Chương 20: Tồi hoa ( kết )

Nếu đã không thể lập tức đưa Trâu Hòe đi, Bạch Trạch Diễm cũng không cân nhắc lâu, dứt khoát ở lại dùng bữa.

“Năm Trâu Hòe lên đảo, hắn nói hắn là cô nhi, sư phụ thấy hắn đáng thương liền thu làm đồ đệ. Thiên tư của hắn thì bình thường nhưng thắng ở chỗ khắc khổ chịu khó, sau khi học thành tài thì rời đảo. Mà trước khi hắn rời đảo có tìm người xăm hình ong độc đuôi đen trên cánh tay." Bạch Trạch Diễm vừa ăn vừa kể chuyện thân thế của Trâu Hòe: "Hồi sinh thần của sư phụ, hắn có trở về một lần, sau đó thì không còn tin tức gì từ hắn nữa."

Thượng Thần ăn no, buông đũa xuống, phân phó tiểu nhị pha trà: "Phụ mẫu của Trâu Hòe xác thật là đã chết, phụ thân thời trẻ chết vì bệnh. Năm hắn bảy tuổi, mẫu thân hắn bị hàng xóm vũ nhục nên treo cổ tự sát. Hắn học nghệ là vì trả thù cho mẫu thân hắn."

“Nếu đã vì báo thù cho mẫu thân, tại sao hắn lại làm việc ác như kẻ kia?" Lý Diệp không rõ.

“Theo như hắn nói, hắn học thành tài lập tức về quê, vốn định tự tay đâm kẻ thù, ai ngờ nửa năm trước kẻ đó đã qua đời. Hơn nữa hàng xóm láng giềng đều nói kẻ đó là người trung hậu thành thật, là người tốt."

“Kẻ đó vũ nhục mẫu thân của Trâu Hòe, còn là dạng người tốt đẹp gì?"

“Đúng là như thế, nhưng lúc ấy Trâu Hòe còn nhỏ tuổi, lại không có nhân chứng. Hơn nữa quan viên địa phương không lập án này, án tử cũng không giải quyết được, tên hàng xóm kia được phán vô tội, nhiều năm sau thì xây dựng thanh danh người tốt. Trâu Hòe giận quá hóa rồ, trong lòng cũng nổi lên tà niệm."

Trâu Hòe học nghệ mười năm, sau khi về nhà báo thù thì kẻ thù đã chết từ lâu, đã thế còn có thanh danh tốt, không tức giận mới lạ. Đêm đó, hắn muốn đào thi thể kẻ kia lên bầm thây vạn đoạn, không ngờ bị thôn dân phát hiện, hai bên nổi lên xung đột, dưới cơn giận dữ hắn rời đi, mấy tháng sau thì ngóc đầu trở lại, biến thành tên hái hoa phi tặc, gϊếŧ người cướp của, không chuyện ác nào là không làm.

Phụ thân hắn sinh thời là thợ trồng hoa, cho nên hắn lấy danh nghĩa thợ trồng hoa một đường từ quê đi tới Đông Kinh Thành, trên đường đi đã phạm mấy chục tội ác, cho đến tận mấy ngày trước đây bị mới bị bắt.

“Võ nghệ của Trâu Hòe thì bình thường, khinh công ngược lại rất tốt. Nếu ngày ấy không phải Thượng Thiếu Khanh tự mình ra tay, chỉ sợ đến giờ vẫn chưa tóm được hắn." Đường Quân Mạc vừa nói vừa tức giận: "Hắn dám nói cái gì mà vì kẻ ác kia không bị trừng phạt cho nên cũng không muốn làm người tốt nữa! Đúng là ngụy biện! Nếu muốn hắn có thể tìm quan viên phá án năm đó báo thù, cớ sao lại đi làm tổn thương những nữ tử vô tội cơ chứ? Nói trắng ra, tâm tư hắn đã không sạch sẽ, chết không đáng tiếc!"

Hắn càng nói càng kích động, đột nhiên đập bàn một cái: "Tiểu Diệp!"

“Ta đây." Lý Diệp ngồi một bên cắn hạt dưa, bị hắn dọa nhảy dựng, liên mồm đáp lại: "Làm sao, làm sao?"

“Vào ngày công thẩm, ngươi đến làm chứng chứ?"

