Chương 32: Nuôi trong nhà

Xu Xu không quan tâm rốt cuộc Tống Ngưng Quân bị thương thành thế nào, nàng dẫn báo xa-li về Thấm Hoa Viện, Tống Ngọc Đình cũng đi theo qua.

Mặc dù thấy báo xa-li, Thôi thị nói nha hoàn người hầu phải cảnh giác, nhưng bà vẫn nhắm mắt đi theo Xu Xu, cũng không ra vẻ hung dữ, bà nói: “Xu Xu, ta sai đám người hầu dọn dẹp Thiên viên bên cạnh, sau này con nuôi nó trong đó, con thấy thế nào?”

Xu Xu cười nói: “Đa tạ mẫu thân, sắp xếp như vậy cũng rất tốt.”

Thiên viên bên cạnh là một vườn hoa đã bỏ hoang, nhiều năm chưa sử dụng, ngay bên cạnh Thấm Hoa Viện, thu dọn xong có thể cho báo xa-li ở trong đó.

Thôi thị nói: “Con thích thì tốt rồi, ta đến viện của Nhị tỷ con xem sao đã, hình như nó bị thương không nhẹ.”

Xu Xu ngẩng đầu, trên mặt ngoan ngoãn khéo léo, áy náy nói: “Mẫu thân, đều là con không tốt, làm hại Nhị tỷ tỷ thành như vậy.”

Thôi thị sẵng giọng nói: “Việc này sao có thể trách con được, là chính nó muốn đi trêu chọc sủng vật của con, nói ra cũng có nửa phần sai, con không cần nghe nha hoàn Xuân Đào kia nói bậy.”

Nhớ đến lời Xuân Đào, Thôi thị có chút buồn bực.

Bà lại an ủi Xu Xu thêm vài câu, bảo nàng đừng nên lo lắng, rồi đi qua Quân Thúy Viện.

Đương nhiên Xu Xu không có gì phải lo lắng, nàng dẫn báo xa-li và Tứ đệ đi qua thiên viên bên cạnh giúp dọn dẹp.

Lúc Thôi thị theo đến Quân Thúy Viện, lang trung đã ở đó, Tống Ngưng Quân cũng đã tỉnh lại.

Nàng ta ngơ ngác ngồi trên giường, da mặt đỏ lên, trán sưng đỏ, Thôi thị nhìn cũng có hơi đau lòng, đi qua thở dài, nói: “Quân nhi, con tỉnh rồi.”

Hốc mắt Tống Ngưng Quân đỏ hồng nhìn Thôi thị, nàng ta cảm thấy quá mất mặt.

Lang trung đang kê đơn thuốc, nghe thấy tiếng Thôi thị lập tức đứng dậy nói: “Bái kiến Nhị phu nhân, Nhị cô nương đã không còn gì đáng ngại, chỉ là vết thương trên trán phải chú ý, ăn uống thanh đạm một chút, ta kê một đơn thuốc, mỗi ngày uống một thang, rồi bôi thêm chút thuốc mỡ sẽ không để lại sẹo.”

Thôi thị vuốt cằm: “Đa tạ Hạ lang trung.”

Vị Hạ lang trung này thường xuyên xem một vài bệnh nhỏ giúp người trong phủ.

Nếu bệnh nghiêm trọng hơn thì tất nhiên phải mời thái y trị liệu.

Hạ lang trung kê xong đơn thuốc liền rời đi.

Thôi thị ngồi xuống bên cạnh Tống Ngưng Quân, xem xét vết thương trên trán nàng ta, nói: “Lang trung nói con phải nhớ kỹ, phải ăn kiêng nhiều ngày, con thật sự hơi lỗ mãng, may mà không việc gì rồi.”

Nước mắt Tống Ngưng Quân rơi xuống, nói: “Mẫu thân, đều do con, con nghĩ Tam muội muội đã thuần phục được nó nên nó sẽ không làm người khác bị thương, ai ngờ…”

Thôi thị vỗ vỗ tay nàng, nói: “Chuyện không liên quan đến Tam muội muội của con, chỉ trách bản thân con lỗ mãng, lần sau cẩn thận một chút, dù sao cũng là mãnh thú, sao có thể sờ nó như vậy được.”

