Chương 25: Phong trần ( 5 )

Phân phó Tôn ma ma xong, Thượng Thần đi ra khỏi ngõ nhỏ, đầu hẻm có hai nam tử đang đứng dựa vào tường, một người mặc đồ trắng như tuyết, người kia mặc một màu đen tuyền.

Nhìn thấy Thượng Thần đi ra, bạch y nam tử vung ống tay áo, nói: "Cổ nhân thường nói, phụ mẫu thương con, vì con mà suy nghĩ, đến phiên Thượng Thiếu Khanh tối nay còn hơn cả phụ mẫu."

Bạch y nam tử sở hữu dung mạo khuynh thành là đương kim đệ nhất cao thủ võ lâm, người đứng đầu bảng sáu vị quân tử trên giang hồ, Cung chủ Thượng Huyền Cung Tư Không Thiên Ngạo, là bạn thân cùng lớn lên với Thượng Thần.

Người bên cạnh một thân đồ đen mang gương mặt lạnh nhạt là Lãnh Phong, cũng là một trong giang hồ lục đại quân tử, sử dụng Linh Bảo cung, mũi tên rời cung bách phát bách trúng.

“Ngươi tới từ lúc nào?" Thượng Thiếu Khanh tỏ vẻ ghét bỏ: "Tới đây làm gì?"

“Hôm nay vừa đến, tới phủ của ngươi thì không thấy ngươi ở đó, Xuân Cùng nói ngươi tới nhà Khanh Khanh ăn cơm, ta cùng Lãnh Phong liền tới đây tìm ngươi, đúng lúc nghe ngươi nói chuyện với lão phụ nhân kia." Tư Không Thiên Ngạo nói chuyện dong dài: "Trùng Dương sắp tới, ta cùng Lãnh Phong thương lượng, Thiếu Khhanh công việc bận rộn, Quân Mạc cũng chạy tới kiếm việc làm, chúng ta nghĩ không thể chịu thua kém hai người được nên lập tức tới Đông Kinh Thành tìm các ngươi, có phải không Lãnh Phong?"

Lãnh Phong gật đầu.

“Sao rồi, cơm nhà Khanh Khanh ăn có ngon không? Lãnh Phong có biết Khanh Khanh là ai không?"

Lãnh Phong có chút không rõ.

“Vậy ngươi có nhớ năm đó Thượng Thiếu Khanh của chúng ta trúng Thám Hoa bị phái tới Tô Châu không, trước đêm rời khỏi kinh thành có viết một bài thơ?" Tư Không Thiên Ngạo chắp tay sau lưng ngâm thơ: "Vừa thấy Khanh Khanh nhớ Khanh Khanh, lòng có Khanh Khanh nào dám nói, uống rượu bên hồ cùng trăng sáng, say nhớ Khanh Khanh mộng gặp Khanh Khanh."

Lãnh Phong gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ, nhìn về phía Thượng Thần: "Ngươi ái mộ nàng."

Thượng Thần bị hai người kẻ xướng người họa nói đến lỗ tai đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, đi về phía trước: "Nhàm chán."

“Ai ai, ngươi đừng đi nhanh như vậy, ta biết ta biết, Khanh Khanh đã đính hôn rồi, hiện tại ngươi là nghĩa huynh của nàng, không nên nói chuyện này nữa, không nói nữa ha!" Tư Không Thiên Ngạo nháy mắt ra hiệu với Lãnh Phong: "Đều không nói chuyện này nữa."

“Không được gọi nàng là Khanh Khanh nữa, hiện tại nàng ấy là nghĩa muội của ta." Thượng Thần lạnh giọng nói, mặt không biểu tình: "Không được phép lấy chuyện này đùa giỡn."

Lãnh Phong thấy hắn không vui, nắm chặt Linh Bảo cung, sờ mũi tên trong túi, liền phi thân lên nóc nhà: "Ta đi gϊếŧ nam nhân kia."

“Không được đi!" Hai người vội vàng một trái một phải giữ chặt hắn, Thượng Thần đau đầu đến phát điên: "Lãnh Phong không được làm loạn."

Tư Không Thiên Ngạo phụ họa: "Đúng vậy, nếu ngươi gϊếŧ vị hôn phu kia thì Lý nương tử chẳng phải sẽ trở thành quả phụ sao?"

“Vậy sao." Lãnh Phong thấy có chút đạo lý, lại nhìn Thượng Thần: "Ngươi để ý chuyện lấy quả phụ sao?"

“Chuyện này không phải là có để ý hay không!"

