Chương 20: Thuần phục?

Dùng xong cơm trưa, Xu Xu không cho nha hoàn đi theo, tự mình đi đến Nhĩ Tráo Phòng xem báo xa-li.

Kim Sang Dược nàng đã điều chế xong, lại còn dựa theo phương pháp điều chế cho thêm sương ngọt, dược tính càng hiệu quả.

Đến Nhĩ Tráo Phòng, báo xa-li nhìn thấy Xu Xu, meo meo hai tiếng với nàng, an tĩnh ngồi trong l*иg, đôi mắt màu vàng cũng chuyển động theo động tác của Xu Xu.

Trong tay Xu Xu bưng một chậu nước sạch, bên trong cũng bỏ thêm một giọt sương ngọt, đây là dùng để rửa miệng vết thương cho mèo rừng nhỏ.

Xu Xu bưng chậu nước đứng một lát, mới nhỏ giọng nói: “Bây giờ ta sẽ rửa sạch miệng vết thương cho ngươi, xử lý miệng vết thương, ngươi nghe lời chút, không nên lộn xộn có được hay không?”

Dù sao nàng vẫn hơi sợ.

Nàng nói xong thấy báo xa-li nghiêng đầu, đồng tử con thú trong trẻo, không có phát cuồng.

Xu Xu mới chậm rãi ngồi xổm người xuống, nàng thấy miệng vết thương chân sau báo xa-li đã có chút thối rữa, nếu không nhanh chóng trị liệu, e là nó sống không được mấy ngày.

Nhưng hiện tại nó bị nhốt trong l*иg, nếu muốn rửa sạch miệng vết thương thì nhất định phải thả ra.

Tuy hôm qua con thú này không cắn nàng.

Nhưng vẫn có chút lo lắng.

Xu Xu suy nghĩ rất lâu, mãi đến khi báo xa-li lại meo meo, nàng mới thấp giọng nói: “Ta thả người ra, giúp ngươi rửa sạch miệng vết thương có được hay không.”

Báo xa-li nghiêng đầu, “Meo ~” dáng vẻ cực kỳ nhu thuận.

Xu Xu từ từ mở l*иg sắt ra, thấy nó vẫn nhu thuận ngồi trong l*иg, nàng mới vẫy vẫy tay với nó, nói: “Báo con, mau ra đây nào.”

Dường như báo xa-li có thể hiểu lời nàng nói, khập khiễng chậm rãi đi ra khỏi l*иg sắt.

Mặt Xu Xu trắng bệch, ra sức hít vào một hơi, sau đó tiếp tục thương lượng với báo xa-li: “Hiện tại ta sẽ giúp ngươi xử lý miệng vết thương, ngươi đừng nên cắn ta, nếu cắn ta thì sau này sẽ không được uống sương ngọt nữa đâu.”

Xu Xu nói xong đưa tay sờ sờ nó.

Báo xa-li meo một tiếng, rồi nó dùng cái đầu xù xì lông lá cọ cọ tay Xu Xu.

Đây là cách con thú bày tỏ sự gần gũi.

Xu Xu thở phào nhẹ nhõm, nàng để báo xa-li ngã trên mặt đất.

Ban đầu báo xa-li không hiểu, nàng liền nhẹ nhàng đẩy ngã báo xa-li xuống đất, nó cũng không phản kháng, nhu thuận nhìn Xu Xu.

Xu Xu dùng lưỡi dao cạo lông quanh miệng vết thương chân sau báo xa-li, thấy miệng vết thương của nó đã hư thối, nhẹ nhàng dùng nước sạch giúp nó rửa sạch miệng vết thương.

Chỗ miệng vết thương đã được làm sạch, Xu Xu mới vừa dùng lưỡi dao lóc thịt ra,báo xa-li trầm thấp kêu một tiếng, rụt chân lại, nhưng không đưa miệng cắn Xu Xu, chỉ nhìn nàng.

Xu Xu tiếp tục giúp nó làm sạch phần thịt đã thối rửa, trong quá trình này không yên kêu lên, nhưng chưa từng cào hay đưa miệng cắn Xu Xu.

Xử lý xong thịt thối, Xu Xu quét Kim Sang Dược mà nàng tự chế lên miệng vết thương cho báo xa-li.

Kim Sang Dược được quét lên, miệng vết thương mát rượi, báo xa-li thoải mái kêu meo meo, sau đó quay đầu liếʍ tay Xu Xu.

