Chương 50: Đi lên

Trở lại phủ Quốc Công, Xu Xu cũng không để ý chuyện bên ngoài, cả ngày ngoại trừ đọc sách thì cũng qua bên sư phụ học y.

Trong nháy mắt đã qua một tháng, tới tháng mười hai, khí hậu trở lạnh hoàn toàn, gió Bắc Phong thổi đến, thổi đến rát mặt.

Thời tiết như vậy, các phủ đệ cũng không còn mời ăn yến nhiều nữa, nếu gió Bắc thổi, ở phía sau hoa viên ngắm hoa thì da mặt cũng nứt nẻ.

Xu Xu đã học thuộc lòng tất cả những thảo dược trong sách Phục thần y đưa cho, thông hiểu đạo lí, hiểu biết thấu triệt.

Ngay cả Phục thần y cũng không ngừng cảm thán, đồ nhi này của ông quá thông minh, năm đó ông học y, cũng khổ công mỗi ngày, mỗi ngày ngủ hai canh giờ, rồi học tập phối dược này nọ cũng phải mất đến một năm.

Xu Xu lại chỉ cần hai ba tháng đã ghi nhớ toàn bộ, ông cũng biết Xu Xu mỗi sáng còn học tập công khóa, cho dù như thế, nàng cũng chỉ cần hai ba tháng đã thuộc toàn bộ thảo dược trong sách mà ông đưa. Thậm chí còn biết không ít phương thuốc, nhân thể kinh mạch cũng học gần thành thạo, bây giờ còn học tập bắt mạch với ông, mỗi buổi chiều còn ngồi nửa canh giờ ở Đức Thiện đường xem Đại sư huynh Phục Xuân Vinh xem bệnh cho người ta, vọng, văn, vấn, thiết, nàng có thể yên lặng ghi nhớ.

Phục thần y không thể không cảm khái, cho dù làm gì cũng cần có thiên phú.

Đại đồ đệ làm nghề y nhiều năm như vậy, nhưng Xu Xu không tới một năm có thể vượt qua.

Lại tới nửa tháng cuối năm, Phủ Quốc Công công việc lu bù lên, Thôi thị có rất nhiều cửa hàng, đến nửa cuối năm còn phải thẩm tra đối chiếu.

Còn có công việc vặt khác trong phủ cần xử lý, mấy ngày gần đây chỉ có lúc dùng bữa mới gặp mấy đứa nhỏ trong nhà.

Tống Ngọc Cẩn vội vàng công khóa, mỗi ngày hắn còn phải đọc sách chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau.

Tống Ngọc Đình còn đang dưỡng bệnh, xem như nhàn nhã, nhưng hiện tại mỗi ngày hắn cũng sẽ đi bộ một hai canh giờ.

Ban đầu hắn ngay cả một khắc cũng không thể kiên trì được, bây giờ mỗi ngày đã có thể đứng lên đi lại một hai canh giờ.

Về phần Tống Ngưng Quân, mấy ngày nay nàng ta cũng tự nhốt mình nhốt trong phòng đọc sách luyện chữ.

Ngày hôm đó, giờ Thân, Xu Xu từ chỗ ở của sư phụ về phủ Quốc Công, nàng mặc một chiếc áo choàng màu xanh, bên trong còn có áo lông cừu, hiện tại thời tiết đã rất lạnh, mấy ngày trước còn có tuyết rơi.

Lên xe ngựa, Trân Châu lập tức lấy lò sưởi làm ấm tay đưa cho Xu Xu, “Cô nương, ngài mau làm ấm tay.”

Xu Xu ôm lò sưởi vào trong l*иg ngực, nhẹ giọng nói: “Quay về đi.”

Xa phu vội vàng cho xe ngựa quay về phủ Quốc Công, trên đường đi có chút chậm vì vẫn còn có tuyết đọng, sợ rằng đi nhanh xe ngựa trượt sẽ gặp chuyện không may .

Bầu trời âm u, trời đông giá rét nên không có mấy người đi trên đường.

Đi một lúc tới phía trước, tới một đại lộ bốn phương thông suốt, xe ngựa vừa đi được vài bước đột nhiên kẽo kẹt vài tiếng vang, Xu Xu và Trân Châu ngồi trong xe cảm giác xe như bị trầm xuống, rồi bất động.

Xu Xu đẩy mành nhìn phía trước, “Thường thúc, sao vậy?”

Thường thúc đánh xe đã nhảy xuống trước xe ngựa, đang ngồi xem xét, nghe thấy Xu Xu nói, ông ấy vội nói: “Tam cô nương, xe ngựa này hỏng rồi, ổ trục dùng này dùng lâu rồi, xem ra hiện giờ không thể đi được tiếp.”

