậm chí còn hơi run run. Giá vòng cổ này tương đối xa xỉ, cho dù năm đó còn ở Giản gia hắn cũng không dám vung tiền như rác thế này, nhưng ngay thời điểm nhìn thấy nó, hắn chỉ cảm thấy rất hợp với mẹ, không tiếc bao nhiêu cũng phải mua.

Vòng cổ màu xanh lam được treo trên nền da trắng nõn, phản chiếu từng đợt quang mang lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến động lòng người.

Lông mi Từ Ân Chân khẽ run, nhìn về phía chồng cùng mấy đứa con: “Đẹp không?”

Thẩm Ung gật đầu: “Đẹp.”

Những người khác cũng thất thần gật đầu.

Mọi người đều không hẹn mà cùng cảm thấy chua chua, bọn họ cũng muốn có quà!

Cũng may Thẩm Tinh Tuế còn có lương tâm, hắn nhanh chóng cầm một hộp khác ra, sau đó nói với Thẩm Ung nói: “Cha, con cũng có quà cho cha?”

Thẩm Ung vốn còn đang làm bộ làm tịch không thèm để ý, lúc này lập tức buông đũa: “Thật sao? Tuế Tuế đúng là có tâm, thật ra cha ngày thường cũng không thiếu cái gì, con không cần tốn tiền……”

Thẩm Tinh Thần lập tức tận dụng cơ hội: “Tuế Tuế, nếu cha đã không cần, vậy em đưa cho anh cũng được?”

Thẩm Ung lạnh mắt liếc hắn.

Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ cười cười, hắn đem hộp quà đến trước mặt Thẩm Ung, cẩn thận nói: “Cái này là đồng hồ, cũng không phải quá đặc biệt…”

Bên trong hộp quà là một chiếc đồng hồ đen tuyền, mặt gương trong suốt phản quang bóng loáng.

Thẩm Ung ngay lập tức nhận lấy, thấp giọng: “Chỉ cần là quà con tặng, cha đều thích.”

Thẩm Tinh Tuế thấy hắn nhận thì vui vẻ trong lòng: “Cha thích là được.”

Thẩm Ung muốn đeo thử, không do dự tháo đồng hồ bản thân đã đeo mấy năm vứt sang một bên, lấy đồng hồ trong hộp quà mang vào. Thẩm Tinh Tuế đứng bên cạnh sợ hắn dùng một tay sẽ khó làm, chủ động nói: “Để con.”

Thẩm Ung không còn mang vẻ lạnh lùng như thường ngày, cười ôn hòa đáp ứng: “Được.”

Thẩm Tinh Tuế mỉm cười giúp hắn đeo lên.

Màu đen rất hợp, Thẩm Ung lộ ra nụ cười tươi rói, hắn thậm chí còn vén tay áo lên cao, nhẹ giọng: “Cha rất thích, cảm ơn con Tuế Tuế.”

Thẩm Tinh Tuế: “Không cần cảm ơn, ba thích là được rồi.”

Thẩm Minh Lãng vẫn luôn âm thầm quan sát.

Nhưng cũng may cuối cùng cũng đến lượt hắn, Thẩm Tinh Tuế ôm một cái hộp nhỏ đến bên người hắn, cái hộp này thoạt nhìn khá nhỏ, nhưng kiểu mẫu bao bì lại khá tinh xảo, ở bên trong là một cặp mắt kính.

Thẩm Tinh Tuế nói: “Đoạn thời gian trước em có hỏi mẹ số độ của anh, em biết anh bình tường cái gì cũng không thiếu, chỉ có mắt kính là đổi mới theo kỳ, cho nên liền quyết định tặng kính. Nhãn hiệu này là Phó lão sư đề cử, nói anh thường mua ở hãng này.”

Thẩm Minh Lãng vừa nhìn liền biết Phó Kim Tiêu đang hố mình.

Mắt kính hắn dùng trước nay đều là định chế tư nhân, mỗi cái đều là duy nhất, sao có thể lòi ra thêm chỗ nào hắn quen dùng.

Bất quá khung kính tơ vàng trong tay Thẩm Tinh Tuế cũng khá tinh xảo, đủ thấy tài nghệ người làm tinh xảo, cũng cho thấy rõ tâm ý cẩn thận của người mua.

Chuyên gia bắt bẻ, cái gì cũng yêu cầu phải tốt nhất - Thẩm Minh Lãng lúc này lại nói: “Đúng là nhãn hiệu anh thường mua, cảm ơn em, Tuế Tuế, em có lòng rồi.”

