Chương 37: Bánh nhân tương thịt - Thân thế

Mọi người trong phòng ăn đều không nhịn được mà liếc mắt qua bánh nhân tương thịt * kia một chút, ngày thường trù phòng rất ít khi làm món này.

* bánh nhân tương thịt : tương nhục bính

Cho dù làm bánh nhân tương thịt cũng biến đổi đi một chút, bớt một ít thịt bên trong đi và cho thêm tôm nõn bóc vỏ vào, khi mang lên bàn ăn thì luôn cắt thành miếng nhỏ cho chủ tử dễ dùng.

Bánh này vừa to vừa dày, một cái bánh nhân tương thịt to bằng lòng bàn tay như vậy, bề mặt lớn như vậy, thịt bên trong cũng đầy từng miếng từng miếng, bình thường đều sẽ không đặt lên bàn chủ tử như vậy.

Lại còn có mùi hương đậm như vậy.

Mùi tương thịt bay khắp nơi.

Lúc này kỳ thật còn chưa tới bữa tối, hai vị công tử đại phòng và nhị phòng còn chuẩn bị một số đồ đạc để ngày mai tới trường thi.

Tống Ngọc Bách ngửi thấy mùi tương thịt, bụng sôi lên ùng ục một tiếng.

Hắn cũng không xấu hổ, từ từ lấy một cái bánh nhân tương thịt ăn.

Bánh nhân tương thịt này thật sự rất to.

To gần bằng khuôn mặt hắn, lại dày, cắn vào một miếng, vị thịt và vỏ bánh hòa quyện với nhau, thịt ở bên trong có cả nạc cả mỡ, cắn một miếng nước đã chảy ngập ra, miệng đầy tiên hương.

Tống Ngọc Bách run run.

Hắn không nghĩ mùi vị của bánh nhân tương thịt này lại ngon đến thế, không phải cái vị như ngày trước từng nếm.

Tống Ngọc Bách ăn nhanh hơn, cắn mười miếng lớn đã ăn sạch cái bánh nướng to như vậy.

Cuối cùng còn liếʍ sạch nước thịt dính ra trên tay .

Làm cho Cao thị và Tống Kim Phong đều nuốt nước miếng.

Tống Kim Phong ho một tiếng, răn dạy trưởng tử, “Ngươi cũng không ngại dọa người! Nào có ai ăn như vậy, ăn phải nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm, dáng vẻ không giống như ngươi hai ba miếng đã nuốt, còn làm trò thô lỗ trước mặt Tam muội của ngươi như vậy. . . . . .”

Tống Ngọc Bách lười phản ứng cha hắn, hỏi Xu Xu, “Phòng bếp nhà ngươi đổi đầu bếp sao ?”

Xu Xu lắc đầu, nhu thuận nói: “Đại huynh, không đổi đầu bếp, đây là do muội từng làm ở thôn Thủy Hương, muội nói với Liêu sư phụ, Liêu sư phụ liền làm ra.” Trên thực tế trong lúc nàng nhồi nhân thịt còn nhỏ thêm nước cam lộ hương vị đương nhiên là ngon hơn.

Liêu sư phụ là đầu bếp của Nhị phòng.

Tống Ngọc Bách nhíu mày, “Ngươi ở cái chỗ bỏ đi đó còn phải làm đồ ăn?”

“Đương nhiên phải làm.” Xu Xu không cho là đúng, “Ở nông thôn nữ tử không đáng tiền, hai ba tuổi cũng đã phải ra đồng giúp người nhà làm nông.” Nàng giống như nhớ tới chuyện gì thương tâm, mắt có chút đỏ, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều, “Bánh nhân tương thịt như vậy cũng chỉ bọn họ được ăn, cũng không cho muội ăn. . . . . .”

Tống Ngọc Bách nghe xong lời này quả thực nổi trận lôi đình, cô nương phủ Quốc Công bọn họ còn bị đối đãi như vậy.

