Chương 19:

Khương Thanh Dao rũ đôi mắt xuống: "Dù sao bây giờ ta cũng không thích hắn."

"Tại sao muội không chọn những người khác? Chọn An Quốc Hầu?"

Trong đầu Tiết Cảnh Văn bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo: "Không phải muội thích An Quốc Hầu đấy chứ?!"

Bọn họ hẳn là chưa từng gặp qua mấy lần nhỉ? Nàng thế mà thích cha chồng của mình?

"..."

Khương Thanh Dao liếc hắn một cái.

Tam biểu ca đừng có nghĩ sai lệch như vậy!

Kiếp trước nàng chỉ xa xa gặp qua An Quốc Hầu một lần, nhiều năm như vậy bộ dáng đều không nhớ được, nói gì thích?

Vì để cho tam biểu ca an tâm, đỡ phải khiến ngoại tổ phụ di mẫu cữu cữu bọn họ lo lắng, lời đến bên miệng liền chuyển, biến thành ——

"Ừm."

Dù sao An Quốc Hầu không có ở đây, nàng nói thích liền thích đi, An Quốc Hầu trên trời có linh thiêng hẳn là sẽ không để ý.

Trong phòng tối.

Thanh niên áo xám hít sâu một hơi, mở to mắt nhìn về phía nam nhân: "Đại nhân, Khương cô nương nói thích..."

Chợt đối diện với ánh mắt thâm thúy sắc bén của nam nhân, lời nói cũng nuốt trở về bụng.

Chờ người trong nhã gian rời đi, nam nhân cùng thanh niên áo xám từ trong phòng tối đi ra.

Thanh niên áo xám ngẩng đầu: "Đại nhân, chúng ta còn đi huyện Lâm Thái không ạ?"

Nam nhân trầm giọng nói: "Không đi, làm xong việc chúng ta sẽ về Hạ gia, tốc chiến tốc thắng."

Thanh niên áo xám giật mình, đại nhân gấp gáp chạy về Hạ gia như vậy không phải là vì Khương cô nương chứ?

Dù sao Khương cô nương hiện tại chính là tiểu đáng thương không có người chống lưng, bị người phủ Ninh Viễn Bá bắt nạt không ra hình thù gì.

Còn tốt, chờ đại nhân làm xong việc trở về, Khương cô nương sẽ không sợ bị người khi dễ!

Nam nhân lại phân phó nói: "Đem tin tức phủ Ninh Viễn bá thiếu tiền không trả lan rộng ra ngoài, nếu phủ Ninh Viễn bá không biết xấu hổ, vậy dứt khoát không cần đến cùng đi."

"Vâng thưa đại nhân."

Xe ngựa trên đường nhanh chóng đi qua, Khương Thanh Dao bị người qua đường kinh hãi đẩy một cái, thân thể ngã về phía sau.

Nỗi đau đớn trong tưởng tượng không đến, một bàn tay ở sau lưng nâng nàng lên.

Chờ đứng vững, thấy rõ khuôn mặt người nọ, Khương Thanh Dao xưa nay bình tĩnh ánh mắt lóe lên, tại sao lại là hắn?

"Tiểu thư không sao chứ?" Chi Đào đang cầm đồ ăn vặt vội vàng chạy tới.

"Ta không sao."

Khương Thanh Dao nhìn về phía nam nhân với ánh mắt dò xét, dịu dàng nói: "Đa tạ."

"Không đuổi ta đi?"

Chi Đào hồ nghi kinh hoàng, không biết nam nhân đang nói gì với tiểu thư, dung mạo người này tuấn mỹ, thoạt nhìn bộ dáng hai mươi ba hai mươi bốn, trên người có một cỗ áp bách khϊếp người.

Khương Thanh Dao lại biết hắn đang nói chuyện ngày ấy ở Từ Ân Tự, nghĩ thầm người này có chút đáng ghét.

"Sự tình khác biệt tự nhiên thái độ khác biệt, ta xử sự không xử người."

Nam nhân chỉ là nhìn nàng thêm một cái, "Khương cô nương, chúng ta còn sẽ gặp lại."

Nói xong, thân hình cao lớn chui vào đám người, biến mất không thấy gì nữa.

Khương Thanh Dao hơi mím môi, đầu đầy hoang mang, còn có thể gặp lại? Hắn có ý gì? Hắn làm sao biết nàng họ Khương?

Phủ Ninh Viễn Bá.

Nhìn thấy Khương Thanh Dao trở về, Khương Ngật Tùng hỏi: "Thế nào? Tiết gia có đồng ý không?"

Khương Thanh Dao lắc đầu: "Nhị cữu cữu làm ăn xoay chuyển khó khăn, cần tiền gấp, không có cách nào, món nợ này chúng ta phải lập tức trả mới được."

Nghe vậy, trong mắt Khương lão phu nhân khó nén thất vọng.

Phế vật, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.

Khương Ngật Tùng cũng rất thất vọng về Khương Thanh Dao, cảm thấy Tiết gia đối với nàng không bằng trước, ngay cả chút tiền ấy cũng không chịu bỏ qua.

Thấy bọn họ ai nấy cũng buồn rầu, trong lòng Khương Thanh Dao liền thoải mái, lại nhắc tới trợ cấp và vòng cổ Tiết Cảnh Văn nói.

"Kỳ quái, sao trợ cấp nhị cữu cữu cho ta cho tới bây giờ vẫn chưa nhận được?"

"Còn có." Nàng nhìn Khương Vận Tuyết, âm thanh lạnh lùng nói: "Đồ vật di mẫu tặng cho ta làm sao lại đến trên cổ Nhị muội muội?"