Chương 13: Tồi hoa ( 5 )

Hai ngày tiếp theo, Lý Diệp giận dỗi nhốt mình trong Thiển Vân Trúc phân cao thấp với bức thêu uyên ương hí thủy, Tôn ma ma sợ nàng giận dỗi đến phát bệnh, liền thừa dịp Ngô Tư Du đến chơi, trực tiếp đẩy hai người ra khỏi phủ, đi chơi giải sầu.

“Ta nói này, mấy ngày nay ngươi bị sao vậy, khi không nghẹn ở nhà thêu uyên ương hí thủy kia, thêu tranh mới có cơm ăn sao?" Ngô Tư Du được Tôn ma ma giao phó, nghiêm nghiêm túc phụ trách lôi kéo nàng ra phố đi dạo.

Lý Diệp không mấy hứng thú: "Ra ngoài chơi cũng có cơm ăn sao?"

“Ra ngoài chơi đương nhiên là không có cơm ăn rồi nhưng đến quán ăn thì có nha, Như Ý Lâu ở Thành Nam có một đầu bếp mới tới, có món phổi phù dung cực kỳ ngon, muốn nếm thử không?"

“Phổi phù dung?"

“Ừ, phổi heo rửa sạch, sau đó treo lên lên để loại bỏ hoàn toàn máu loãng, lọc hết màng gân trong phế quản, lại dùng rượu ngâm một ngày một đêm, phổi heo sẽ co lại thành một nhúm nho nhỏ, màu sắc trắng nõn như phù dung trắng vậy. Sau nữa lại nấu trong nước cốt xương ninh, nghe nói cho vào miệng liền tan, mùi vị ngon ngon tuyệt.

Ngô Tư Du nói đến mặt mày hớn hở, lôi kéo tay áo nàng: "Đi cùng ta chứ, đi nếm thử xem."

“Thật sự ngon như vậy sao?" Lý Diệp nuốt nước miếng cái ực, gật đầu: "Đi, nhưng mà ta vừa ăn sáng xong, bây giờ vẫn chưa thấy đói lắm."

“Nếu vậy thì đến nhà ta chơi một lát? Phụ thân ta mấy ngày nay đều ra ngoài thành tìm mối hàng, trong nhà chỉ còn một mình ta, đêm nay ngươi ở lại cũng được."

“Được đó." Nàng cũng tò mò muốn nhìn xem nhà giàu số một kinh thành sẽ như thế nào, liền vui vẻ nhận lời mời: "Trước đến phủ ngươi bái phỏng, sau đó chúng ta đi Như Ý Lâu ăn phổi phù dung."

Đi dọc theo đường lớn lát phiến đá xanh, đại trạch Ngô gia rường cột chạm trổ tinh xảo hiện lên, cửa lớn sơn son rộng mở, ngói lưu ly sáng lóa mắt, hai bên cửa là hai con sư tử trấn trạch bằng đá uy phong lẫm liệt, chỉ cần nhìn cửa lớn này cũng biết được gia chủ là người phú quý đến mức nào.

Gia đinh gác cổng Tiểu Hổ từ xa trông thấy chủ nhân nhà mình, vội vàng chạy tới hành lễ: "Nương tử đã về rồi!"

Ngô Tư Du ừ một tiếng, dặn dò: "Đây là Lý nương tử, là bằng hữu tốt của ta, nhất định phải nhớ kỹ."

“Vâng, tiểu nhân đã nhớ." Tiểu Hổ ngẩng đầu, nhìn vị Lý nương tử xinh đẹp như tiên nữ trên trời đang thân thiết cười với hắn, lập tức cúi đầu không dám nhìn thêm, cả mặt cả cổ hồng rực hành lễ: "Lý nương tử bình an!"

“Lần sau nếu Lý nương tử tới, không cần thông báo, trực tiếp đưa nàng vào phủ tìm ta là được." Nàng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy kỳ quái: "Sao hôm nay gác cổng chỉ có mình ngươi, Lưu Nhị đâu?"