“Bọn họ ngay cả bánh nhân tương thịt cũng không cho ngươi ăn? Cái gia đình súc sinh gì vậy.” Tống Ngọc Bách càng tỏ ra chán ghét Tống Ngưng Quân, đoạt đi vị trí thiên kim tiểu thư chân chính của phủ Quốc Công, làm hại Xu Xu ở ở nông thôn mười ba năm qua chịu khổ, nàng ta lại ở phủ Quốc Công ăn ngon mặc đẹp, nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã ăn hết sơn trân hải vị, vây cá tổ yến.

Ngay cả Tống Kim Phong và Cao thị nghe xong cũng thấy tức giận.

Lần này ngay cả trưởng tử nói lời thô tục cũng không răn dạy, huyết mạch phủ Quốc Công ở bên ngoài chịu khổ, người giả lại vào nhà bọn họ hưởng phúc.

Xu Xu không muốn nhắc lại chuyện trước kia, nhỏ giọng hỏi, “Đại huynh, huynh thích bánh nhân tương thịt này không? Nếu huynh thích, muội bảo Trân Châu Linh Lung lấy cho huynh một ít, phòng bếp làm rất nhiều, buổi tối chúng ta cũng ăn cái này.”

Thôi thị nghe Xu Xu nói ở thôn Thủy Hương bánh nhân tương thịt cũng không được ăn, trong tim đau muốn chết, lệnh cho Liêu sư phó làm nhiều một chút, buổi tối Nhị phòng cũng ăn cái này.

“Ăn, ngươi bảo cho Trân Châu Linh Lung bưng lại đây đi.” Tống Ngọc Bách cũng không khách khí, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ chuyện của Tam muội, nghĩ sau này ra bên ngoài tìm thấy cái gì ngon đều sẽ mang về cho Tam muội một phần, Tam muội thật sự đáng thương, nếu có có thể, hắn còn muốn chỉnh đốn Tống Ngưng Quân.

Cao thị đau lòng Xu Xu, lôi kéo Xu Xu nói chuyện một lát rồi mới để nàng rời đi.

Trên đường trở về Nhị phòng, Trân Châu và Linh Lung vẫn còn có chút mộng, mới vừa rồi chủ tử nói chuyện cũng không tránh các nàng.

Không phải chủ tử ở nhà cũ dưỡng bệnh sao? Sao lại nói ở thôn Thủy Hương, ngay cả bánh nhân tương thịt cũng không được ăn, còn phải làm việc nhà nông làm việc vặt trong nhà?

Đi trên đường đá mòn yên tĩnh, Xu Xu nhẹ giọng nói với hai đại nha hoàn bên cạnh: “Chuyện vừa rồi ta nói chuyện không tránh các ngươi, là muốn các ngươi đều là đại nha hoàn bên cạnh ta, ngày sau phải chăm sóc ăn uống hàng ngày của ta, phải đi theo ta ít nhất mười năm, ngày sau cũng sẽ trở thành người ta tin cậy nhất, cho nên việc này ta không giấu các ngươi. Trên thực tế, ta cũng không phải ở nhà cũ dưỡng bệnh, mà là lúc trước khi mẫu thân sinh ở thôn Thủy Hương, đã ôm nhầm ta và Nhị tỷ tỷ, mãi đến khi Tứ đệ cần thuốc dẫn, mới biết ôm sai, vì thế mới tới đón ta trở về, tuyên bố với bên ngoài ta với Nhị tỷ tỷ là song thai, lúc trước sinh xong bị bệnh nên ở lại nhà cũ dưỡng bệnh. . . . . .”

Hai nha hoàn đã khϊếp sợ đến không nói nên lời, đầu óc đều mù mịt.

Hóa ra Nhị cô nương tài nữ kinh thành lại là đứa nhỏ nông gia, thậm chí còn làm cho huyết mạch chân chính của phủ Quốc Công ở bên ngoài chịu khổ suốt mười ba năm?

Sở dĩ Xu Xu nói cho hai nha hoàn là bởi vì nàng hiểu biết tính nết của họ một chút.

Hơn nữa đối với nàng, sau này hai đại nha hoàn này hầu hạ bên cạnh nàng, có một số việc không cần giấu diếm.

Nàng không thể giấu họ tất cả mọi chuyện.