Xu Xu cười cười, xem ra con báo nhỏ này rất thích nàng.

Xem như đã bị nàng thuần phục rồi sao?

Xu Xu lại chỉ chỉ vào l*иg sắt, nói: “Ngươi đi vào trước đi, lát nữa ta sẽ đem qua đây một ít thức ăn cho ngươi, chờ miệng vết thương ngươi khỏi hẳn, ta sẽ trả ngươi về với núi, có được hay không?”

Đáp lại nàng là tiếng kêu meo meo nhẹ nhàng của báo xa-li.

Xu Xu thu dọn đồ đạc, rời khỏi Nhĩ Tráo Phòng, trở lại phòng mới phát hiện người ướt đẫm, có lẽ bị dọa sợ.

Nhưng biết được báo xa-li sẽ không làm tổn thương nàng, nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Về đến phòng, Xu Xu sai Trân Châu đến nhà bếp cầm hai miếng thịt tươi, cho báo xa-li ăn.

Sau khi về phòng, Xu Xu nghỉ ngơi nửa canh giờ, buổi chiều liền trốn trong phòng đọc sách, còn có mấy ngày nữa, mẫu thân sẽ tìm thầy vào trong phủ dạy nàng bài tập còn có cầm kỳ thi hoa, thời gian nàng đọc sách về thuốc sẽ càng ít đi.

Dùng xong bữa tối, nhóm chủ tử chi thứ hai ai về phòng nấy nghỉ tạm hoặc làm chuyện riêng của mình.

Không cần phải nói, tất nhiên Xu Xu vẫn đốt đèn xem sách thuốc.

Bên phía Thôi thị, bà nói với Tống Kim Lương: “Xu Xu muốn giữ lại báo xa-li, chờ vết thương nó lành hẳn sẽ trả lại núi, nói là nếu trả lại cho Lạc tiểu công tử, không chừng sẽ chết trong tay hắn, ta nghĩ sáng mai chàng không cần phải đến Phủ Tào Quốc Công.”

Tống Kim Lương gật gật đầu: “Cứ theo lời Xu Xu mà làm, nhưng bảo nó cẩn thận chút, đừng để con thú nhỏ kia làm bị thương.”

Thôi thị cười nói: “Xu Xu biết mà.”

Tống Kim Lương thấy thê tử nhã nhặn dịu dàng, lôi kéo bà đến ngồi xuống trên chiếc giường quý phi, nắm tay thê tử nói: “Ta có chuyện muốn nói với nàng, nàng đừng quá tức giận.”

Thôi Thị nhíu mày: “Chính là chuyện phu thê Trần gia ở thôn Thủy Hương sao?”

Tống Kim Lương gật gật đầu: “Chính là bọn họ, trước đó ta đã phái người xuống thôn Thủy Hương điều tra Trần gia và thôn dân thôn Thủy Hương, bọn họ đều nói, đôi phu thê kia đối xử với Xu Xu rất tệ, từ nhỏ đã đánh chửi, Xu Xu còn rất nhỏ đã phải làm toàn bộ việc nhà, hầu hạ mấy đứa bé Trần gia, sau khi Xu Xu lớn lên, thậm chí vì tiền bạc, muốn bán Xu Xu cho nhi tử ngốc của Vương lão gia gia ở trấn trên làm thê tử, nhi tử ngốc kia đã từng hành hạ chết hai tức phụ trước đó.”

Ông nói đến đây bỗng nhiên cúi xuống, càng nắm chặt tay thê tử, giọng căm hận nói: “Thậm chí tìm hiểu qua lời một thôn dân, năm Xu Xu hai tuổi, suýt chút nữa bị Tôn thị dìm cho chết đuối.”

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sở dĩ không tiễn Tống Ngưng Quân đi là vì, nàng ta lớn lên ở Tống gia, Tống gia xem nàng ta như ruột thịt, đứa nhỏ này lại còn thông minh đáng yêu, từ nhỏ đã hiếu thuận, mười ba năm tình cảm không phải là giả.

Chính tác giả cũng là mẫu thân, đại khái có thể hiểu được cách làm này.

Thực ra chủ yếu là vì, tiễn nữ phụ đi thì tác giả viết gì!

Ha ha ha, chỉ đùa một chút.

Kiếp này chắc chắn sẽ không ngược nữ chính, xem như ngọt sủng? ? Hẳn là sủng văn? ? ? Nửa sủng văn nửa báo thù?

Đột nhiên không thể nào định nghĩa văn của mình nữa rồi.