“Đã không để ý thì ta gϊếŧ hắn có sao đâu?"

Thượng Thần cảm thấy bất lực: "Gϊếŧ người là phạm pháp."

“Vì huynh đệ, ngồi tù cũng đáng."

“Hai cái này không phải cùng một chuyện!"

“Ngươi để ý chuyện lấy quả phụ sao?"

“Chuyện này không phải là có để ý hay không!"

“Đã không để ý thì ta gϊếŧ hắn có sao đâu?"

”Gϊếŧ người là phạm pháp."

.

.

.

Cuộc nói chuyện này lâm vào vòng tuần hoàn kỳ quái, Tư Không Cung chủ chậm rì rì đi theo sau hai người, trên mặt tràn đầy nụ cười của từ phụ.

Đông Kinh Thành thật tốt, phồn hoa náo nhiệt, người người đông đúc, đến cả Lãnh Phong luôn luôn trầm mặc cũng trở nên thích nói chuyện rồi.

~~~

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vừa ló rạng, trên đường phố còn chưa náo nhiệt, một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay, Lý Diệp ở trong xe ngựa bị hai nha hoàn một trái một phải kẹp chặt, nàng căm tức nhìn Triệu mẫu ở đối diện: "Triệu lão phu nhân, ngài lừa ta lên xe, hiện tại lại trói ta lại, đến cùng là muốn làm gì?"

“Trói ngươi? Nào có dây thừng nào trói ngươi? Ai trói ngươi? Ta chỉ là mời con dâu tương lai ra khỏi thành du ngọn thôi." Triệu mẫu cười lạnh một tiếng: "Lúc trước vẫn luôn mời ngươi tới thì ngươi không để ý đến, lão thân chỉ đành mặt dày mày dạn tự mình tới đón người thôi."

“Ngài nếu muốn ra ngoài đạp thu, ngày khác ra sẽ tới phủ mời ngài. Chỉ là hôm nay thật sự có việc, còn mong ngài thả ta xuống xa." Lý Diệp đè cơn giận xuống, sáng sớm hôm nay nàng vốn đang đứng đợi xe ngựa của Đại Lý Tự tới đón, kết quả lại bị lừa lên chiếc xe ngựa này. Trước mắt bị hai nha hoàn cường tráng đè trái kẹp phải, ngoài cửa xe ngựa cũng có gia đinh canh giữ, trừ bỏ nói chuyện đạo lý ra thì muốn trốn cũng không trốn được."

“Ngươi là muội muội của Trạng Nguyên, nhất định cũng là người thông minh, hẳn là đã sớm đoán được dụng ý của ta rồi?"

Triệu mẫu nhìn nàng nói chuyện không ngừng, càng nhìn càng không vừa mắt: "Kỳ thật ta cũng không có tâm tình gì cùng ngươi du sơn ngoạn thủy, chờ công thẩm của Đại Lý Tự kết thúc sẽ thả ngươi về, miễn cho ngươi ở trên công đường làm mất mặt xấu hổ."

Lý Diệp nóng nảy: "Ngươi dựa vào đâu mà quản ta!"

“Chỉ bằng ta là mẹ chồng tương lai của ngươi, bằng việc ngươi phải gả cho nhi tử của ta!" Triệu mẫu phân phó gia đinh: "Nhanh chân nhanh tay lên, ra khỏi thành!"

Một tiểu nha đầu mà không để bà vào mắt, hôm nay phải dạy nàng thế nào mới là quy củ của Triệu gia!

Cùng lúc đó, bên ngoài công đường của Đại Lý Tự, vài người nôn nóng nhìn ngó xung quanh.

“Sao Diệp Nhi giờ này vẫn chưa tới?" Từ sáng sớm Lý Chi đã cáo ốm tới cổ vũ muội muội, hiện giờ chờ mãi vẫn chưa thấy người, lo lắng đi qua đi lại ngoài cửa.

Triệu Nam Tự cũng tới, thấy thế an ủi nói: "Có lẽ trên đường tới gặp chuyện gì đó, hay là Tiểu Diệp thay đổi suy nghĩ?"

Thượng Thần cũng lo lắng, đang muốn phái người đi hỏi chuyện, bỗng nhiên một nha dịch vội vội vàng vàng chạy vào: "Thiếu Khanh, Lý nương tử bị người khác đón đi rồi!"

“Bị người khác đón đi rồi?" Lý Chi nghe vậy, lập tức bắt lấy nha dịch, vội vàng hỏi: "Bị ai đón đi rồi?"

