Chương 26: Phong trần ( 6 )

Triệu Nam Tự rời khỏi Đại Lý Tự, một đường giục ngựa chạy như điên ra khỏi thành, chạy về hướng ngược lại hướng đến chùa Long Tuyền.

Mẫu thân đã có tâm muốn trói Tiểu Diệp, sáng nay nói chuyện đi chùa Long Tuyền chỉ là cái cớ, với tính tình của bà chắc chắn lúc này sẽ đi ngược lại. Trước giờ vẫn vậy, bà thường xuyên mua ăn ngon rồi giấu đi, sau đó cười tủm tỉm mà nhắc chỗ giấu với hắn, hắn cứ theo hướng ngước lại mà tìm sẽ tìm được dễ như trở bàn tay.

Khi đó nhà hắn còn nghèo, đồ ăn ngon rất đơn giản, có khi là mấy cái kẹo, có khi là một cái bánh bao thịt, hắn thích nhất là ăn kẹo. Sau khi hắn tìm ra sẽ cùng mẫu thân ăn, mẫu thân cười nói không thích ăn, nhưng sẽ sờ đầu của hắn rồi ôm vào trong lòng ngực hôn một cái, nói nhi tử của bà vừa thông minh vừa hiếu thuận, tương lai nhất định có tiền đồ lớn, là niềm kiêu ngạo của mẫu thân.

Chỉ là không biết lần này hắn tìm được Tiểu Diệp, thì hắn có còn là niềm kiêu ngạo của bà nữa không?

Quan đạo rộng lớn không người, phía trước hình dáng xe ngựa nhà mình dần dần rõ ràng, Triệu Nam Tự không kịp nghĩ nhiều, giơ roi đuổi kịp, gọi lại từ phía xa.

"Mẫu thân, Tiểu Diệp!" Hắn chặn xe ngựa dừng lại, xoay người xuống ngựa kéo màn xe ra, quả nhiên Triệu mẫu cùng Lý Diệp đều ở bên trong.

Triệu mẫu nhìn thấy Triệu Nam Tự có chút kinh ngạc, trên mặt vẫn cười: "Hôm nay nhi tử của ta không ở Trưởng Sử Tỉnh làm việc, sao lại chạy đến đây rồi?"

"Mẫu thân muốn mang Tiểu Diệp đi đâu?"

"Nương cùng con dâu tương lai ra ngoài thành đạp thu, bồi dưỡng tình cảm." Triệu mẫu hiền từ nói: "Ngươi vội vội vàng vàng tới làm gì."

Lý Diệp thấy hắn tới, biết sự tình có thể cứu vãn, muốn đứng lên xuống xe lại bị hai nha hoàn gắt gao đè lại, dưới tình thế cấp bách hô: "Triệu thiếu giám, ta hôm nay thật sự có việc gấp, mong ngươi mang ta trở về thành!"

Triệu Nam Tự nhìn nàng, lần này tiểu thê tử chưa qua cửa của hắn thật sự sốt ruột, sắc mặt trắng bệch, một đôi mắt đẹp đong đầy nước mắt như sắp rơi lệ, mang theo hơi nước mờ mịt nhìn lại đây, chỉ liếc mắt một cái, tim hắn đã mềm nhũn.

Hắn ngơ ngẩn nhìn một hồi lâu,mới quay sang nói với Triệu mẫu: "Mẫu thân, ta muốn mang Tiểu Diệp trở về."

"Được, qua buổi trưa sẽ trở về."

"Nương!" Hắn vội la lên: "Lý học sĩ đã biết được việc này, ta cùng hắn ước hẹn trong vòng nửa canh giờ sẽ đưa Tiểu Diệp về, bằng không Đại Lý Tự liền phát truy nã toàn thành mẫu tử chúng ta!"

"Nói hươu nói vượn!" Triệu mẫu vừa nghe liền vội vã: "Ta đưa nàng ra ngoài thành thì có sao đâu? Đại Lý Tự nhà bọn họ lại truy nã chúng ta, ngươi, đứa nhỏ này thật ngốc, người ta nói cái gì cũng tin! Vậy thì ta sẽ không trở về, xem bọn họ có dám bắt hai mẫu tử chúng ta hay không!"

"Nương! Tiểu Diệp hôm nay là nhân chứng quan trọng, ngài không thể làm loạn như thế!"