Lý Diệp kiên định, đáp: "Ta nhất định sẽ tới!"

“Được! Ngươi cứ tới, không cần phải sợ. Có cái gì thì nói cái đó, nhất định phải để hắn không thể thoát tội, nếu hắn dám nói nhảm thì ta sẽ khâu miệng hắn lại!"

Hôm qua Thượng Thần đã nhờ Lý Chi hỏi nàng, hôm nay vẫn chưa nhận được hồi âm, nghe nàng nói vậy, vừa vui mừng vừa lo lắng: "Triệu gia đồng ý?"

“Muội và ca ca đã bàn với nhau rồi, bất luận bọn họ có đồng ý hay không, muội nhất định phải đi."

Thượng Thiếu Khanh gật đầu, mày nhíu lại, hoi nghi hoặc, theo lý thuyết Triệu gia là nhà chồng tương lai của Lý Diệp, nàng nhắc tới người thì phải thẹn thùng, hoặc không thì cũng dịu dàng kính cẩn, tại sao lúc này giọng nói của nàng lại lạnh băng, một bộ muốn phân rõ quan hệ với nhà đó?

Đường Quân Mạc không hiểu: "Triệu gia là nhà nào?"

Ngô Tư Du trả lời: "Ta biết, là nhà vị hôn phu của Tiểu Diệp!"

“Vậy sao, Tiểu Diệp không cần quan tâm hắn, ngươi muốn gì thì cứ làm!" Đường Quân Mạc nói xong, lại cảm thấy nói vậy có hơi vô trách nhiệm, vì thế nói thêm: "Vạn nhất nhà bên đó gây sự với ngươi thì tiểu gia đây sẽ cưới ngươi!"

Chưa nói hết câu, một tiếng “Rắc"vang lên, cái ghế hắn đang ngồi vỡ thành từng mảnh, hắn ngã bệt xuống đất.

Vốn dĩ Lý Diệp nghe hắn nói hươu nói vượn đã đỏ hết cả mặt mày, lúc này nhìn hắn ngã dập mông xuống đất thì buồn cười vỗ tay: "Đắng đời, cho ngươi nói chuyện linh tinh này."

“Cái ghế đang yên đang lành tại sao lại bị gãy chứ? Họ Bạch nhà ngươi đá ghế ta đúng không?" Đường Quân Mạc xoa mông bò dậy, cảm thấy nhất định là tên Bạch Trạch Diễm ngồi cạnh dở trò.

“Nhất định là do ngươi quá nặng nên cái ghế mới không chịu nổi." Thượng Thần thảnh thơi đứng dậy: "Được rồi, giờ nghỉ trưa đã hết, về Đại Lý Tự thôi."

Hắn nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương đang ngoáy tới ngoáy lui trên ghế cười vui vẻ: "Đi thôi, ta đưa ngươi về trước."

