Chương 8: Bẩm báo

Xu Xu chờ đám nha hoàn lui ra, liền ném sợi dây tơ hồng dùng để đeo miếng ngọc đặt trong túi tiền hôm nay vào lò than thiêu hủy, sau đó mới đi ngủ.

Thanh Hao đi qua viện Quân Thúy của Tống Ngưng Quân, báo chuyện buổi tối Xu Xu không cần bọn họ hầu hạ cho Tống Ngưng Quân nghe.

Tống Ngưng Quân hơi nhíu mày, Thanh Hao nói: “Có chuyện nhị cô nương không biết, dù sao tam cô nương ở nông thôn dưỡng bệnh mà lớn lên, bên người cũng chưa từng có nha hoàn hay bà tử hầu hạ, sau khi trở về phủ Quốc Công cũng không thích bọn nha hoàn đi theo, chúng nô tỳ muốn hầu hạ nàng, nàng còn nổi giận.”

Trong phủ chỉ có một vài ma ma đi theo Thôi thị đến thôn Thủy Hương năm đó, cùng mấy ma ma cao tuổi biết chuyện Tống Ngưng Quân và Xu Xu bị ôm nhầm.

“Vậy ngày thường nàng rửa mặt chải đầu có cho các ngươi hầu hạ không?” Tống Ngưng Quân hỏi.

Thanh Hao nói, “Có khi bảo chúng nô tì hầu hạ, có khi lại nói không cần, tình tính của tam cô nương rất kỳ lạ.”

Tống Ngưng Quân tiếp tục hỏi, “Buổi chiều hôm nay trở về, khi ngâm nước tắm có cho các ngươi hầu hạ không?”

Thanh Hao gật đầu, “Dạ có, nhưng cuối cùng khi mặc quần áo tam cô nương lại bảo chúng nô tỳ lui ra ngoài.”

“Nhưng có nhìn thấy trên cổ nàng đeo miếng dương chi bạch ngọc điêu khắc thành chiếc bình nhỏ không? Chính là miếng ngọc mà ta bảo ngươi tìm kiếm ở phòng muội ấy đó.”

Thanh Hao lắc đầu, “Hôm nay tam cô nương ngâm nước thuốc, là nô tỳ và Thanh Trúc hầu hạ, trên cổ tam cô nương không đeo miếng ngọc điêu khắc kia.”

Tống Ngưng Quân suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự đã đánh mất ở chùa Bạch Cư?

“Ngươi lui ra trước đi.”

Chờ đến khi Thanh Hao lui ra, Tống Ngưng Quấn sai nha hoàn tâm phúc là Xuân Đào gọi Lý Cánh đến đây.

Lý Cánh coi như là người bên cạnh lão Quốc Công, là tiểu nhi tử của Lý Trung Thiên, tâm phúc của lão Quốc Công, người hầu của phủ Quốc Công.

Khi còn nhỏ Tống Ngưng Quân đã biết Lý Cánh, khi nàng ta năm sáu tuổi đi theo Quốc Công luyện võ, Lý Cánh hầu hạ ở bên đó, cũng xem như cùng nàng ta lớn lên, Lý Cánh đối xử với nàng ta rất tốt, đối xử với nàng ta giống như đối xử với muội muội.

Rất nhanh Lý Cánh đã đến, Tống Ngưng Quân cho nha hoàn lui xuống, “Lý ca ca, huynh mau ngồi xuống đi.”

Lý Cánh gật đầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng ta, “Quân Nhi, chuyện thất bại, người nọ nói với huynh rằng thiếu chút nữa đã đuổi kịp tam cô nương, có điều nàng ta xông vào sân viện của Thục Vương, bọn họ không dám hành động mạo muội, ở bên ngoài đợi một lát mà tam cô nương còn chưa ra, hòa thượng viện trước cũng biết đằng sau xảy ra chuyện, vì thế bọn họ mới rời đi.”

Ngay từ đầu, Lý Cánh không muốn giúp Tống Ngưng Quân làm loại chuyện này, thật ra hắn cũng đau lòng Quân Nhi, hắn nhìn tiểu cô nương được nuông chiều từ bé đến lớn, không hề kiêu căng, gọi hắn là Lý ca ca, đột nhiên lại bị nói là nhận sai thân phận, nàng cũng không phải cô nương trong phủ Quốc Công, mà là bị ôm nhầm mười ba năm trước, thiên kim tiểu thư chân chính đã được đón về.

Bên ngoài Quân Nhi không nói, nhưng hắn lại biết Quân Nhi đau lòng, mấy ngày trước Quân Nhi đột nhiên tìm hắn, nói muốn hắn giúp một việc.

Nói rằng trên người tam cô nương trở về có một miếng ngọc là đồ của nhà mẹ đẻ nàng, nàng muốn lưu lại làm kỷ niệm, nhưng tam cô nương không chịu đổi với nàng, nàng thật sự không có biện pháp mới cầu xin hắn giúp.