"Ta làm loạn? Ta còn không phải là vì thanh danh của Triệu gia chúng ta hay sao!"

"Mặc kệ ngài nói như thế nào, ta nhất định phải đưa Tiểu Diệp đi!" Thời gian cấp bách, Triệu Nam Tự không muốn dây dưa thêm, trực tiếp sải một bước chân bước lên xe, kéo Lý Diệp đi, hai nha hoàn không dám cản lại, lập tức nhìn về phía Triệu mẫu.

"Nghịch tử!"

"Hài nhi hôm nay ngỗ nghịch mẫu thân, trở về sẽ mặc cho mẫu thân trách phạt." Hắn bế Lý Diệp lên ngựa, không dám quay đầu lại nhìn mặt mẫu thân mình: "Nương, ta biết suy nghĩ trong lòng ngài, nhưng Tiểu Diệp đã là hôn thê của ta, ta cũng muốn yêu thương nàng, bảo hộ nàng, ngài cùng nàng đều là những người quan trọng nhất với ta, mong ngài đừng làm nhi tử khó xử."

Lý Diệp vẫn luôn không nói chuyện, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, chuyện giữa Triệu Nam Tự cùng Triệu mẫu, nàng nửa phần cũng không muốn tham gia. Đến lúc ngựa chạy về hướng Đông Kinh Thành, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, không dấu vết mà ngồi thẳng thân thể, tận lực không đυ.ng chạm vào hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ca ca cũng biết chuyện này sao? Hắn có sốt ruột không?"

"Huynh trưởng lo lắng muốn chết, cho nên chúng ta phải đến đó thật nhanh." Triệu Nam Tự kéo nàng đang cứng đờ người vào trong l*иg ngực, vung dây cương lên: "Ôm chặt ta."

Tuấn mã kêu lên một tiếng, bốn vó đạp đi như gió, lưng ngựa xóc nảy không thôi, Lý Diệp năm lần bảy lượt thiếu chút nữa trượt xuống, đành phải nắm chặt áo hắn không dám bỏ tay ra, Triệu Nam Tự cảm nhận được nàng tới gần, ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, không khỏi có chút khẩn trương, hai người cứ như vậy ở trên lưng ngựa một đường ôm vào thành, đi tới trước cửa Đại Lý Tự.

Thượng Thần đang ở ngoài cửa chờ, thấy hai người ôm nhau đến, cúi đầu dời đi ánh mắt.

"Nửa canh giờ, rốt cuộc đến kịp." Triệu Nam Tự ôm tiểu hôn thê vẫn luôn trầm mặc xuống ngựa: "Ta không đi vào chọc huynh trưởng tức giận, để Thượng Thiếu Khanh mang muội vào được không."

"Được."

"Tiểu Diệp nhớ thay ta nói một tiếng xin lỗi với huynh trưởng, ngày khác ta lại tới phủ thỉnh tội." Hắn nói, từ trong l*иg ngực móc ra một tấm khăn che mặt: "Ngoan, đeo khăn lên đi."

Lý Diệp theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến việc hắn vừa mới vì mình mà cãi nhau với thân nương hắn, trong lòng không đành lòng, im lặng nhận lấy khăn đeo lên: "Ta vào đây."

"Tiểu Diệp!" Triệu Nam Tự gọi nàng lại, thấy nàng quay đầu nhìn mình, thành khẩn nói: "Mẫu thân lớn tuổi, không hiểu một số đạo lý, nhưng bà cũng là vì muốn tốt cho muội, mong rằng, mong rằng muội đừng so đo với bà."

Lý Diệp che mặt bằng tấm lụa mỏng, đôi con ngươi lộ ở bên ngoài gợn sóng: "Ta biết."

Thái độ của nàng bình thản, giống đang nghe một chuyện không hề liên quan tới nàng, Triệu Nam Tự bị ánh mắt không gợn sóng của nàng dọa sợ, hơi há miệng nhưng không biết nên nói gì, chỉ thân mật sờ đầu nàng, cong lưng chạm vào chóp mũi của nàng, phảng phất chỉ có hành động thân mật như vậy, mới có thể triệt tiêu nỗi bất an không rõ đang sinh sôi trong lòng.