Bạch Trạch Diễm bị Đường Quân Mạc nắm cổ áo không buông, cảm khái tên gia hỏa này đúng là đồ ngốc, cái ghế rõ ràng là bị Thượng Thiếu Khanh dùng một đồng tiền bắn nát, mắc gì lại ăn vạ trên đầu hắn, đúng là xui xẻo.

~~~

Sau khi bồi thường tiền làm hỏng ghế, Bạch Trạch Diễm nói muốn đi mua một chút đặc sản của Đông Kinh Thành mang về Tụ Tinh Đảo, Ngô Tư Du xung phong làm người dẫn đường, Đường Quân Mạc đi theo hóng hớt, Lý Diệp vốn muốn đi cùng nhưng lại nhớ đến một trăm lần chép phạt nàng chưa chép xong, đành lên xe ngựa đi cùng Thượng Thần về nhà.

Xe ngựa lắc lư qua mấy dãy phố, ngừng trước cửa Lý phủ.

Lý Diệp đứng dậy, vén màn xe muốn nhảy xuống, còn chưa lộ hoàn toàn thân mình ra ngoài đã nghe thấy giọng nói của nữ tử vang lên: "Biểu tẩu về rồi sao?"

Giọng nói kia nhẹ nhàng, nhưng nghe vào trong tai nàng lại vô cùng lạnh lẽo, nội tâm sợ hãi như toàn thân bị kiến đốt. Nàng theo bản năng buông màn xe xuống, hai tay ôm bụng nhỏ, lùi về phía sau.

Vốn dĩ Thượng Thần ngồi trong xe ngựa nhìn bóng dáng vui vẻ chuẩn bị nhảy xuống xe của nàng thì luôn lo sợ nàng ngã xuống đất, nên vẫn luôn che chở ở đằng sau. Ai ngờ tiểu cô nương vốn định xuống xe lại đột nhiên lùi về phía sau, vừa lùi một chút đã đâm vào ngực hắn.

Thùng xe thấp bé, hắn phải đứng cong eo, bị nàng bất thình lình mạnh mẽ va vào, hai người cùng nhau ngã xuống sàn xe.

Trong lòng hắn cả kinh, mặt trầm xuống định hỏi nàng có chuyện gì, vừa cúi đầu đã thấy sắc mặt người trong ngực trắng bệch, đến đôi môi vốn hồng hào cũng tái nhợt, hắn hoảng sợ sờ trán nàng: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lý Diệp không nói lời nào, chỉ một mực che chở bụng nhỏ, cả người co chặt lại.

Giọng nói này nàng không thể nào quên được, chỉ cần nghe giọng là trong đầu nàng đã hiện lên khung cảnh ngày đó, bàn tay sơn móng đỏ chót bằng hoa phượng tiên nắm chặt cằm nàng, chính người đó rót hết chén thuốc phá thai đoạt đi mạng sống của nàng.

“Diệp Nhi?" Thượng Thần luống cuống, hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nàng nằm trong ngực hắn, cả người đều lạnh lẽo vô cùng.

Giọng nữ ngọt ngào từ ngoài xe truyền đến càng lúc càng gần, nháy mắt đã đến trước màn xe: "Có phải là biểu tẩu Lý Diệp không? Muội là Ôn Nhược Nhụy, biểu muội của Triệu Nam Tự Triệu thiếu giám. Nghe nói mấy ngày trước tỷ gặp nạn nên Tiểu Nhụy đặc biệt tới thăm tỷ."

Thượng Thần cảm nhận rõ ràng tiểu cô nương trong ngực mình run rẩy không ngừng, hắn đưa hai tay về phía sau chống thẳng nửa thân trên lên, để nàng dựa vào ngực mình, thấp đầu nhẹ giọng hỏi: "Nếu muội không muốn gặp người thì để ta đuổi nàng đi."

Lý Diệp lắc đầu, có một số việc trước sau gì nàng cũng phải đối mặt, tuy rằng nàng đang sợ muốn chết nhưng nếu lúc này nàng không thể vượt qua được thì sao có thể sửa lại số mệnh của mình?

Nàng khẽ cắn môi bò dậy, phủi bụi trên người, lại vỗ mấy cái lên người Thượng Thần: "Vừa rồi là muội không cẩn thận bị té ngã, nghĩa huynh chớ trách."