Thẩm Tinh Tuế nhấp môi cười cười.

Món quà cuối cùng là của Thẩm Tinh Thần, Thẩm Tinh Tuế đặc biệt mua cho hắn máy chơi game cầm tay phiên bản giới hạn, rất phù hợp với sở thích của tiểu thiếu gia.

Lúc ăn cơm, Từ Ân Chân bỗng hỏi một câu: “Tuế Tuế, chỗ quà đó có phải tốn rất nhiều không, trên người con vẫn còn tiền chứ?”

“Đủ.” Thẩm Tinh Tuế đặt chén xuống: “Con có tiền tiêu vặt, tiền lương, tiền tham gia chương trình hồi trước, tích cóp một hồi là đủ rồi, cũng may ngày thường con cũng không cần dùng đến nhiều, bây giờ liền có tác dụng.”

Thẩm Tinh Thần bừng tỉnh đại ngộ: “Chả trách anh còn thắc mắc sao bình thường em lại tiết kiệm vậy, cái gì cũng tiếc mua.”

Thẩm Tinh Tuế cười cười nói: “Em ngày nào cũng uống đầy đủ, quần áo cũng không thiếu, có gì phải mua chứ.”

Tuy rằng hắn không nói rõ, nhưng mọi người trên cơ bản đều đoán được nguyên do.

Từ Ân Chân đau lòng hắn: “Tuế Tuế, chỉ cần là quà con mua, cả ba và mẹ đều sẽ trân trọng, lần sau không cần phải như vậy đâu, biết không?”

“Không phải ……” Giọng Thẩm Tinh Tuế vội giải thích, hắn nhẹ giọng: “Con muốn cho mọi người những điều tốt nhất trong khả năng của mình.”

Cho dù những đồ vật này không phải quá mức quý trọng với Thẩm gia, nhưng với Thẩm Tinh Tuế mà nói, đó lại là những gì tốt nhất hắn có thể làm trong năng lực của mình.

Mọi người liếc nhau, đều hiểu rõ suy nghĩ trong mắt đối phương.

Ngay từ đầu bọn họ vẫn luôn lo sợ Thẩm Tinh Tuế mới trở về không bao lâu sẽ chưa quen, thành ra phải tiết chế rất nhiều. Nhưng ngay lúc này, mọi người càng đau lòng hơn, chỉ hận không thể cho hắn nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, bọn họ lại nhanh chóng dời ánh mắt, trong lòng âm thầm tính toán. Rốt cuộc kế hoạch tranh sủng không thể để mấy con cáo già khác nhìn ra, bằng không lại bị cướp nổi bật.

……

Mười một giờ hơn

Một nhà Thẩm Tinh Tuế đã tới nơi.

Lúc trông thấy hai người kia, Thẩm Tinh Tuế trực tiếp choáng váng.

Thẩm Tùng Sinh cảm khái: “Tuế Tuế, đã lâu không gặp.”

“Ông, ông nội…… Hình như chúng ta đã từng gặp nhau.” Giọng Thẩm Tinh Tuế hơi run rẩy: “Lúc, lúc thu hình ở Đào Hoa trấn, trong chương trình...?”

Thẩm Tùng Sinh mặc một bộ áo ngắn trắng kiểu Tôn Trung Sơn, được gặp lại cháu trai của mình, càng ngắm càng thích, nói: “Lúc ấy ông và bà nội đều rất muốn gặp cháu, nhưng chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của cháu nên mới im lặng, cháu sẽ không giận chứ?”

Thẩm Tinh Tuế vội vàng lắc lắc đầu: “Không đâu! Cháu chỉ là hơi bất ngờ thôi, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cũng may lúc ấy cháu không làm gì ngốc nghếch, nếu không đã để ông bà chê cười.”

Thẩm Tùng Sinh nắm tay hắn kéo vào trang viên, vừa cười vừa nói: “Không cần khẩn trương, cháu là đứa trẻ ngoan. Chúng ta biết bao năm nay cháu ở bên ngoài phải tự mình trải qua rất nhiều, hiện tại nếu về nhà thì càng không cần phải lo lắng, nơi này là nhà của cháu, chúng ta là người một nhà, cháu không cần câu nệ như vậy.”

Trước khi đến đây Thẩm Tinh Tuế vốn cực kì khẩn trương, chỉ sợ bản thân biểu hiện không tốt sẽ lại bị ghét bỏ. Nhưng không ngờ ông bà nội lại ôn hòa hiền lành đến vậy, giúp hắn thả lỏng hơn nhiều.

