Chương 38: Tượng đất báo thù ( 3 )

Những ngày gần đây, trời mưa liên miên, từng cơn gió thu thổi qua đã mang theo chút khí lạnh của mùa đông sắp tới.

Trên chiếc giá treo ở cửa bếp, mấy quả hồng khô đã mấy ngày chưa thấy ánh mặt trời nay lại được tắm nắng, Lý Diệp kê một băng ghế nhỏ, nhẹ nhàng ép đám hồng khô thành bánh dẹt.

"Thi thể bị thiêu ở ngõ Giản Đao kia, ta đã nghiệm đi nghiệm lại mấy lần nhưng vẫn chưa có manh mối nào mới, chỗ Đường tiểu quan nhân cũng chưa hỏi được chuyện gì, không lẽ án này lại thành án treo?" Ngô Tư Du ngồi ở đối diện, giúp nàng ép hồng khô: "Ai da, quả hồng này bị ta ép bẹp dí rồi, ta ăn nó luôn nhé!"

Mấy ngày nay Lý Diệp cũng chạy đi chạy lại chỗ Đại Lý Tự, trừ việc vẽ tranh ra, thì là đi hỏi thăm tiến triển vụ án: "Cũng không hoàn toàn là không có manh mối, không phải có một nhà bán dầu hỏa bị mất trộm hai thùng dầu hỏa sao? Nói không chừng chính là hung thủ trộm. Nghĩa huynh nói, ngọn lửa này cháy to không hề bình thường, nhất định là có vật dễ cháy làm vật dẫn."

"Cũng đúng, vậy chúng ta đi bắt trộm đi!"

"Nhưng hiện tại vẫn chưa có manh mối gì, kẻ trộm ra tay như thế nào, chúng ta cũng chưa biết. Không bằng chúng ta đi hỏi chuyện Nhậm tú tài? Không phải hắn tự xưng là mật thám sao?" Lý Diệp nhìn Ngô Tư Du vừa ăn hết sạch quả hồng đã vươn tay lấy quả nữa, nàng vội vàng ngăn cản: "Tư Du không cần phụ ta nữa, hồng khô cũng sắp bị ngươi ăn hết rồi!"

Ngô Tư Du uể oải thả quả hồng xuống, vuốt cằm gật đầu: "Ngươi nói ta mới nhớ, hôm qua Nhậm tú tài có tới tìm ta hỏi thăm vụ cháy ở ngõ Giản Đao, hắn nói muốn viết chuyện này lên báo, chúng ta đi tìm hắn cũng được." Nói rồi, nàng búng tay một cái: "Gọi cả Bạch công tử đi cùng được không!"

"Mấy ngày nay, Bạch công tử vì vụ án này cũng bận sứt đầu mẻ trán, nếu hắn nghe ngươi nói có manh mối, nhất định sẽ đi theo ngươi." Lý Diệp đồng ý với ý kiến của Ngô Tư Du.

"He he, ta lập tức đi tìm Nhậm tú tài, sáng mai chúng ta đi chào hỏi Bạch công tử rồi gọi hắn đi cùng!" Đôi mắt Ngô Tư Du sáng lấp lánh, khóe miệng không nhịn được nhếch lên: "Tiểu Diệp, ngươi thấy Bạch công tử thế nào?"

"Không phải lúc trước ta đã nói rồi sao, lưng rộng eo thon, vai rộng chân dài, là một lang quân tốt." Lý Diệp hi hi ha ha trốn tránh nắm tay nàng ấy với sang: "Người khác thấy tốt cũng vô dụng, chỉ cần ngươi thấy tốt là được rồi."

"Nữ nhân háo sắc không biết giữ mồm giữ miệng, xem ngươi gả ra ngoài như nào?"

"Ha ha, ta mới không gả đâu, ta sẽ chăm sóc ca ca cả đời!"

"Ca ca ngươi còn phải cưới thê tử." Ngô Tư Du dịch băng ghế nhỏ về phía trước, thần thần bí bí thò đầu qua: "Nhưng chuyện lần trước ngươi nói với ta không muốn gả là thật hay giả?"

"Đương nhiên là thật."