Lý Diệp không né không tránh, giống như suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng Thượng Thiếu Khanh vẫn luôn đứng một bên nhìn trời, chợt lên tiếng nhắc nhở: "Thời gian đến rồi."

"Đi đi, không phải sợ." Triệu Nam Tự rốt cuộc buông nàng ra: "Hôm nào đẹp trời, ta sẽ đón muội đến núi Kim Anh ngắm bạch quả được không?"

"Đến lúc đó lại nói sau." Lý Diệp xoay người không chút lưu luyến, nhanh chóng rời đi.

Đời trước, nàng cũng từng bị hắn dẫn dắt, bị hắn mê hoặc, bị hắn ôm vào trong ngực trấn an, nói mẫu thân lớn tuổi rồi nên có hơi ngoan cố, nhưng đều là ý tốt cả, muốn nàng thông cảm, đừng so đo với bà.

Nàng tin, cũng làm theo, thanh xuân trôi qua như một cơn gió, mỗi ngày luôn cẩn thận chăm sóc, một lần lại một lần không so đo đến dần dần chết lặng.

Nếu nói vừa rồi hai người ôm nhau ở trên ngựa là lúc nàng còn nhớ tới một chút tình cảm phu thê của kiếp trước, nhưng mà chút tình cảm ít ỏi đó đã hoàn toàn biến mất không còn một mống ngay khi hắn nói ra câu nói quen thuộc đừng so đo với bà ta.