“Hồi nương tử, trong phủ vừa mời một thợ trồng hoa tới, Lưu Nhị đã dẫn hắn đến hoa viên rồi."

Ngô Tư Du gật đầu, kéo tay Lý Diệp vào nhà: "Ta đưa ngươi đi dạo trong phủ."

Ngô gia rất lớn, hoa viên rộng trồng vô số kỳ hoa dị thảo, hành lang gấp khúc, đình đài lầu các đan xen, giữa một cái ao xanh như gương sáng là một đình viện được xây dựng hoa lệ. Tuy đã đầu thu, cỏ cây vẫn xanh um tươi tốt, có thể tượng tượng ngày xuân nhất định là cảnh tượng vô cùng đẹp.

Hai vị cô nương đi dạo ngắm hoa, bất tri bất giác đi đến cạnh ao, Ngô Tư Du gọi hạ nhân đưa tới hai bao thức ăn cho cá, chỉ vào trong ao nói: "Phụ thân ta thường nói, triều ta khai sáng thịnh thế, thương cũng như sĩ, giúp cho địa vị thương nhân không hề hèn hạ, những con cá trong ao đó là một minh chứng."

Lý Diệp nhìn vào trong ao, hồ nước xanh trong, sóng nước lóng lánh, đuôi cá nhiều màu bơi qua bơi lại, dưới ánh mặt trời vảy cá rực rỡ lấp lánh ánh sáng mê ly.

Nàng rải một chút thức ăn cho cá, đàn cá chen chúc sôi nổi giành thức ăn, càng nhìn càng thấy thú vị: "Nghe nói bổn triều trước kia, cá chép chỉ có hoàng gia mới được sở hữu, cực kỳ trân quý, thừa tướng tiền triều may mắn có được một con, còn vì thế thường xuyên mở tiệc ngắm cá, khiến vạn người ngưỡng mộ."

“Vì vậy phụ thân ta nói thiên gia thánh minh, ngự phẩm hoàng gia ban phước cho bá tánh bình dân, hưởng cùng dân, vui cùng dân, trí tuệ rộng lớn trước nay chưa từng có."

“Ta cũng thường nghe ca ca nói quan gia nhân đức, đối xử tử tế với thần tử, săn sóc đời sống của người dân."

Ngô Tư Du đứng bên cạnh ao, thân thể nhỏ đứng thẳng tắp, thanh âm thanh thúy hữu lực: "Nếu ta là nam tử thì tốt rồi, có thể vào triều làm quan , vì triều đình dâng hiến một phần sức lực."

Lý Diệp đem nắm thức ăn cuối cùng rải xuống ao, vỗ vỗ tay: "Nữ tử cũng có thể, tuy nguoi không nhập sĩ, nhưng lại là một ngỗ tác tốt, vì người chết giải tội, giúp người sống giải oan, đã là dâng hiến sức lực rồi."

“Ngươi nói rất có đạo lý!" Ngô Tư Du vỗ vai nàng, đối với lời khen của nàng dành cho mình vô cùng hài lòng: "Đi, lúc trước có người tặng ta hai hộp thuốc màu lớn của Đại Thực Quốc, ta không giỏi hội họa, giữ lại cũng lãng phí, đưa ngươi dùng!"

Thuốc màu Đại Thực Quốc lấy đá thanh kim chế thành, vật liệu trân quý, ngàn vàng khó cầu, Lý Diệp cao hứng đang muốn nói lời cảm tạ, chợt cảm giác có ánh mắt không có ý tốt đang nhìn chằm chằm vào mình, làm cả người nàng không được tự nhiên.

Nàng theo ánh mắt ngẩng đầu lên tìm kiếm, chỉ thấy một người đứng dưới cây hoa mộc lan, tay cầm đấu lạp, mặc một bộ quần áo ngắn, thấy nàng nhìn tới liền cúi đầu hành lễ, ánh mắt dao động, lập lòe không ngừng.