"Ta muốn nói với ngươi một chuyện, nhưng ngươi đừng nói với ai là ta nói nhé."

"Chuyện gì vậy?"

"Trước đây ta từng nói với ngươi phụ thân ta có mở một thư viện đúng không, ông ấy có rất nhiều bằng hữu đều là những người sống dựa vào viết sách, viết chuyện, mà sách vở trong dân gian thì ít ỏi, những tập sách hay thì hầu hết lưu trữ trong thư viện hoàng gia, do Trường Sử Tỉnh quản lý. Cho nên rất nhiều người trong số họ đều có quan hệ lui tới thân thiết với quan viên của Trường Sử Tỉnh, trong đó có cả Triệu Thiếu giám - vị hôn phu của ngươi."

Ngô Tư Du nói tới đây tạm dừng một chút, cân nhắc câu từ, mở miệng nói: "Ngày ấy lúc bọn họ nói chuyện phiếm thì ta tình cờ đi ngang qua, nghe được có người nói mấy ngày gần đây Trường Sử Tỉnh Triệu thiếu giám gặp chuyện gì đó phiền muộn, nên có người đã mời hắn đến Ngưng Hương Các uống hoa tửu mấy lần rồi."

Lý Diệp nghe vậy tay run lên, ép mạnh quả hồng một cái .

"Ai ai, Tiểu Diệp ngươi đừng nóng giận, là ngươi nói không muốn gả ta mới nói cho ngươi chuyện này." Ngô Tư Du nói một nửa thì đem những lời còn lại nuốt về, bởi vì bằng hữu tốt của nàng đang ngẩng đầu lên, đầy mặt viết rõ hai từ cao hứng.

"Thật vậy sao? Khi nào hắn lại đi tiếp?"

"Ngươi định làm gì?"

Lý Diệp đem quả hồng bẹp dí lên miệng, cắn một cái, mặt mày hớn hở, ca ca nàng là người đặt nặng danh tiết nhất, nếu biết Triệu Nam Tự đi thanh lâu uống hoa tửu, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó mình lại khóc lóc mấy lần, quạt gió thổi lửa bên tai ca ca, vậy chuyện từ hôn này đã nắm chắc tám chín phần mười rồi.

Chỉ là đời trước chính mình lại không biết chuyện Triệu đại thiếu giam còn có thói quen uống hoa tửu này.

Ngô Tư Du nhìn bạn tốt cười ngu ngơ, tưởng là nàng chịu không nổi chuyện kí©h thí©ɧ này, đang muốn khuyên nàng vài câu, thì nhìn thấy Tôn ma ma mang sắc mặt không vui từ bên ngoài tiến vào.

"Tôn ma ma mạnh khỏe." Nàng cười chào hỏi bà, vị Tôn ma ma này tuy nói là tôi tớ của Lý gia, nhưng bà lại là bà vυ" một tay nuôi lớn Tiểu Diệp, Tiểu Diệp tôn kính bà, nàng là bằng hữu tốt của Tiểu Diệp, tất nhiên sẽ nể mặt bà vài phần.

Tôn ma ma đang cúi đầu suy tư, nhìn thấy hai người ngồi đó, bà vội dừng lại hành lễ: "Nương tử vạn an, Ngô nương tử vạn an."

Lý Diệp thấy người tới là Tôn ma ma, nàng liền đẩy nhanh tốc độ ép bánh quả hồng, làm bộ dáng bận rộn: "Ta nhìn Vương đầu bếp lo liệu nhiều việc quá, nên tới đây giúp hắn ép quả hồng, làm xong sẽ đi học lễ nghi ngay!"

"Nương tử cứ từ từ chơi, hôm nay ta không bắt người học thứ đồ bỏ đi kia nữa!"

"Hả, hôm nay Tôn ma ma sao vậy?" Lý Diệp lập tức đứng lên, nghiêng đầu nhìn bà một vòng, chớp mắt: "Chẳng những không thúc giục ta học, còn nói lễ nghi là đồ bỏ đi?"

