Chương 25: Sợ bị vứt bỏ

“Mẫu thân ơi, mẫu thân con thật sự biết mình sai rồi.”

Tống Ngưng Quân vẫn đang khóc. Nàng ta quỳ trên mặt đất, vừa nhìn đã thấy rất đáng thương.

Thôi thị day day thái dương, vô cùng mệt mỏi, nói: “Quân nhi, con phạm phải sai lầm, đây là sai lầm tối kỵ. Con mau đến Từ Đường quỳ đi, con cái trong phủ đều được đối xử bình đẳng, nếu như phạm sai lầm thì bị phạt quỳ ở Từ Đường.”

Tống Ngưng Quân lau nước mắt, vẫn quỳ gối bên cạnh Thôi thị, kiên định nói: “Mẫu thân ơi, con biết rồi, dù thế nào thì đây cũng là lỗi của con. Quân nhi chấp nhận chịu phạt, Quân nhi sẽ nhớ lần dạy bảo này, Quân nhi thực sự yêu thích muội muội, chưa bao giờ muốn làm tổn thương muội muội, sau này nếu Quân nhi muốn quan tâm muội muội thì con sẽ tự mình đi hỏi, chứ không mượn miệng nô tỳ mà hỏi nữa.”

Xu Xu bưng cốc trà nóng nhẹ nhàng uống một ngụm, cả người dần ấm lên.

Nàng nhìn một cái, thấy Tống Ngưng Quân thông minh biết bao nhiêu, biết lấy tiến làm lùi.

Cái gì cũng có thể nhịn được.

Thôi thị không nhìn Tống Ngưng Quân, cũng không nói lời nào nữa.

Tống Ngưng Quân đứng dậy, cúi người về phía Thôi thị, nói: “Mẫu thân, Quân nhi đi qua đó chịu phạt.”

Dứt lời cũng không để nha hoàn hầu hạ bên người theo cùng, mà tự mình đi về phía Từ Đường, Chu ma ma đi theo sau lưng nàng ta, bà ta phải mở cửa chính Từ Đường cho nàng ta.

Đợi Tống Ngưng Quân đi rồi, Tống Kim Lương an ủi thê tử và nữ nhi. Vì hôm nay có công vụ phải đến nhà bằng hữu một chuyến nên chỉ có thể về nhà thay đổi y phục rồi liền đi ra ngoài.

Tống Ngọc Đình gặp phụ thân đi rồi, cũng ấp úng nói: “Mẫu thân, Tam tỷ tỷ, con cũng về phòng.”

Hắn cũng không được vui, hắn vẫn lấy Nhị tỷ tỷ làm niềm kiêu hãnh, ai mà ngờ Nhị tỷ tỷ lại mắc phải sai lầm như vậy, đừng nói là quan tâm Tam tỷ, lén gặp riêng người hầu bên người chủ nhân là đã phạm phải điều tối kỵ, ca hắn cũng chưa từng gọi người hầu của hắn đến hỏi chuyện giữa đêm hôm khuya khoắt như thế bao giờ.

Nói gì đến quan hệ giữa Nhị tỷ và Tam tỷ lại phức tạp như vậy.

Trong mắt Thôi thị vẫn còn đọng nước mắt, nói với Tống Ngọc Đình: “Được rồi, Ngọc Đình con về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Xu Xu nhìn thấy nước mắt trong mắt Thôi thị, nàng khẽ thở dài. Bà nuôi dưỡng Tống Ngưng Quân mười ba năm, tình cảm mẫu thân đối với nàng ta chắc chắn là có.

Chỉ có điều lần này tốt xấu gì cũng rõ ràng là Tống Ngưng Quân sắp xếp tai mắt bên cạnh nàng, cũng nên có hình phạt nho nhỏ dành cho Tống Ngưng Quân.

Không thể nào chỉ vì một sự việc nhỏ mà khiến cho người Tống gia thất vọng đau khổ về Tống Ngưng Quân.

Từ từ rồi sẽ đến thôi.

Đợi Tống Ngọc Đình đi rồi, Thôi thị mạnh mẽ lên tinh thần, xử lý cho xong chuyện người bên cạnh nữ nhi.

Bà định đề bạt Trân Châu Linh Lung lên nha hoàn nhất đẳng, nha hoàn nhị đẳng còn thiếu hai người vào danh sách, Thôi thị lại đề bạt hai nha hoàn tam đẳng theo bên người Xu Xu lên thành nha hoàn nhị đẳng, rồi lại điều hai tiểu nha hoàn vào danh sách nha hoàn tam đẳng, hai tiểu nha hoàn này mới mua về phủ trước đó hai ngày, đã được điều chuyển. Các nàng sẽ được học quy tắc hơn một tháng là có thể theo hầu hạ bên người Xu Xu.

Hai nha hoàn này tên là Hạnh Nhi và Mai Hoa, đã được điều tra qua, gia thế rõ ràng trong sạch, phẩm hạnh cũng không tồi.

Thôi thị hỏi Xu Xu có cần đổi tên cho các nàng ấy không.

Xu Xu lắc đầu bày tỏ không cần thiết, hai nha hoàn này nhìn chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người gầy yếu, nhưng khuôn mặt thanh tú, ngũ quan đoan chính, cũng vì gia đình khó khăn nên mới bị bán đi.

Hai người từ nha hoàn tam đẳng được đề bạt lên nha hoàn nhị đẳng tên là Linh Hương và Linh Thảo.