Nàng nói năng lộn xộn muốn che giấu cho qua chuyện, Thượng Thần không nói chuyện, im lặng đứng dậy ngồi trở lại ghế, thuận tay chỉnh lại góc áo cho nàng.

Biểu cảm sợ hãi của nàng rõ ràng như vậy nhất định là có chuyện, nhưng nàng đã không muốn nói, hắn hỏi tiếp thì không tốt.

“Là biểu tẩu sao?" Giọng nói lại truyền đến lần nữa, Lý Diệp dứt khoát vén toàn bộ màn xe lên, từ trên cao nhìn xuống người tới.

Dưới xe là Ôn Nhược Nhụy, trang điểm tinh xảo giống hệt kiếp trước, dáng người thướt tha quyến rũ, chỉ khác là hiện tại nàng vẫn búi tóc kiểu thiếu nữ, váy áo hồng nhạt, trang điểm theo các cô nương chưa xuất giá.

Nàng ta đứng cách xe một bước chân, nhìn màn xe bị kéo ra, đầu tiên là giật mình hoàng sợ, tiếp đó liền nhìn vào trong xe ngựa, cuối cùng mới chuyển tầm mắt lên người Lý Diệp, cười nói: "Biểu tẩu."

Mặt trời ban trưa có chút gắt, ngoài xa từ xa thỉnh thoảng truyền tới tiếng ve kêu, Lý Diệp nắm chặt màn xe, cười nhạt: "Ta vẫn chưa xuất giá, người cứ gọi biểu tẩu mãi cũng không ổn."

Nàng nói xong, tự mình xuống xe, hướng vào trong xe từ biệt Thượng Thần, nhìn xe ngựa đi xa, liền đi thẳng vào nhà.

“Biểu… Lý nương tử dừng bước!" Ôn Nhược Nhụy gọi nàng lại.

“Có chuyện gì sao?"

“Nghe nói Lý nương tử gặp nạn, dì cùng biểu huynh nhờ Tiểu Nhụy tới hỏi thăm sức khỏe của tỷ."

Tiểu Vũ ở trong nhà nghe nói nương tử đã trở về, vui mừng chạy ra ngoài nghênh đón, Lý Diệp đưa bánh hoa hồng đậu xanh cho nàng, lại dặn dò nàng đưa cho Tôn ma ma và Trương quản gia một ít. Dạn dò xong, nàng mới quay lại nhìn Ôn Nhược Nhụy vẫn đứng ngoài cổng.

Nếu là đời trước, nàng vẫn sẽ ngu ngốc cho rằng bị biểu muội cao ngạo đứng cười dịu dàng với nàng là thiệt tình tới thăm, nàng nhất định sẽ mời nàng ta vào nhà, dâng trà ngon, kể cho nàng ta nghe chuyện xảy ra đêm đó, còn muốn tự trách bản thân vài câu không nên xuất đầu lộ diện, làm ảnh hưởng đến thanh danh của Triệu gia, sau đó sẽ nơm nớp lo sợ cầu xin Triệu mẫu không trách cứ nàng, Triệu Nam Tự cũng đừng ghét bỏ nàng.

Nhưng đã trải qua chuyện kiếp trước một lần, nàng đã sớm không còn là thiếu nữ ngây thơ không biết gì, cũng đã nhìn rõ đối phương bề ngoài thì vô hại nhưng tâm cơ thâm độc đến mức nào.

Tính từ ngày Trâu Hòe bị bắt đến nay đã qua bốn ngày, Triệu Nam Tự chưa từng tới thăm, Triệu gia cũng chưa từng tỏ thái độ gì, mà hôm nay Ôn Nhược Nhụy đột nhiên chạy tới, ngoài miệng thì nói là hỏi thăm, kỳ thật chính là thử nàng.

Triệu mẫu muốn thử xem nhi tức tương lai có kính cần nghe lời hay không, Triệu Nam Tự muốn thử vị hôn thê của mình đêm đó cuối cùng đã bị hái hoa tặc làm hại đến mức nào, còn nàng ta thì muốn nhìn xem vị biểu tẩu này tình tính như thế nào để nàng ta suy tính.

Chỉ là đã khiến bọn họ thất vọng rồi, Lý Diệp nàng hiện giờ một lòng muốn từ hôn, không có tâm trạng tiếp chiêu với bọn họ nữa. Ánh mắt nàng nhàn nhạt đảo qua tư thái ôn lương hiền thục của Ôn Nhược Nhụy, cười khẽ một tiếng.

“Nhờ ngươi chuyển lời, ta hết thảy đều mạnh khỏe."