“Người kia là ai?"

Ngô Tư Du lắc đầu: "Người này không phải người trong phủ, nhìn Lưu Nhị đang đứng cạnh hắn, có lẽ là thợ trồng hoa Tiểu Hổ vừa nói tới."

“Thợ trồng hoa?"

“Thời tiết chuyển lạnh, hoa cỏ trong nhà hoa muốn qua mùa đông thì phải chăm sóc kỹ lưỡng, cho nên mời thợ trồng hoa tới bảo dưỡng." Ngô Tư Du giải thích, nói: "Nghe nói lần này mời tới thợ trồng hoa có kinh nghiệm phong phú, từng bảo dưỡng hoa viên cho nhiều gia đình giàu có, như mấy nhà giàu thành Bắc, cái gì mà Tần gia Liễu gia Vương gia, từng qua cả nhà quan viên, Hộ Bộ thị lang, Lễ Bộ thượng thư. À đúng rồi, phủ của Du điển bộ, cái người mà mấy hôm trước chúng ta đào được ấy cũng từng mời hắn đến.

Nghe đến Du điển bộ từng mời thợ trồng hoa này,Lý Diệp nhịn không được quay lại nhìn, đập vào mắt là ánh mắt âm trầm của người nọ, trong lòng nàng giật mình, hoang mang quay đầu lại không dám nhìn thêm, chỉ cảm thấy ánh mắt dưới đấu lạp kia vô cùng lạnh lùng, giống như con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi.

“Mỗi năm thợ trồng hoa này đều tới sao?"

“Không, năm nay hắn mới tới kinh thành, nghe nói trước kia vẫn luôn ở Giang Nam."

“Không biết tay nghề hắn như thế nào mà nhiều người mời tới như vậy?"

“Còn không phải là vì mọi người đều theo đuổi những thứ mới mẻ sao, cũng không biết là đại gia nào mời hắn đầu tiên, một truyền mười mười truyền trăm, những đại gia khác đều nhao nhao lên mời hắn tới."

Lý Diệp nghe vậy sửng sốt, đột nhiên trong đầu lướt qua một ý nghĩ, lôi kéo Ngô Tư Du nhanh chóng rời khỏi chỗ này: "Đến nơi ở của ngươi đi, ta muốn vẽ tranh!"

“Vì sao đang yên đang lành lại muốn vẽ tranh? Không ăn phổi phù dung sao?"

“Lần sau ăn cũng được!"

Bên kia hai cô nương vội vã chạy tới tú lâu, bên này Đinh Tiểu Hổ tới tìm Lưu Nhị, thấy thợ trồng hoa vẫn luôn nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô nương: "Nhìn cái gì!"

Thợ trồng hoa phục hồi tinh thần, vội vàng cúi đầu, khom lưng thỉnh tội: "Tiểu nhân thất lễ!"

“Không nên nhìn thì đừng nhìn, quản tốt mắt chó của ngươi!"

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết sai, chú nhân chớ trách!" Thợ trồng hoa cười nịnh nọt luôn miệng xin lỗi, lại tò mò hỏi thăm: "Vị phấn y cô nương xinh đẹp như thiên tiên kia là Ngô nương tử sao?"

“Đó là việc ngươi nên hỏi sao?" Đinh Tiểu Hổ hung hăng trừng mắt, liếc hắn một cái, lại nhịn không được khoe khoang việc mình vừa biết: "Vị đó là muội muội của Hàn Lâm Viện Lý học sĩ, quý nữ dòng dõi thư hương, liếc nhìn ngươi một cái đã là may mắn ba đời của ngươi rồi, ngươi còn dám nhìn chằm chằm nàng!"

“Đúng đúng đúng, trách tiểu nhân không quản được mắt chó của mình." Thợ trồng hoa làm bộ tát mình một cái, khom lưng uốn gối cúi đầu nhận sai, ánh mắt âm thầm tươi cười lướt qua.