Xu Xu nhìn bầu trời âm u, sợ là lát nữa sẽ có tuyết rơi.

Không có Thường thúc, cho dù cho người trở về lấy xe ngựa khác cũng không quay lại đây được, Xu Xu nghĩ cách đó không xa có thể sẽ có xe, nên tới đó tìm thuê một cái trước đã.

“Trân Châu, chúng ta xuống xe ngựa, ta nhớ đằng trước có gia xe, chúng ta thuê xe ngựa hồi phủ trước đã.” Xu Xu dứt lời rồi nhìn về phía Thường thúc.

Thường thúc nói: “Tam cô nương, vậy ngài về phủ trước, lão nô đi tìm đồ sửa lại xe ngựa đã.”

Cũng chỉ có thể như thế .

Trân Châu nhảy xuống xe ngựa, lại đỡ cô nương xuống dưới.

Trong tay Xu Xu vẫn còn ôm lò sưởi, nàng vẫn ăn mặc theo phong cách thiếu niên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xinh.

Cách đó không xa vừa lúc có một xe ngựa đen chạy qua, Thục Vương điện hạ ngồi bên trong.

Hắn đang tựa vào gối mềm thượng nhắm mắt dưỡng thần, bên tai thoáng nghe thấy tiếng cô gái nhẹ nhàng nói, “Trân Châu, chúng ta xuống xe ngựa, ta nhớ rõ đằng trước có gia xe, chúng ta thuê xe ngựa hồi phủ trước đã.”

Trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, Thục Vương điện hạ mở đôi mắt phượng hẹp dài.

Ngón trỏ thon dài hữu lực nhẹ nhàng vén mành xe, qua khe hở có thể nhìn thấy cô gái ăn mặc như thiếu niên vừa nhảy xuống khỏi xe ngựa, trong tay còn cầm lò sưởi, con ngươi trong suốt thủy nhuận nhìn xung quanh, chắc là muốn tìm xe.

Trong lòng Thục Vương điện hạ khẽ dao động, nhớ tới hơi thở nhẹ nhàng của nàng khi tới gần người.

Cũng không chán ghét, cũng không ghê tởm, đây là lần đầu tiên hắn có thể để một nữ tử đến gần mà không sinh ra cảm giác chán ghét.

Thục Vương nhẹ giọng nói: “Qua bên kia xem sao.”

Xa phu vội vàng đánh xe ngựa qua chỗ Xu Xu.

Xu Xu đang tìm xe, lại thấy có chiếc xe ngựa đến đi tới đây, nhìn có chút quen mắt.

Nàng ngưng thần, chỉ thấy mành xe ngựa xốc lên, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Thục Vương lộ ra.

Trong lòng Xu Xu rụt rè, sao lại gặp ở chỗ như thế này, từ lần trước Thục Vương điện hạ ăn sạch cái đĩa xôi nếp táo đỏ của nàng, sau đó hai người cũng chưa gặp lại.

Thục Vương nói: “Lên đi.”

Xu Xu thầm nghĩ, đây là tiện đường muốn đưa nàng hồi phủ sao? Nhưng không thích hợp lắm.

Xu Xu nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Cám ơn điện hạ, phía trước còn có xe đi, không cần phiền đến điện hạ.”

“Đi lên.” Thục Vương điện hạ trầm giọng đáp lại, mắt giống như hồ băng.

Ngữ điệu rõ ràng đã lạnh lùng hơn.

Xu Xu sợ hãi, ôm lò sưởi tay lên xe ngựa, Trân Châu đỡ nàng một phen.

Trân Châu do dự, rốt cuộc cũng lên theo, đây là chủ tử của nàng ấy, nhất định phải bảo vệ.

Xu Xu lên xe ngựa ngồi đối diện Thục Vương, Trân Châu cũng ngồi xuống bên cạnh cô nương nhà mình, Xu Xu nói với Thường thúc: “Thường thúc, thúc cũng lên xe ngựa hồi phủ đi.”

Thường thúc lên tiếng trả lời ‘vâng’, đương nhiên ông ấy cũng nhận ra Thục Vương, Đại Ngu này có ai không biết Thục Vương, không nghĩ tới Thục Vương điện hạ đối xử với cô nương nhà họ không tệ lắm.

Trân Châu đang muốn buông màn xe xuống, Thục Vương nhíu mi, “Ngươi ngồi phía trước đi.”

Phía trước là vị trí người đánh xe, Thục Vương để cho Trân Châu ngồi ở vị trí phía trước.