"Không có gì, ta thấy mấy ngày nay nương tử vất vả, ta đau lòng cho người. Nghỉ dăm ba bữa có sao đâu." Tôn ma ma thở dài một hơi, hòa hoãn lại cảm xúc trong lòng, duỗi tay xoa bóp tay nàng: "Sao lại mặc ít đồ như vậy, chốc nữa trời lạnh hơn đó, ta đi lấy thêm áo cho nương tử khoác ngoài."

Bà nói xong thì đi về hướng Thiển Vân Trúc, đi vài bước lại giống như nhớ tới chuyện gì, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, hôm nay tiết sương giáng, Vương đầu bếp làm canh thịt dê, nương tử có đi ra ngoài thì nhớ gọi Thượng quan nhân đến ăn cùng nhé."

~~~

"Canh thịt dê?" Thư phòng Đại Lý Tự thiếu khanh, Thượng Thiếu Khanh nhìn Lý Diệp bọc mình giống hệt quả cầu bằng bông, bật cười: "Mấy ngày nay bận rộn, ta cũng quên mất hôm nay là tiết sương giáng, đa tạ Diệp Nhi mời, lát nữa xong việc ta sẽ qua."

"Muội ở đây chờ ngài xong việc rồi chúng ta đi." Lý Diệp quen cửa quen nẻo rót một chén nước cho mình, ngồi ở trước bàn vẽ tranh ngâm nga tiểu khúc, không rõ từ lúc nào, trên bàn bày toàn đồ của nàng, một nửa dụng cụ vẽ tranh của nàng đều chuyển đến nơi này, công khai chiếm cứ nửa cái kệ sách của Thượng Thiếu Khanh.

Thư phòng của nghĩa huynh, cũng là phòng vẽ tranh của nàng, bên trên bày màu nước, thuốc màu của nàng cùng thư tịch, hồ sơ của hắn, đồ của hắn đồ của nàng bày biện bên nhau, thoạt nhìn thật thân mật.

Thượng Thần xử lý công vụ không sai biệt lắm, nghe nàng ngâm nga, nhịn không được ngẩng đầu, tiểu cô nương ngồi ở dưới ánh hoàng hôn, mi mắt cong cong ngâm nga làn điệu không biết nàng học ở đâu, đầu gật gà gật gù đánh nhịp, vẻ mặt ngây ngốc, thật đáng yêu.

"Hôm nay Diệp Nhi rất vui vẻ."

Lý Diệp vui vẻ là vì nàng biết được chuyện Triệu Nam Tự thích uống hoa tửu, trong lòng toàn là tính toán làm sao nói chuyện này cho ca ca biết, nàng càng nghĩ càng cảm thấy việc từ hôn của mình có hi vọng, không khỏi đắc ý dào dạt: "Nghĩa huynh, ngài đã từng uống hoa tửu bao giờ chưa?"

Thượng Thần nghe nàng hỏi, sửng sốt lắc đầu: "Chưa từng."

"Vậy ngài có biết người thường hay uống hoa tửu vào giờ nào không?"

"Không biết, ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Ha ha, không có gì, muội tùy tiện hỏi thôi." Lý Diệp vội chuyển đề tài: "Tư Không Cung chủ có ở nhà không? Hay là chúng ta gọi hắn đến nhà muội ăn cơm?"

"Hắn đi xử lý việc của Thượng Huyền Cung rồi, mấy ngày nay chưa thấy về, chỉ là trưa nay hắn có phái Bạch Câu Sứ giả tới đây đưa phương thuốc chữa bệnh của Chiêu Duyên huynh." Thượng Thần vừa nói vừa cầm một cái hộp nhỏ cùng một phong thư trên bàn: "Phong thư là phương thuốc, hộp là bí dược tự chế của Tư Không, dược này sắc lên uống và nấu cùng với canh."