Xu Xu dẫn họ về Thấm Hoa Viện, nàng vẫn đọc sách luyện chữ như trước.

Thôi thị nhìn bóng lưng Xu Xu rời đi, nhẹ nhàng thở dài.

Bà biết hai nữ nhi sợ có khoảng cách nên căn bản không thể nào kết thành tỷ muội thân sinh.

Bà cũng không bắt buộc hai đứa phải trở thành tỷ muội thân sinh, là bà không tốt, người Trần gia đối xử với Xu Xu như vậy, mà bà lại yêu cầu khuê nữ trở thành tỷ muội tốt của người Trần gia, đây giống như dao găm đâm vào tim Xu Xu.

… …

Chuyện Tống Ngưng Quân bị phạt quỳ ở Từ Đường nhanh chóng lan truyền khắp Phủ Định Quốc Công.

Trái lại không cần biết nguyên nhân, lúc truyền đến tai Tống Xương Đức và Thịnh thị, hai người đều hơi bất ngờ. Dù sao từ nhỏ Quân nhi đã ngoan ngoãn hiếu thuận, thật sự chưa bao giờ phạm phải sai lầm gì.

Hai người gọi ma ma bên cạnh mình đi tìm hiểu nguyên nhân.

Sau đó biết được nguyên nhân sự việc.

Thịnh thị thở dài: “Suy cho cùng Quân nhi đứa bé này cũng chỉ vì đang lo lắng Phủ Định Quốc Công sẽ vứt bỏ nó, nếu không thì sao lại làm ra chuyện như thế?”

Tống Xương Đức nói: “Dù nguyên nhân thế nào thì làm như vậy là sai, làm sai thì phải bị phạt, mong rằng sau lần này nó sẽ rút ra được bài học kinh nghiệm, sau này đừng phạm lỗi nữa.”

Thịnh thị cũng biết, không có phép tắc thì sao thành được vuông tròn, đây là nề nếp trong phủ.

Tống Ngưng Quân cũng không thể tránh được, chỉ là bà ấy đau lòng không nỡ, bà ấy nói: “Gọi con dâu Lão Nhị qua đây, phải nói với nó một tiếng, đừng để Quân nhi quỳ quá lâu, Từ Đường âm u lạnh lẽo, nữ tử nhỏ tuổi chịu không nổi đâu.”

Tống Xương Đức cũng không quản nhiều nữa.

Thịnh Thị gọi Thôi thị đến, nói với bà: “Tuy Quân nhi làm sai, nhưng cũng chỉ vì sợ mọi người vứt bỏ nó, con nuôi dưỡng nó suốt mười ba năm, cũng biết phẩm hạnh của nó rồi, lần này nó làm sai, nên bị phạt, nhưng Từ Đường âm u lạnh lẽo, đừng bắt nó quỳ quá lâu nên để nó về nghỉ ngơi sớm đi.”

Thôi thị nhìn Thịnh thị, mở miệng nói: “Nương à, người cũng biết đấy, lúc Xu Xu mới về phủ, vô cùng hoảng sợ, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, qua hai ba tháng nó mới dám làm nũng với con, thậm chí nó còn bị Quân nhi xúi giục, không dám nói ra chuyện nó bị phu thê Trần gia ngược đãi, nếu không phải con vô tình biết được từ trong lời Xu Xu nói thì sợ là chúng ta sẽ không thể nào biết được việc ác của phu thê Trần gia kia, càng không thể biết được cuộc sống trước đây của nữ nhi mình sinh ra như thế nào! Quân nhi nó chỉ vì muốn bản thân tiếp tục ở lại Phủ Định Quốc Công mà lừa gạt Xu Xu, đâu có xem Xu Xu như người thân, nó chỉ vì mưu lợi cá nhân thôi!”

Thịnh Thị cứng đờ, hỏi: “Còn có chuyện như vậy?”

Thôi thị nhớ đến chuyện này liền không ngăn được nước mắt chảy: “Nương, Xu Xu mới đúng là đứa bé mà con mang thai mười tháng sinh ra, hiện tại vì mẫu thân Quân nhi ác độc, Xu Xu của con bị họ ngược đãi suốt mười ba năm, còn Quân nhi vốn phải ăn trấu nuốt cải lại được chúng ta nuông chiều suốt mười ba năm, vậy rốt cuộc là ai nên xin lỗi ai đây! Con nghĩ đến cuộc sống của Xu Xu trong suốt mười ba năm qua, hiện tại con đều không biết phải đối mặt với Xu Xu thế nào, làm thế nào để đối xử với Quân nhi như thường ngày được chứ.”

Thịnh Thị không nói gì, bà ấy không ngờ Quân nhi từng lừa gạt Xu Xu như vậy.

Suy cho cùng thì Xu Xu cũng là máu mủ của Phủ Định Quốc Công, còn bị ngược đãi như vậy, trong lòng bà ấy cũng tức giận.

Còn Quân nhi là đứa bé bà ấy nhìn lớn lên, lòng bàn tay hay lưng bàn tay đều là thịt.

Thịnh Thị thở dài, nói: “Thôi, là ta sai, Quân nhi quá đáng, trừng phạt thế nào cứ để nó gánh chịu.”

Bà ấy cũng không đề cập đến chuyện để Tống Ngưng Quân sớm ra khỏi Từ Đường nữa.