Lúc này, một vị lão nhân từ bên trong bước ra, tuy rằng tóc đã điểm sương mai nhưng động tác vẫn dẻo dai linh hoạt, thậm chí trên khuôn mặt xinh đẹp cũng chỉ loáng thoáng vài dấu ấn của tuổi tác, nàng cười nói: “Tuế Tuế phải không, mau vào đi. Bà đã chuẩn bị điểm tâm và trà chiều cho mấy đứa, a đúng rồi, bà nội còn có đồ cho cháu đây.”

Thẩm Tinh Tuế do dự một hồi.

Từ Ân Chân mỉm cười: “Đi đi.”

Thẩm Tinh Tuế liền cùng bà nội lên lầu, nàng lôi kéo Thẩm Tinh Tuế nói không ít chuyện, đến khi vào phòng làm việc mới im lặng, nhẹ nhàng nâng hộp trang sức từ trong ngăn tủ ra: “Nhớ lúc trước mẹ con mang thai, vì để chúc mừng nên bà đặt làm hai cái vòng tay đồng tâm, còn đặc biệt tìm một vị đạo sĩ nổi danh khai quang cầu phúc, hy vọng có thể trừ tà hóa sát, lúc sinh sẽ đưa cho nàng, đại cát đại lợi. Ai ngờ sau đó lại xảy ra cớ sự như vậy, cuối cùng đôi vòng tay này vẫn luôn đặt ở chỗ bà, không đưa ra ngoài.”

Lão phụ nhân thở dài một tiếng, nhưng lúc nhìn Thẩm Tinh Tuế lại nở nụ cười: “Hiện tại cũng coi như chưa muộn, cháu đã trở lại, nãi nãi liền để vật quy nguyên chủ.”

Thẩm Tinh Tuế cảm kích tiếp nhận, sau đó phát hiện, hóa ra vòng tay này là một đôi.

Hắn tò mò nói: “Bà nội, vòng tay này…… một tay đeo một cái sao ạ?”

Đôi vòng tay được làm từ vàng mạ bạc, thoạt nhìn thập phần tinh xảo, mặt trên còn được khắc hình khóa đồng tâm, lung linh tinh mỹ .

Lão phụ nhân trả lời: “Không phải, một cái cho cháu, một cái cho người khác, chính là cho vị hôn phu nhỏ của cháu đó.”

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, hắn căn bản không biết vị hôn phu này từ đâu ra, không khỏi cười gượng: “Bà nội nói gì vậy, cháu thậm chí còn chưa đính hôn.”

“Sao lại chưa đính hôn?” Lão phụ nhân cười tủm tỉm nói: “Cũng may lúc đó bà đặt làm hai cái vòng. Nghe mẹ cháu nói sẽ để cháu đính hôn với đứa trẻ nhà Phó gia vị kia, bà đã nghĩ, sao có thể để chậm trễ người ta nhiều năm như vậy. Nhưng nếu hai đứa thực sự đính hôn, chúng ta cũng phải có quy củ mới được, vậy là quyết định đưa cái vòng còn lại cho hắn.”

Thẩm Tinh Tuế trừng lớn đôi mắt, trợn mắt há hốc mồm, giống như đang nghe kể chuyện cổ tích tiếu lâm.

“Bà, bà nội, bà đang nói cái gì vậy?” Thẩm Tinh Tuế lắp bắp: “Cháu đính ước với con trai Phó gia, sao cháu còn không biết?”

Lão phụ nhân hơi kinh ngạc, nàng nói: “Xem ra Ân Chân còn chưa nói cho cháu, dù sao chuyện quá khứ cũng hơi phức tạp, nếu bà nhớ không lầm, đứa trẻ nhà Phó gia đó là người ưu tú, cháu không cần lo lắng.”

Thẩm Tinh Tuế ậm ừ: “Chuyện cháu lo lắng căn bản không phải cái này, bà à……”

Người kia đương nhiên không tồi, nhưng bà nội hắn không phải nhầm lẫn chỗ nào rồi chứ?!

Lão phụ nhân cười gật đầu: “Đúng vậy, bà nhớ hắn tên là, là, họ Phó, tên Kim Tiêu, đúng rồi là Phó Kim Tiêu. Bây giờ tuổi cả hai đứa đều đã lớn, khi nào nhớ dẫn hắn về ra mắt ông bà.”