Cũng cảm tạ hắn đã nói ra những lời này, làm cho nàng từ đây không hề ôm bất luận ảo tưởng nào đối với Triệu Nam Tự nữa.

~~~

Thời điểm công thẩm diễn ra, trong ngoài Đại Lý Tự là biển người tấp nập, các bá tánh đều muốn nhìn thấy kết cục của tên hái hoa phi tặc xấu xa này, Lý Diệp là nhân chứng quan trọng nhất, ngồi ở sau bình phong kể lại hết thảy sự tình xảy ra vào đêm đó.

Dưới đài nghị luận sôi nổi, hoặc tiếc hận hoặc cảm khái, hoặc đồng tình hoặc ác ý, từng tiếng chói tai không ngừng vang lên, Thượng Thần ngồi trên công đường, từ góc độ của hắn nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn rõ Lý Diệp ngồi sau bình phong.

Tiểu cô nương không thèm quan tâm đến nhưng lời nói đó, biểu tình bình tĩnh, ngoan ngoãn ngồi đó, dáng vẻ vừa yểu điệu vừa xinh đẹp, lời nói của nàng kiên định, ánh mắt trong sáng như màu sắc thuần khiết nhất giữa trời đất hỗn loạn này, tươi đẹp đáng yêu, sôi nổi như ánh mặt trời ngày hạ.

Có Lý Diệp làm nhân chứng, Trâu Hòe không thể chối cãi bị phán chém đầu, lúc tuyên án, dưới đài vang lên không ngớt lời trầm trồ khen ngợi, Lý Diệp làm nhân chứng xong lập tức đi vào sau công đường, nắm chặt góc áo ca ca, một hai phải muốn đến Hàn Lâm Viện cùng hắn.

"Buổi chiều ca ca phải đến Quốc Tử Giám dạy học, dạy đến tận giờ Hợi, không thể chăm sóc muội được. Huống chi bên trong Quốc Tử Giám đều là nam tử, muội tới đó không tiện." Lý Chi biết muội muội sáng nay bị dọa sợ muốn hắn ở bên cạnh, nhưng hôm nay đến phiên hắn đến Quốc Tử Giám dạy học, mang theo nàng thật sự không tiện.

Nhưng mà hành vi hôm nay của Triệu mẫu thật là không thể chấp nhận nổi, hắn vừa suy nghĩ tìm một ngày để hai nhà gặp mặt, nói rõ chuyện ngày hôm nay. Tuy bà ta là trưởng bối, nhưng muội muội của hắn cũng là hòn ngọc quý trên tay, không được chịu nửa điểm ủy khuất nào.

Lý Diệp đã từng trải qua nhiều chuyện, chuyện ngày hôm nay vẫn chưa là gì, cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, nói tránh là phóng khoáng, mà nói thẳng thì là vô tâm vô phế, những cảm xúc khổ sở thất vọng hồi sáng đã sớm quên sạch, hiện tại nàng chỉ đơn giản là muốn tìm ca ca làm nũng, thấy ca ca bận công việc, cũng hiểu chuyện mà buông tay, nhưng vẫn bĩu môi làm bộ dạng ủy khuất, nhân cơ hội đòi hỏi ca ca.

"Vậy vào ngày hưu mộc, ca ca phải đưa muội lên núi săn chim!"

"Được, đưa muội lên núi ăn hạnh nhân."

"Còn có hạt dẻ ngào đường!"

"Được, hạt dẻ ngào đường." Lý Chi cong ngón tay, gõ nhẹ trán nàng: "Con mèo ham ăn."

"Còn có." Lý Diệp đảo mắt, nhớ tới ước định giữa nàng với Ngô Tư Du: "Buổi tối muội muốn đi dạo chợ đêm Châu Kiều cùng Tư Du, được không ca ca?"

"Đừng đi chơi muộn quá, về nhà sớm một chút, đến lúc ca về nhà mà muội còn chưa về."

"Biết biết, liền chép sách một trăm lần!"

"Dứt khoát vậy sao, xem ra một trăm lần cũng không làm muội sợ nữa rồi, vậy thì hai trăm lần đi."

"Ca ca!"

Trong lúc hai huynh muội đang nói giỡn, Thượng Thần vén rèm tiến vào, nhìn Lý Diệp quấn lấy ca ca chơi xấu, cười nói: "Nếu buổi chiều không có việc gì thì ở lại đây vẽ mấy bức tranh đi, vừa hay ta đang có một vụ án yêu cầu họa sư."

"Là vẽ thi thể sao?" Nàng nhớ rõ mấy ngày trước, hắn từng nói qua có thi thể cần phải vẽ lại, vẽ xong còn nói được cấp tiền công.

"Vẽ người sống." Thượng Thiếu Khanh lắc đầu, tiến thêm một bước giải thích: "Là tiểu thϊếp nhà Thẩm lão tướng quân, mấy ngày trước đây mất tích chưa tìm thấy người."

Kim Ngô Vệ Thẩm lão tướng quân, Lý Diệp biết người này, tiểu nhi tử của ông ta tên Thẩm Hưng là một trong những người hiềm nghi của vụ trọng án ở thanh lâu hôm qua, đại nhi tử của ông ta đời trước cưới ý trung nhân Tô Đinh Lan của ca ca, cho nên nàng đối vị lão gia tử này không có ấn tượng gì tốt, lại nghe nói ông ta đã từng ấy tuổi mà còn nuôi tiểu thϊếp, nhịn không được bĩu môi "Hừ"một tiếng.

Lý Chi lại gõ đầu nàng: "Thái độ gì đấy? Không được vô lễ với lão tướng quân."

"Ở đây chỉ có ca ca và nghĩa huynh, ca không nói ta không nói nghĩa huynh không nói, ai biết. Còn có, muội chỉ hừ một tiếng thì đã sao, lại không chỉ tên nói họ." Lý Diệp che trán kháng nghị: "Ca ca hư, gõ đầu muội đến choáng váng rồi!"

"Ta thấy muội nhanh mồm dẻo miệng, chỉ được cái khôn vặt." Lý Chi đứng lên: "Nếu Đan Cảnh gọi muội đến làm thì muội ở lại đây đi, vẽ tranh cho tốt, nghiêm túc cẩn thận vào, rõ chưa?"

"Rõ rồi, ca ca yên tâm đi." Lý Diệp tiễn ca ca ra của lớn Đại Lý Tự, quay đầu lại nhìn Thượng Thần: "Đi thôi nghĩa huynh, đi vẽ tranh đi."

"Người của Tướng quân phủ đến giờ Mùi mới tới." Thượng Thiếu Khanh nhìn bóng mặt trời trong viện: "Chính ngọ rồi, ăn cơm trưa trước đi."

Thượng Thần kìm nén gương mặt đắc ý, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười ấm áp: "Đi thôi, mua chút đồ ăn ngươi thích."

"Đồ ăn muội thích?" Lý Diệp không nhớ mình có từng nói với hắn đồ ăn mình thích hay chưa, nàng tự hỏi trong lòng, ngay sau đó thân mình run run, run giọng: "Chẳng lẽ là…anh đào tất la?"