“Người gác cổng Lý phủ nói…là…là xe ngựa của Triệu phủ đón đi, chính là Trường Sử Tỉnh Triệu Thiếu Giám."

Nha dịch nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Nam Tự, Lý Chi nhìn chằm chằm hắn, hơi không tin: "Điều hắn nói là sự thật sao?"

“Ta cũng không biết, có điều sáng sớm nay mẫu thân ta đã sai người chuẩn bị xe ngựa, nói là muốn đi Chùa Long Tuyền ngoài thành dâng hương."

Triệu Nam Tự đổ mồ hôi lạnh, mấy ngày trước mẫu thân biết Tiểu Diệp phải làm chứng thì tức giận vô cùng, phái người tặng thiệp mời đến Lý phủ mấy lần, nhưng đều như đá chìm đáy biển. Tối hôm qua mắt thấy công thẩm sắp tới, mẫu thân một lần nữa nổi trận lôi đình, nói là có phải trói Lý Diệp lại cũng không cho phép nàng đi, hiện giờ xem ra, sợ rằng người thật sự đã bị trói đi.

Lý Chi nhìn dáng vẻ này của hắn, biết sự tình không ổn, cất bước chạy nhanh: "Ta đi tìm Diệp Nhi!"

Thượng Thần cũng đuổi theo: "Gọi nhiều người theo, trong ngoài thành đều phải tìm!"

“Không được!" Triệu Nam Tự vừa nghe toàn thành lùng bắt, gấp đến độ vội vàng đuổi theo hai người, ngăn lại: "Mẫu thân đã lớn tuổi, chịu không được hoảng sợ, để ta đi tìm! Ta biết bọn họ ở đâu!"

“Vậy muội muội ta chịu được hoảng sợ sao?" Lý Chi đột nhiên đẩy hắn ra: "Ngươi tránh ra! Thượng Thiếu Khanh, ta muốn báo án, Triệu lão phu nhân bắt cóc bào muội của ta, mong ngài tập nã toàn thành!"

“Đại ca!" Triệu Nam Tự giữ chặt ống tay áo hắn, cầu xin: "Ngài đừng như thế, nương của ta chỉ là sốt ruột bảo vệ gia đình, sẽ không gây thương tổn cho Tiểu Diệp!"

“Ngươi muốn ta tin ngươi thế nào!"

“Tiểu Diệp là hôn thê của ta, là chủ mẫu tương lai của Triệu gia, người Triệu phủ chắc chắn sẽ không thương tổn nàng!"

Triệu Nam Tự gấp đến độ hai mắt phiếm hồng: "Ngài để ta đi! Trong vòng nửa canh giờ ta nhất định sẽ đưa Tiểu Diệp tới!"

Ánh mắt hắn thành khẩn vội vàng, Lý Chi do dự, hỏi: "Thật sao?"

“Là thật! Nếu nửa canh giờ sau ta vẫn chưa về, ngài có thể để Thượng Thiếu Khanh phát lệnh truy nã toàn thành với mẫu tử ta!"

“Nửa canh giờ, không hơn không kém."

“Được! Nửa canh giờ!" Triệu Nam Tự không kịp hành lễ, xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa, lên ngựa một đường chạy như điên.

Thượng Thần ngẩng đầu, đưa mắt ra hiệu cho Lãnh Phong đang hóng chuyện trên cành cây, Lãnh Phong hiểu ý, nhảy mấy cái lấy đà lướt qua nóc nhà, đuổi theo phương hướng của Triệu Nam Tự.

Lý Chi nhìn người trên cây đuổi theo, biết là bằng hữu trên giang hồ của Thượng Thần, nhẹ nhàng thở ra, trầm mặc một lúc rồi thở dài nói: "Ta cũng biết Lý Diệp sẽ không bị thương tổn nào, chỉ là thủ đoạn này của Triệu lão phu nhân thật sự bỉ ổi!"

“Lãnh Phong đã đi theo, sẽ không mất dấu. Một khi phát hiện có gì không đúng sẽ lập tức mang Lý Diệp trở về."

Thượng Thiếu Khanh trấn an xong, cũng không nói chuyện nữa, cùng Lý Chi đứng ở cửa trầm mặc không nói, trong lòng đều có tính toán giống nhau. Nếu lần này Triệu Nam Tự vẫn luôn mang danh đại hiếu tử có thể đối nghịch với mẫu thân đưa Lý Diệp về, thì việc hôn nhân này còn có đường suy xét, nếu không…