Hắn không đồng ý, nàng liền khóc như hoa lê ngấm mưa, thút thít nói ra cách mà nàng nghĩ, lại nói rằng nàng không muốn đả thương người, nguyện ý bỏ ra năm ngàn lượng ngân phiếu coi như thù lao, chỉ mong cướp lại miếng ngọc nhà mẹ đẻ lưu lại trên người tam cô nương, nàng không muốn bất cứ ai chịu thương tổn, nàng xem thiên văn, ngày ấy hành động sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Lý gia bọn họ không có con gái, Lý Cánh cũng thật sự coi nàng như muội muội mà đối đãi.

Thấy nàng khóc liền không chịu được, hắn nghĩ mặc dù hắn là người hầu trong phủ Quốc Công, nhưng nhiều năm bôn ba bên ngoài, quen biết đủ hạng người, nếu hành động vào ngày mưa, không đả thương người, hẳn là không có vấn đề gì, vì thế hắn đã đồng ý. Nào ngờ nửa đường lại bại lộ, chuyện không thành công.

Tống Ngưng Quân nghe lời này, nghĩ đến Xu Xu nói là phải chạy trốn mới không bị tên cướp bắt được, không khớp với lời của Lý Cánh bên này, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì cũng hiểu vì sao Xu Xu lại nói dối, dù sao Thục Vương là nam nhân, dẫu sao bọn họ cũng đã là cô nương lớn rồi, nếu chuyện lén gặp nam nhân mà bị truyền ra ngoài, thanh danh sẽ không tốt.

Lúc này Tống Quân Ngưng cũng không rối rắm xem rốt cuộc Xu Xu trốn được hay là vào sân viện của Thục Vương nữa, nàng ta lấy một chồng ngân phiếu từ chiếc hộp gấm trên án kỷ bên cạnh đưa cho Lý Cánh, “Lý ca ca, mặc dù chuyện không thành, nhưng chỗ ngân phiếu này vẫn phiền huynh đưa cho mấy vị huynh đệ kia giúp muội, khiến bọn họ làm việc vô ích một hồi là quả thật không tốt, nhân có chuyện này, khẳng định quan phủ sẽ điều tra khắp nơi, bọn họ phải trốn đi một thời gian, tuy chuyện không thành, nhưng vẫn cảm ơn bọn họ.”

Nàng ta dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Hôm nay tam cô nương vì trốn bọn họ, hẳn là trong lúc hoảng loạn đã đánh rơi miếng ngọc ở sau núi, phải phiền Lý ca ca ngày mai giúp muội đến chùa Bạch Cư một chuyến, giúp muội tìm miếng ngọc kia, nếu không thể tìm được, là muội và mẹ đẻ không có duyên phận, phần tình cảm này có cưỡng cầu cũng không được, có lẽ ngay từ đầu là muội đã sai, chuyện này hẳn nên thương lượng với Xu Xu muội muội, chứ không phải dùng loại biện pháp cực đoan này.”

Nàng ta vừa dứt lời, đôi mắt liền phiếm hồng, có vẻ như rất đau lòng.

Lý Cánh hừ một tiếng, “Cũng phải trách tam cô nương, tuy rằng lúc trước bị ôm nhầm, nhưng đó không phải lỗi của muội, tội gì phải giận chó đánh mèo với muội, mà ngay cả đồ của mẹ đẻ muội cũng không chịu trả lại.”

Tống Ngưng Quân cười khổ một tiếng, “Lý ca ca đừng nói như vậy, Xu Xu cũng không giận chó đánh mèo với muội, chỉ là miếng ngọc kia theo muội ấy từ nhỏ đến lớn, muội ấy không nỡ đưa cũng là chuyện thường tình.”

Lý Cánh không nói thêm nữa, hắn nhận lấy ngân phiếu Tống Quân Ngưng đưa.

Dù sao những huynh đệ đó không thể đi một chuyến tay không được, quan phủ muốn điều tra việc này, ít nhất bọn họ phải tới nơi khác trốn một hai năm.

Hắn nói lời cảm ơn với Tống Ngưng Quân, “Muội đừng hoảng hốt, ngày mai ca giúp muội đi một chuyến, nhìn xem có tìm được miếng ngọc kia không.”

“Cảm ơn Lý ca ca.”

Sau khi Lý Cánh rời đi, Tống Ngưng Quân đi ngủ, nhưng nàng ta vẫn không thể nào yên tâm được.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tống Ngưng Quân ngồi trên giường ngẩn người, xem ra hẳn là Xu Xu thật sự đánh mất miếng ngọc rồi, nếu như miếng ngọc còn ở trên người Xu Xu, nàng ta sẽ tiếp tục mơ thấy, nhưng tối hôm qua nàng ta không còn mơ thấy nữa.