Huống chi để họ biết thân thế của Tống Ngưng Quân cũng không sao, trong phủ người biết thân thế nàng ta cũng không ít .

Chuyện này về sau cũng sẽ truyền ra ngoài, nhưng sẽ không giống như đời trước, là nàng lỗ mãng tự nói ra, mà sẽ để Tống Ngưng Quân làm lộ ra, lại dệt hoa trên gấm.

Lần này, nàng sẽ chờ thời cơ thích hợp nhất, để cho người ta biết được thân thế của Tống Ngưng Quân.

Hai nha hoàn cũng chưa từng hầu hạ Tống Ngưng Quân, đương nhiên không có cảm tình gì với Nhị cô nương này.

Chỉ đau lòng Tam cô nương, bị ôm sai, còn phải ở nông thôn làm nông, ngay cả bánh nhân tương thịt cũng không được ăn, người làm nha hoàn như các nàng, tuy không có sơn trân hải vị, nhưng vẫn có thể ăn bánh nhân tương thịt bất cứ lúc nào.

Xu Xu lại nói: “Chuyện này chớ có nói lung tung, hiện tại Nhị tỷ tỷ cũng là cô nương hầu phủ, chúng ta nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn**.”

(**) Mỗi mắt xích đều liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắt xích bị tổn hại, cách mắt xích khác đều tổn hại theo

“Nô tỳ biết rõ.” Cho dù trong lòng hai nha hoàn bất bình, cũng biết cô nương nói rất đúng, về sau các nàng sẽ trung thành với cô nương.

Trở lại Nhị phòng, trù phòng vẫn đang làm đồ ăn.

Bánh nhân thịt chỉ có thể để được bốn năm ngày, không thể để lâu được, hai vị công tử phải ở trường thi suốt chín ngày.

Còn phải làm một số đồ ăn khác có thể để được hơn mười ngày mà không bị hỏng.

Nhị phòng làm không ít bánh nhân tương thịt.

Xu Xu để cho Trân Châu và Linh Lung mang sang đại phòng không ít, nhớ tới thúc phụ thím phụ và hai muội muội ở tam phòng.

Cũng mang sang Tam phòng một ít, đương nhiên cũng không thể quên tổ phụ tổ mẫu bên kia.

Xương Hồng viện Tống Xương Đức và Thịnh thị đương nhiên cũng ăn bánh này, còn khen không dứt miệng.

Tống Xương Đức nói: “Nghe bên nhị phòng nói là do Xu Xu nghĩ ra, nghe nói là lúc ở nông thôn từng làm đồ ăn, Trần gia kia đối đãi với Xu Xu cũng không tốt, sợ là này bánh nhân tương thịt này cũng không cho nàng ăn, trước đó vài ngày Kim Lương còn lại đây nói với ta, trước đây Tôn thị kia còn muốn hại chết Xu Xu, đối xử với Xu Xu không đánh cũng mắng, làm việc nặng nhất, Kim Lương nói lúc trước hẳn là cố ý đổi hai đứa nhỏ, chính là muốn để cho đứa nhỏ nhà mình ở giàu hưởng phúc, Kim Lương còn nói, sẽ không bỏ qua cho đôi vợ chồng kia.”

Rõ ràng là đồ ăn ngon lắm, nhưng lúc này lão gia tử không cảm nhận được vị lắm.

Trong lòng ban đầu vẫn rất sủng ái Tống Ngưng Quân, bây giờ tưởng tượng việc này, còn có chút không được tự nhiên.

Thịnh thị đang cầm bánh nướng cũng ăn không vô, “Hóa ra vợ chồng Trần gia kia ác độc như thế, Kim Lương làm như vậy là đúng, nên để cho bọn họ chịu trừng phạt, mấy năm nay Xu Xu chịu khổ nhiều rồi, là tất cả chúng ta thua thiệt của nàng.” Trong lòng kỳ thật cũng có chút cảm giác không được tự nhiên, nghĩ Quân nhi ở phủ Quốc Công hưởng phúc, huyết mạch chân chính lại ở bên ngoài chịu khổ.

Thịnh thị nhịn không được thở dài.