"Còn có bí dược, bệnh của ca ca rất nghiêm trọng sao?" Lý Diệp không khỏi lo lắng.

Thượng Thần nghĩ ngợi, lắc đầu: "Không nghiêm trọng, ước chừng là trước đây bị nhiễm lạnh kéo dài nên thành bệnh, chịu khó uống bí dược và canh thuốc, sẽ nhanh khỏi thôi."

Lý Diệp không yên tâm, lấy phương thuốc mở ra nhìn một hồi, thấy đều là chút thuốc có công dụng trị hàn nhuận phổi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Được, muội nhất định sẽ giám sát chặt chẽ thời gian ca ca uống thuốc!"

"Còn phải chú ý giữ ấm, không được để bị cảm lạnh." Thượng Thần phê xong phần công văn cuối cùng, sắp xếp chồng công văn ngay ngắn, thuận miệng hỏi: "Ta nhớ Chiêu Duyên huynh từng nói, hầu hết người hầu trong nhà ngươi đều là lão nhân, là những người vào làm từ rất sớm sao?"

"Đúng vậy, Tôn ma ma, Trương quản gia còn có Vương đầu bếp nữa."

"Bọn họ theo các ngươi từ lúc ở Vân Lĩnh quốc?"

"Lúc muội được sinh ra thì Trương quản gia và Tôn ma ma đã ở đó rồi, đến khi phụ thân làm quan ở Tề Châu thì Vương đầu bếp mới đến." Lý Diệp nhớ lại, nói: "Sao nghĩa huynh lại hỏi chuyện này?"

"Không có gì, ta chỉ thắc mắc thôi." Thượng Thần thu thập án thư xong, đứng dậy: "Đi thôi, đi ăn canh thịt dê."

"Được, chúng ta ngồi xe ngựa sao?"

"Hôm nay ta cưỡi ngựa tới, giờ sẽ cưỡi về."

"Muội cũng muốn cưỡi Mãn Nguyệt trở về!"

"Không thể, nếu ngươi cưỡi Mãn Nguyệt đi, ngày mai lại phải cưỡi nó đến một mình, quá nguy hiểm."

"Đi mà, nghĩa huynh, ngài cũng không thể một mình cưỡi ngựa rồi để muội chạy theo đó chứ?"

"Yên tâm, không bắt ngươi chạy." Thượng Thần đỡ nàng lên ngựa, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương không biết vì sao lại đỏ bừng mặt: "Ngươi cưỡi Hắc Phong, ta đi bộ."

Hắn đỡ nàng ngồi ổn định, liền cầm dây cương, chắp tay sau lưng chậm rãi đi, Hắc Phong cũng nghe lời, nhắm mắt theo đuôi, chậm rì rì đi theo, Lý Diệp ngồi trên lưng Hắc Phong, nhìn tấm lưng đĩnh đạc như tùng phía trước, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng nóng.

Lúc vừa mới lên ngựa, nàng còn nghĩ rằng nghĩa huynh sẽ cưỡi ngựa cùng mình, cơ thể mềm mại của nàng sẽ tiếp xúc thân mật với nghĩa huynh, không ngờ ngay từ đầu nghĩa huynh đã không nghĩ tới chuyện ngồi chung ngựa với nàng.

Ngẫm lại cũng đúng, nàng sờ lông ngựa óng mượt của Hắc Phong, thất vọng thở dài. Nghĩa huynh đường đường là chính nhân quân tử, sao có thể cưỡi chung một ngựa với nghĩa muội được?