Tống Ngưng Quân nghẹn lại: “Vâng…”

Thôi thị an ủi Tống Ngưng Quân một lát, Tống Ngưng Quân nhớ đến giấc mơ đêm hôm qua, sắc mặt tái đi vài phần, nhìn về phía Thôi thị ấp úng nói: “Mẫu thân, con muốn ra ngoài mua vài thứ.”

Nàng ta không muốn bỏ lỡ chuyện trong giấc mơ.

Sắc mặt Thôi thị kinh ngạc ra vẻ con điên rồi sao, nói: “Nói gì cũng vô ích, con đã bị thương thành như vậy thì sao có thể ra ngoài được, nếu là thứ vô cùng cần thiết thì nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ sai người đi mua giúp con.”

Tống Ngưng Quân nào dám nói thật, chỉ có thể cúi đầu không nói gì, sau một lúc lâu rầu rĩ nói: “Cũng không phải thứ gì đặc biệt quan trọng, chờ nữ nhi khỏe hơn rồi tự ra ngoài mua cũng được.”

“Vậy thì được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt đi, mẫu thân phải đi xử lý những chuyện khác nữa.” Thôi thị còn có những công việc lặt vặt khác cần phải xử lý, không thể ở lâu.

Nhưng trước khi rời khỏi nhìn thấy Xuân Đào, bà lạnh mặt nói: “Xuân Đào, ngươi tự đi nhận hình phạt đi! Lần này tạm thời bỏ qua cho ngươi, nếu lần sau ngươi còn châm ngòi ly gián hai chủ tử thì ta sẽ đánh chết ngươi.”

Xuân Đào tái mặt nhận sai.

Tống Ngưng Quân khó hiểu, vừa rồi Thôi thị mới kể lại một lần chuyện xảy ra ở cửa ngách cho nàng ta nghe.

Tống Ngưng Quân nghe xong sắc mặt cũng không tốt, Xuân Đào này trung thành thì trung thành, nhưng lại quá vụng về.

Tống Ngưng Quân nói: “Mẫu thân phạt đúng, Xuân Đào đi nhận phạt đi.”

Xuân Đào tái mặt đi nhận phạt.

Lúc này, Thôi thị mới rời khỏi.

… …

Xu Xu không quan tâm chuyện gì xảy ra ở Quân Thúy Viện, nàng chỉ huy người hầu và thợ mộc sửa sang khuôn viên này như thế nào.

Tống Ngọc Diên cũng rất vui vẻ đưa ra chủ ý: “Tam tỷ, tỷ bảo thợ mộc làm hàng rào xung quanh cao hơn một chút, như vậy sau này lớn lên báo xa-li cũng không nhảy ra ngoài được.”

“Tứ đệ nói có lý.” Xu Xu cũng cảm thấy nên tăng cao lên chút.

Nếu không báo xa-li lớn lên thì rất dễ nhảy qua khỏi hàng rào bây giờ.

Lúc này báo xa-li đang ngồi xổm bên chân Xu Xu, nghiêng đầu híp mắt, phát ra tiếng kêu càu nhàu càu nhàu nho nhỏ, không hề có dáng vẻ hung hãn nữa.

Xu Xu nhìn thấy trong lòng liền mềm nhũn.

Tất nhiên hai vị chủ tử không thể đợi trong thiên viên, chỉ dặn dò người hầu sửa sang lại thế nào.

Khoảng gần nửa canh giờ mới rời khỏi, hôm nay Tống Ngọc Đình có chút hưng phấn, bây giờ bắt đầu buồn ngủ, liền sai Bình An giúp mình về phòng nghỉ ngơi.

Xu Xu cũng dẫn báo xa-li về Thấm Hoa Viện, đương nhiên, tạm thời chỉ có thể để báo xa-li chịu khổ mấy ngày, tiếp tục ở phòng bên.

Về phần con nai con báo xa-li kéo về, hôm nay trên bàn ăn nhóm chủ tử trong Phủ Định Quốc Công có thêm món thịt nai kho tàu.