Chương 14:

Lúc này Chi Đào liền hoảng hồn, run giọng nói: "Tiểu, tiểu thư?"

Lại thấy Khương Thanh Dao thần sắc lạnh nhạt, trái tim lo lắng bất an nàng ấy lại trở về trong bụng, biết tiểu thư nhất định là có biện pháp.

Trong đại sảnh Mặc Hương đường.

Mọi người đều đã đến đông đủ.

Kế mẫu Hứa thị mang theo một đôi nhi nữ, thứ nữ Ninh Viễn Bá phủ Khương Vận Tuyết, trưởng tử Khương Hi Trạch.

Bên trái Tô di nương là nhi tử Khương Hoán Minh, bên phải kéo nữ nhi Khương Thục Ninh.

Vân di nương không thích tranh đấu, tính tình mềm yếu, mang theo nữ nhi Khương Quân Như đứng ở trong góc.

Khương lão phu nhân ngồi ở chủ vị, một tay chống trán, xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn thấy Khương Thanh Dao đi vào, hừ lạnh một tiếng, không chút nào che giấu sự không chào đón đối với đại tôn nữ.

Khương Thanh Dao chậm rãi đi đến, dịu giọng nói: "Phụ thân tìm ta có chuyện gì?"

Trên mặt Khương Ngật Tùng hiện ra tức giận, lớn tiếng chất vấn: "Có phải ngươi để cho người Tiết gia đến cửa đòi nợ hay không?!"

Nhiều năm trước, Lục đệ Khương lão phu nhân ham bài bạc thành tính, thiếu nợ một khoản lớn, vì thế lấy danh nghĩa phủ Ninh Viễn Bá mượn Tiết gia năm vạn lượng, viết giấy nợ, nhiều năm như vậy một mực không trả.

Nhiều năm như vậy, Tiết gia nể tình Khương Thanh Dao cũng không đề cập qua chuyện này, coi như không tồn tại.

Không ngờ hôm nay Tiết gia phái người tới cửa đòi phủ Ninh Viễn Bá trả tiền.

Năm vạn lượng cũng không phải số lượng nhỏ!

Khiến phủ Ninh Viễn Bá vốn không giàu có đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Đồ bổ Khương lão phu nhân ăn mỗi tháng, đồ cổ trân quý Khương Ngật Tùng cất giữ, trang sức son phấn mà các nữ nhân trong nhà dùng, các công tử ăn uống vui chơi, cái nào không cần tiền?

Mi tâm Khương lão phu nhân nhíu lại, hạ quyết tâm tuyệt đối không thể trả lại số tiền này.

Khương Vận Tuyết nghĩ đến trang sức mình và mẫu thân mới đặt trước, nếu trả tiền, phụ thân khẳng định phải bởi vì tiết kiệm mà bắt các nàng trả lại.

Không được, danh môn quý nữ nhà khác đều có, nàng ta cũng muốn.

"Tỷ tỷ sao có thể chĩa khuỷu tay ra ngoài? Chúng ta mới là người một nhà, tỷ sao có thể hướng về Tiết gia?"

Khương Thanh Dao lạnh giọng đáp lại: "Nhị muội muội mặt không đau nữa? Ta còn chưa nói gì, làm sao đến lượt ngươi? Chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi thêm một lần sao?"

Khương Vận Tuyết cắn môi dưới, oán hận nhìn chằm chằm Khương Thanh Dao, cũng không dám nói chuyện, mặt của nàng ta còn chưa có bớt sưng đâu!

Tiện nhân, tiện nhân này, sớm muộn có một ngày nàng ta sẽ đánh trở về!

Khương Thanh Dao quay sang Khương Ngật Tùng: "Phụ thân, con không làm gì cả, hôm nay xuất phủ chỉ là đi Từ Ân Tự cầu phúc mà thôi."

"Huống hồ, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, ta thấy ngày mai phụ thân hãy trả lại khoản nợ này đi, đỡ truyền ra bên ngoài để người khác chê cười phủ Ninh Viễn Bá chúng ta, cho là chúng ta không cần thể diện."

"Ngươi!" Khương Ngật Tùng khó thở.

Khương Thanh Dao ngữ điệu thản nhiên, không vội không nóng nảy, "Gần đây Ninh Viễn bá phủ chúng ta bị hao tổn thanh danh, không chịu nổi bị tấn công lần nữa, lỡ như để cho người của An quốc hầu phủ nghe được phong thanh... Nữ nhi sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới hôn sự của hai nhà."

Phủ Ninh Viễn Bá đã mục nát từ gốc rễ, chỉ còn lại một cái thùng rỗng, phụ thân và tổ mẫu để ý nhất chính là thanh danh.

Làm mất mặt bọn họ còn khiến bọn họ khó chịu hơn khoét tim.