~~~

“Biểu tẩu chỉ nói hết thảy đều mạnh khỏe, thái độ lãnh đạm, Tiểu Nhụy không dám hỏi nhiều."

Trong phòng khách Triệu phủ, Ôn Nhược Nhụy rũ mắt xuống, ủy khuất không thôi: "Con có hỏi thăm mấy nhà xung quanh vài câu, họ chỉ nói đêm đó Lý phủ đèn đuốc sáng trưng, còn mời đại phu đến để trị thương cho nương tử Lý gia."

Triệu mẫu nghe vậy, mắt đảo nhanh tới: "Trị thương?Trị cái gì?"

“Cái này thì con không biết , đúng rồi, nghe nói đêm đó nha hoàn của Lý nương tử cũng bị trúng mê dược, cả đêm chưa hề tỉnh lại."

“Hả, một nha hoàn còn không cảnh giác bằng chủ tử? Chỉ sợ không phải là cả đêm không tỉnh, mà là đã nhìn thấy chuyện không nên nhìn, tìm cớ giấu giếm cho qua thì có?" Triệu mẫu cười lạnh một tiếng: "Ngươi có đi tìm nha hoàn kia hỏi chuyện không?"

“Thưa dì, Lý nương tử không cho con vào nhà, nên cũng chưa gặp được nha hoàn kia. Nàng còn nói…”

“Nàng còn nói gì?"

“Nàng nói nàng là nữ tử chưa xuất giá, con cứ gọi nàng là biểu tẩu mãi là không đúng mực." Ôn Nhược Nhụy cúi đầu vò khăn tay, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhụy có nói với nàng là dì phái con đến thăm hỏi nàng, thái độ của nàng lại không nóng không lạnh, ngay cả cửa nhà cũng không cho con vào. Chút ủy khuất này Tiểu Nhụy có thể chịu được, nàng dù sao cũng là biểu tẩu của con, con kính trọng nàng cũng là lẽ thường tình nhưng dì là trượng mẫu của nàng, nàng không nể mặt ngài, rõ ràng chính là không để ngài vào mắt."

Triệu mẫu càng nghe càng tức giận, gập bàn một cái, giọng the thé nói: "Phản. phản rồi!"

“Dì bớt giận." Ôn Nhược Nhụy thấy thế, chạy nhanh tới vuốt lưng cho bà ta: "Lại nói ca ca của Lý nương tử cũng là Hàn Lâm Viện học sĩ, còn là Trạng Nguyên lang, có xem thường nhà chúng ta một chút thì về tình cảm cũng có thể hiểu được."

“Hừ, hai tên cô nhi hoang dã không phụ mẫu, còn dám xem thường Triệu gia chúng ta."

“Ngài nói lời này là không đúng, Lý gia tuy không có căn cơ trong kinh thành nhưng Lý nương tử lại có một người nghĩa huynh lợi hại. Chính con nghe được vị Thiếu Khanh đại nhân kia là đích trưởng tôn của Thượng gia ở Giang Nam, còn là cháu ngoại của Thụy Lão Vương gia, mẫu thân là quận chúa, cữu mẫu lại là Uyển Ninh công chúa - tỷ tỷ ruột của đương kim Thánh Thượng, thế lực rất lớn, nhà chúng ta không thể đắc tội nổi."

“Lợi hại thế nào thì cũng chỉ là nghĩa huynh, quăng tám sao cũng không tới, có gì phải sợ."

“Chuyện này cũng không nhất định." Ôn Nhược Nhụy nắm chặt tay, đứng phía sau Triệu mẫu, nhẹ nhàng đấm vai cho bà ta, bộ dạng vâng vâng dạ dạ vừa rồi biến thành vẻ khôn khéo: "Hôm nay con thấy nàng ngồi xe ngựa Thượng gia trở về phủ, trước khi xuống còn nán lại bên trong xe ngựa một lúc."

“Trong xe có người?"

“Con nhìn qua thấy một mảnh quan phục của nam tử, điệu bộ tư phụ, chắc là nghĩa huynh của nàng."

“Nhất định là hắn! Ta biết mà, ta đã sớm nhìn ra tiểu tiện nhân kia mang khuôn mặt như hồ ly tinh, sớm muộn gì cũng chung chạ với nam nhân khác." Trong phòng khách chỉ còn hai người các nàng, Triệu mẫu trước mắt cháu gái cũng không thèm che dấu: "Còn nói vẻ vang là nhận nghĩa huynh, ai biết hai người có lén lút sau lưng gì hay không!"

“Nếu vậy, biểu ca phải làm sao bây giờ?"

“Còn có thể làm sao? Hắn bị hồ ly tinh kia mê hoặc điên đảo thần hồn, khuyên mãi cũng không lọt tai."

Nhắc đến nhi tử của mình, Triệu mẫu nhịn không được thở dài một tiếng, kéo tay Ôn Nhược Nhụy qua, vỗ về: "Yên tâm, tình cảm của con dì đều hiểu, đã an bài thỏa đáng từ sớm, chỉ cần con chịu khó chăm sóc hắn, đi qua đi lại trước mặt hắn nhiều chút, đều là nam nhân, con hầu hạ hắn thoải mái thì sớm hay muộn hắn cũng không thèm nghĩ đến người khác nữa."