~~~

Cuối thu, đầu đông, trời se se lạnh, làm một nồi canh thịt dê ấm nóng vào bụng thì còn gì bằng.

Đây là ý nghĩ lúc này của Thượng Thiếu Khanh, mà Lý Diệp đứng ở cửa vỗ bụng no căng nói chuyện với hắn: "Trời sắp lạnh rồi, phải tích mỡ dần dần thôi!"

"Đúng, nuôi mỡ cho mùa đông thôi." Thượng Thần bị nàng chọc cười, cười rộ lên, gương mặt tiểu cô nương hồng nhuận, không biết là do ánh đèn l*иg hắt xuống hay là do gió thu lạnh nữa, nhìn nàng thật mềm mại, đáng yêu, hắn chỉ muốn véo nhẹ một cái, nhưng vẫn phải nhịn xuống nỗi lòng, nâng tay lên gõ vào trán nàng: "Không còn sớm nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Dù sao sắc trời hẵng còn sớm, muội tiễn ngài đến đầu ngõ nhé."

"Được."

"Hôm nay, trước khi ngài đi ngủ, ngài nhớ ngâm chân."

"Được."

"Mấy hôm nữa muội đưa cho ngài ít thuốc dưỡng sinh."

"Được."

"Ngày mai muội định cùng Tư Du và Bạch công tử đi tra án, sau đó giữa trưa thì muội mua hộp cơm cho ngài rồi chúng ta ăn cùng nhau được không?"

"Được."

Lý Diệp vừa đi vừa nói chuyện như chim sẻ nhỏ ríu rít không ngừng, không chú ý dưới chân, vấp phải viên đá nhỏ, ngã chúi mặt xuống đất, nàng vội vàng quơ tay lên không trung giữ thăng bằng nhưng vô ích. Mắt thấy sắp đập mặt xuống đất, nàng vội thu tay về che kín mặt.

Cảm giác tiếp xúc với mặt đất chờ mãi không đến, ngược lại nàng ngã vào một cái ôm lạnh lẽo, hương thơm tùng trúc quanh quẩn chóp mũi, áp sát lại có thể cảm nhận được hơi ấm dưới lớp áo ngoài lạnh hơi sương kia.

Là độ ấm cơ thể của nghĩa huynh.

Thượng Thần đỡ lấy nàng, nương theo ngọn đèn dầu trên đường, khẩn trương kiểm tra trên dưới người trong lòng, nhịn không được trách cứ: "Đã mười tám tuổi rồi còn hấp ta hấp tấp."

"Muội, muội không chú ý, thực xin lỗi." Lý Diệp đỏ mặt đứng thẳng người, cả người hết sức khẩn trương.

Tiểu cô nương hoảng sợ lại không dám nói, giọng nói nũng nịu đầy vẻ ủy khuất, Thiếu Khanh đại nhân đang cau mày nhìn nàng xem có bị va chạm vào đâu không, nháy mắt sửng sốt, nhấp môi mỏng hạ giọng: "Có bị va chạm vào đâu không?"

"Không."

"Thử đi vài bước xem."

Lý Diệp nghe lời đi vài bước nhỏ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Không có chỗ nào bị đau hết, muội về đây."

"Ta đưa ngươi về."

Vì thế hai người một ngựa vừa đi đến đầu ngõ, lại cùng nhau đi về.

"Muội vào nhà đây, nghĩa huynh cũng sớm về đi." Má lúm đồng tiền hơi hé, nàng vừa vui vẻ lại không dám tỏ ra vui vẻ, quanh co nửa ngày, lưu luyến nói: "Mai gặp lại nghĩa huynh, tạm biệt Hắc Phong."

Thượng Thần nhìn theo bóng nàng đi xa, mới nắm Hắc Phong đi về phía đầu ngõ, vừa đi được hai bước thì đứng lại, lẳng lặng chờ đợi trong bóng tối.

Không bao lâu sau, Tôn ma ma vội vàng đi ra, thấy hắn còn đứng ở cửa, nhẹ nhàng thở ra: "Nương tử tiễn ngài lâu quá, suýt chút nữa là ta ngủ quên mất."

"Tôn ma ma nghe ngóng được tin gì sao?" Thượng Thần hỏi thẳng vào vấn đề, lúc trước hắn cho Tôn ma ma một miếng ngọc bội, để bà mua chuộc thê tử của nhị quản gia Triệu phủ Thẩm thị, hỏi thăm chuyện của Ôn Nhược Nhụy. Hôm nay Tôn ma ma lại chủ động muốn Lý Diệp mời hắn tới nhà ăn cơm, chắc chắn là đã nghe được chuyện gì đó.

"Thượng quan nhân thật là liệu sự như thần, vị Ôn biểu muội này quả nhiên không đơn giản." Tôn ma ma ra hiệu cho hắn đi vài bước, đến chỗ cách cửa lớn Lý gia không xa, hạ giọng nói: "Thẩm bà tử mua chuộc được thϊếp thân nha hoàn của nàng ta, nói là hiện tại nàng ta đã ở lại Đông Sương phòng."

"Đông Sương phòng?"

"Chính là phòng ngủ của Triệu Nam Tự." Tôn ma ma cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái gì mà biểu ca với chả biểu muội, chỉ sợ thăm người thân là giả, mượn cơ hội bò lên giường, muốn cùng ăn cùng ngồi với nương tử nhà ta mới là thật."