Chương 12

Có lẽ, đây mới là con đường của nàng.

Chử Linh tự cười giễu mình, thực sự thấy điều này quá châm chọc.

“Vẫn là Dung sư tỷ tài giỏi." Một bên Mạch Chi chuẩn bị dụng cụ rửa mặt chải đầu, một bên trêu ghẹo nói:" “Ngài vừa dỗ thiếu chủ liền cười, hôm qua bọn ta trêu ngài ấy thế nào cũng không chịu cười dù chỉ là một cái.”

Dung Ký Tuyết cười cười, không cho là thật, chỉ cúi đầu nhìn Chử Linh, nhẹ giọng hỏi nàng: "Vậy sao?”

Cẩn thận tính ra, nàng đã không gặp sư tỷ hơn một năm, càng là hơn một năm không nói chuyện với Dung Ký Tuyết, cảnh tượng như vậy rõ ràng là chuyện thường thấy trong hơn hai trăm năm qua, nhưng chính là…

Làm cho người ta cảm thấy quen thuộc lại xa lạ.

Chử Linh cẩn thận hồi tưởng lại ngày hôm nay của kiếp trước, lại không nhớ ra có phải mình đã từng phát bệnh hay không, nàng chỉ nhớ rõ Dung Ký Tuyết đến thăm nàng, nói cho nàng biết nàng ấy phải đi đến hạ giới rèn luyện, trong lúc nhất thời hai người thân thiết nhất đều phải rời đi, nàng khóc thật lâu, Dung Ký Tuyết dịu dàng dỗ dành nàng, kéo dài đến cuối mới lưu luyến không rời mà rời đi.

“Không phải.” Nàng nhớ lại thần thái kiếp trước, cân nhắc nói: “Mạch Chi nói bừa.”

Cuối cùng, mới vội vàng bổ sung một câu: "Sư tỷ không tin muội sao?”

Ánh mắt Dung Ký Tuyết tối sầm lại, thoáng qua lại hóa thành tràn ngập tình cảm dịu dàng: "Làm sao có thể?" Nói xong, nàng ấy ôm Chử Linh đi tới trước bàn trang điểm để nàng ngồi xuống, dịu dàng cười nói: "Không tin Tang Tang thì sư tỷ còn có thể tin ai đây?"

Dung Ký Tuyết không buông tay, Chử Linh cũng không thể hiện quá lạnh lùng, đành phải ôm eo Dung Ký Tuyết, nhẹ giọng làm nũng: "Sư tỷ tốt nhất.”

Quên đi, cố gắng nói thêm vài câu, chờ Dung Ký Tuyết đi rồi tính tiếp.

“Ngoan.” Dung Ký Tuyết xoa xoa đầu nàng, tươi cười lưu luyến dị thường, Mạch Chi ở một bên hầu hạ, đúng lúc đưa lược lên.

“Tang Tang, sư thúc đi không biết khi nào mới trở về.” Động tác của Dung Ký Tuyết nhẹ nhàng thong thả, giống như coi người trước mắt là trân bảo: “Sư tỷ cũng có nhiệm vụ không thể ở lại tiên giới.”

Chử Linh vừa định đồng ý, còn chưa mở miệng, Dung Ký Tuyết lại xoa đầu nàng, nửa cúi người xuống, ánh mắt sáng quắc: "Tang Tang, hay là muội cùng sư tỷ, một đường đi xuống hạ giới.”

Chử Linh: "...?”

Kiếp trước nàng ấy không nói như thế? Không phải nói hạ giới nguy hiểm, bảo nàng ngoan ngoãn chờ nàng ấy trở về sao?

Chử Linh bị ép đối diện với ánh mắt Dung Ký Tuyết, đáy mắt hoảng loạn chợt lóe rồi biến mất, đồng ý với Dung Ký Tuyết, sư tôn bên kia sẽ dẫm vào vết xe đổ.

Chử Linh liếc mắt sang một bên, nhìn về phía thủy kính, trong gương, ánh mắt nàng trong suốt.

Cả người Dung Ký Tuyết mặc một bộ quần áo màu trắng tao nhã, lạnh lùng đứng ở bên cạnh, hết lần này tới lần khác ánh mắt nhìn nàng tràn đầy thâm tình.

Nàng đã từng cho rằng như vậy là hạnh phúc nhất.

“Sư tỷ.” Chử Linh cúi đầu, giọng nói không được tự tin lắm: “Muội muốn đi tìm sư tôn.”

Dung Ký Tuyết trầm mặc trong chốc lát, không tiếp lời nàng, Mạch Chi xen vào: "Thiên Tôn không phải dặn dò ngài ở nhà tu luyện cho tốt sao, ngài đi tìm ngài ấy làm gì?"

“Nếu Tang Tang muốn đi." Dung Ký Tuyết nở nụ cười ấm áp, không bao lâu sau thay nàng vén tóc: “Sư tỷ đi cùng muội.”

Nàng ấy ngừng một chút, chọn một cây trâm ngọc, nhẹ nhàng cài lên búi tóc Chử Linh: "Thanh Nhạc đã lâu không có dấu vết của con người, muội đi một mình tỷ không yên tâm.”

“Vậy sao được?” Chử Linh theo bản năng phản bác: “Không phải sư tỷ phải đi nhân giới sao?”

Dung Ký Tuyết bỗng nhiên cười ra tiếng: "Đừng sợ, sư tỷ dẫn muội đi gặp sư thúc, lại cùng đi nhân giới chơi một chút được không?"

Chử Linh: "......”

Dung Ký Tuyết có tu vi cao hơn nàng, nếu thật sự đi cùng, lợi nhiều hơn hại. Nhưng đi Thanh Nhạc, tám chín phần mười vẫn là phải tiến vào bí cảnh Thập phương, nàng là muốn đi đến đó để nhập ma, mang theo Dung Ký Tuyết, làm sao nàng còn có thể nhập ma nữa?