Ôn Nhược Nhụy bị bà ta nói vài câu đã đỏ hết mặt mày, ngoan ngoãn đồng ý. Triệu mẫu nhìn bộ dạng e lệ ngượng ngùng của cháu ngoại mà thấy đáng tiếc trong lòng.

Đứa nhỏ này ôn nhu nghe lời, bà ta lại tường tận gốc rễ nhà nàng, vô cùng thích hợp với nhi tử của bà. Nhưng bây giờ nhi tử đã làm quan lớn, tất nhiên không thể cưới một nữ nhi thuộc gia đình bình thường làm phu nhân. Chỉ có điều bà ta làm dì cũng không thể bạc đãi cháu mình, sau khi cưới vào cửa sẽ nâng nàng làm bình thê, có thể sinh con dưỡng cái, còn có thể cùng bà ta áp chế Lý Diệp, đúng là một công đôi việc.

~~~

Bên này Lý Diệp trở về Thiển Vân Trúc, sau khi ngủ trưa nửa canh giờ thì ngồi chép tiếp một trăm lần Nữ Luận Ngữ, vừa mới cầm bút còn chưa kịp viết, người gác cổng Nhị Quý đã chạy tới bẩm báo có Thượng Thiếu Khanh tới, nàng cảm thấy kỳ lạ, gác bút chạy tới tiền viện. Quả nhiên người vừa cáo biệt không lâu Thiếu Khanh đại nhân đã ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, trong tay còn cầm một bao giấy dầu,

“Nghĩa huynh." Nàng đi vào chào hỏi: "Ca ca vẫn ở Hàn Lâm Viện chưa xong việc, ngài đến tìm ca ca thì có hơi sớm."

Thượng Thần nhìn nàng tới, gật đầu: "Ta đến tìm ngươi."

“Tìm muội?"

“Đang đi thì đột nhiên nhớ tới Đại Lý Tự có mấy thi thể vô danh, cần tìm người vẽ lại để dán bố cáo, ngươi xem có rảnh ngày nào thì tới Đại Lý Tự một chuyến." Hắn nói xong, bổ sung thêm: "Có tính tiền công."

Lý Diệp hoang mang gật đầu: "Kỳ thật ngài tùy tiện sai một người đến nói với muội một tiếng là được, không cần phải tự mình mất công đến truyền lời."

“Chỉ là tiện đường thôi, không có gì phiền toái." Thượng Thần nói xong đứng dậy, đưa cho nàng bao giấy dầu kia: "Trên đường ta nhìn thấy có người bán món ăn khá lạ, phấn nộn đáng yêu, có mua một chút. Cầm lấy."

“Đa tạ nghĩa huynh!"

Thượng Thần cúi đầu nhìn tiểu cô nương vừa nghe có đồ ăn đã vui vẻ, cười: "Ta còn có việc, đi trước."

Chắc là nàng mới ngủ trưa dậy, nửa bên mặt vẫn còn hằn vết chiếu nhàn nhạt, hồng hồng chọc người yêu thương.

Một màn trước cửa Lý phủ vừa rồi luôn làm hắn đứng ngồi không yên, dứt khoát tới đây xem thử, hiện giờ nhìn nàng bình yên vô sự, cục đá trong lòng cuối cùng đã rơi xuống.

Lý Diệp tiễn hắn ra cổng, rồi cầm bao giấy dầu về Thiển Vân Trúc, vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn có chút ngây ngốc, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo. Thiếu Khanh đại nhân tới nhất định là vì chuyện trên xe vừa rồi, không yên tâm mới đến gặp nàng, muốn gặp thì gặp, còn nói chuyện vẽ tử thi ra cũng không sợ dọa người ta.

Nàng một đường vui vẻ nhảy nhót trở về thư phòng, gấp không chờ nổi muốn nhìn món ăn phấn nộn đáng yêu lại mới lạ là món gì. Điểm tâm vỏ ngoài trong suốt bọc nhân màu đỏ, vỏ bên dưới tẩm bột chiên vàng giòn, tỏa ra mùi anh đào nhàn nhạt.

Tâm trạng nàng tức khắc suy sụp, miễn cưỡng nhéo một miếng nếm thử, gương mặt nhỏ vặn vẹo, tưởng cái gì lạ hóa ra là bánh anh đào tất la, đúng là trước sau như một vẫn khó ăn như thế, không thể nào nuốt nổi!