Trân Châu bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, liếc mắt qua chủ tử nhà mình, Xu Xu âm thầm thở dài, “Không có việc gì, ngươi ngồi phía trước đi.”

Trân Châu vội vàng nhảy xuống xe ngựa, ngồi ở phía trước.

Trong xe chỉ còn lại Xu Xu và Thục Vương, Xu Xu không có lời nào để nói, tay khẩn trương cầm lò sưởi ấm.

Thục Vương thấy nàng khẩn trương ôm chặt lò sưởi ấm, mấy ngón tay nắm chặt vào nhau gần như không còn huyết sắc, trắng đến mức có chút trong suốt.

Ánh mắt hắn dừng ở trên ngón tay trắng như bạch ngọc của nàng, hỏi: “Đi theo Phục thần y học thế nào rồi?”

Xu Xu cũng không nghĩ nhiều vì sao điện hạ lại chủ động nói chuyện với nàng, thầm nghĩ rồi nói: “Bẩm điện hạ, đã nhận biết được gần hết thảo dược, cũng đang học nhân thể kinh mạch, còn có thể xử lý mấy phương thuốc và mấy chứng bệnh đơn giản.” Nàng đã muốn có thể trị liệu được một số chứng bệnh đơn giản, ngay cả sư phụ cũng dạy nàng bắt mạch, nàng sẽ học được.

Thục Vương vuốt cằm, nói, “Không tồi.”

Khó có khi nào nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà như vậy của Thục Vương, nhưng Xu Xu cũng không dám lỗ mãng.

Nàng nhớ rõ bộ dáng hắn gϊếŧ địch ở trên chiến trường, còn đáng sợ hơn la sát.

Thục Vương liếc nàng một cái, “Lại đây rót cho bổn vương một chén trà.” Hắn là Thục Vương đích thân Thánh Thượng phong, đất phong cũng có, còn là đại hoàng tử đương triều, cho dù phân phó trọng thần hay chi nữ giúp đỡ châm trà cũng không tính là làm nhục ai cả.

Xu Xu cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn là Vương gia, người như nàng không thể kháng cự.

Nàng trượt theo ghế dài, nửa quỳ gối trên thảm lông trong xe, nhìn bên ngoài xe không đủ tráng lệ, nhưng bên trong cái gì cũng có.

Ám cách, án kỉ, lò than đá cũng có, trên lò than còn đặt một một ấm nước, trên án kỷ bày một bộ ấm trà.

Xu Xu buông lò sưởi ấm trong tay, nhấc cái ấm nhỏ rót nước ra.

Án kỷ ngay bên cạnh Thục Vương, Xu Xu cúi người nửa quỳ gần Thục Vương quá gần, Thục Vương nhìn đỉnh đầu nàng, mùi hương tự nhiên tỏa ra, là mùi dầu thơm trên tóc, còn có chút mùi cỏ cây tự nhiên, hắn cũng không cảm thấy chán ghét, sẽ không bài xích nàng tới gần.

Xu Xu đã chế xong nước trà, ngẩng đầu thấy đôi mắt Thục Vương híp lại, còn có chút đăm chiêu nhìn nàng.

Nàng dâng chén trà lên cho Thục Vương, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, trà của ngài.”

Thục Vương nhìn chằm chằm ngón tay đang cầm chén trà của nàng, đưa tay tiếp nhận chén trà, “Ngươi cũng uống chút nước ấm cho ấm người đi.”

Xu Xu nói tạ ơn, cũng không dám không uống, lại tự rót cho mình một chén trà.

Nàng không thêm lá trà, cái chén cầm trên tay nóng hầm hập, hàn ý trên người được xua tan không ít, đợi đến khi chén trà nguội, ngón tay đang đông cứng của nàng cũng ấm hơn.

Lúc sau hai người một đường không nói gì.

Ánh mắt đạm mạc của Thục Vương vẫn luôn dừng ở trên người nàng, tựa hồ nghĩ chuyện gì.

Xu Xu bị nhìn đến xương cốt mềm nhũn, Thục Vương đây là có ý gì, nàng nhớ rõ vị điện hạ này cực kỳ chán ghét nữ tử, thậm chí không dễ dàng tha thứ cho nữ tử dám tới gần.

Xu Xu đứng ngồi không yên, cũng may dọc đường Thục Vương không nói gì thêm, cũng không có thêm động tác nào.

Xe ngựa đi ngang qua phủ Thục Vương cũng không dừng lại, mãi khi đến cửa phủ Quốc Công mới chậm rãi dừng lại.