Chương 40: Tượng đất báo thù ( 5 )

Đương lúc chính ngọ, ánh mặt trời ấm áp trải dài trước sân, rồi dần dần chiếu vào án thư cạnh cửa thư phòng.

Thượng Thiếu Khanh ngồi trước án thư, xem hết mấy lượt công văn, rồi nhìn đĩa điểm tâm cạnh đó, lại ngóng trông nhìn ra ngoài cửa, bụng kêu ục ục.

Nàng đã nói trưa nay sẽ mang hộp cơm đến ăn cùng mình, mà buổi trưa sắp qua lâu rồi vẫn chả thấy bóng người đâu, đúng là tiểu cô nương nói không giữ lời.

Hắn sờ cái bụng đói xẹp lép, âm thầm cân nhắc có nên đến nhà ăn kiếm gì đó ăn hay không.

Từ ngoài cửa, Xuân Cùng cầm theo hai cái bánh bao tiến vào: "Chủ nhân, nhà ăn chỉ còn một chút cơm thừa canh cặn đã nguội ngắt, hay là ta bảo đầu bếp nấu cho ngài hai món gì đó được không."

"Không cần, ta ăn bánh bao cũng được." Thượng Thần rửa tay, lấy bánh bao, cắn một miếng, lơ đãng hỏi: "Đường tự chính và Bạch công tử chạy đi đâu rồi?"

"Sáng sớm nay đã ra ngoài, hai người vừa mới trở về mượn một chiếc xe ngựa rồi lại đi tiếp rồi, nói là muốn ra ngoài thành tra án tử, Lý nương tử và Ngô nương tử cũng theo đi cùng." Xuân Cùng hồi bẩm: "Còn có một tên thư sinh, là Nhậm tú tài lần trước."

"Bọn họ đi ra ngoài thành?"

"Đúng vậy."

"Đã biết." Thượng Thiếu Khanh bị cho leo cây, hậm hực ngồi gặm bánh bao khô khốc.

Xuân Cùng hành lễ đi ra ngoài, âm thầm thở dài, quả nhiên công việc của Đại Lý Tự quá mức bận rộn mà, ngay cả cơm chủ nhân cũng không có thời gian ăn, người đã đói đến xanh mặt rồi.

~~~

Phía Đông Kinh Thành không xa có một thôn trang nhỏ, tên là Thạch Thôn, nhà mẹ đẻ của Võ thị ở đây.

"Ta nói Tiểu Diệp cũng quá tốt bụng rồi, Võ thị nhờ ngươi đến thăm ba đứa nhỏ, ngươi cũng đi thật?" Đường Quân Mạc ngồi ngoài đánh xe, quay đầu lại, hướng vào trong xe nói chuyện: "Bóc cho ta thêm một quả quýt nữa."

"Nàng ta khóc thật là thê thảm, ta không đành lòng."

Lý Diệp bóc xong một quả quýt cho hắn: "Đường tiểu lang quân còn không phải là người đầu tiên chạy về Đại Lý Tự mượn xe ngựa sao?"

"Tiểu gia là vì tra án!"

"Không nghĩ tới, Nhậm tú tài thật sự đoán đúng, sở dĩ Võ thị gả cho Cát Đông Thuận là bởi vì nàng đã mất trinh tiết." Ngô Tư Du vỗ vai Nhậm Hải Dao: "Không hổ là người viết tin tức, hiểu biết sâu sắc chuyện xưa của con người."

Nhậm Hải Dao vui vẻ, vuốt tay áo: "Ngô nương tử quá khen rồi."

Bạch Trạch Diễm vẫn làm vẻ mặt nghiêm túc: "Võ thị đáng thương, thay nàng đến thăm hài tử, Bạch mỗ không ý kiến, nhưng sau đó thì sao? Chúng ta tra tiếp như thế nào?"

"Ta hỏi qua Võ thị, nàng nói trước khi đến nhà họ hàng hỗ trợ, trên bàn không có tượng đắt nào hết, cho nên bức tượng tại hiện trường là sau khi nàng ta đi mới có, chỉ là không biết do Cát Đông Thuận mua hay là người khác mua, nếu là người khác mua, thì người đó có hiềm nghi rất lớn." Lý Diệp nói.

Ngô Tư Du gật đầu: "Hung thủ dìm Cát Đông Thuận vào bùn, chính là để làm cho mọi người đều nghĩ người do tượng đất gϊếŧ."

"Cho nên ngày mai chúng ta sẽ đến chỗ Thánh mẫu để hỏi thăm, rốt cuộc Cát Đông Thuận tới đó cầu con mấy lần." Lý Diệp vừa nói vừa móc một bức tranh từ trong bao, mở ra cho mọi người xem: "Ta dựa vào miêu tả của cư dân ngõ Giản Đao vẽ lại diện mạo của Cát Đông Thuận, chúng ta cầm theo bức thanh này đi hỏi sẽ dễ hơn nhiều!"

Người trong mức tranh mỏ chuột tai khỉ, diện mạo xấu xí, so với Võ thị trẻ trung xinh đẹp đúng là bông hoa nhài cắm bãi c.ứ.t trâu.

Ngô Tư Du nhìn thoáng qua, ghét bỏ nói: "Thật xấu xí."

"Nên mới nói, sao Võ thị lại nghĩ quẩn thế chứ, mất trinh tiết thì đã làm sao? Mất trinh tiết thì phải tùy tiện gả cho chó cho mèo được sao?" Đường Quân Mạc càng nghĩ càng tức giận: "Một cô nương tốt đẹp như thế lại…Đáng tiếc!"

Bạch Trạch Diễm hiếm khi tán đồng với hắn: "Bạch mỗ cũng cảm thấy vậy, Võ thị là người bị hại, không nên tự coi nhẹ mình như thế."

Nhậm Hải Dao nhìn hai vị quan gia chưa dính khói lửa nhân gian này, thông minh mà không không hiểu chuyện, nhưng Ngô Tư Du lại cảm động suýt khóc, véo Lý Diệp một cái, nhỏ giọng nói: "Bạch công tử thật tốt bụng!"

"Hắn tốt hay không thì ngươi véo ta làm gì?" Lý Diệp chịu đau, nhe răng trợn mắt: "Miệng người đáng sợ, gϊếŧ người không cần dao, nhất là thôn nhỏ hẻo lánh này, tuy cách làm của phụ mẫu Võ thị không ổn, nhưng cũng là việc làm bất đắc dĩ."

Xe ngựa dừng trước ở cửa thôn, mấy người xuống xe, buộc ngữa dưới một cây đại thụ, sau đó dựa theo miêu tả của Võ thị, rất nhanh đã tìm tới cửa nhà Võ gia có một con ngựa gỗ nhỏ.

Hôm nay thời tiết không tồi, có ba cô bé đứng vây quanh con ngựa gỗ, đứa bé lớn nhất ước chừng bảy - tám tuổi, nhỏ nhất là hai - ba tuổi, ba đứa nhỏ vui vẻ thay phiên nhau cưỡi con ngựa gỗ, bên cạnh là một phụ nhân trên dưới bốn mươi tuổi cầm bát nước nhìn ba đứa nhỏ cười vui vẻ, thỉnh thoảng bà lại đút cho mấy đứa nhỏ mấy ngụm nước.

"Uống nhiều nước vào không sinh bệnh, chơi đủ rồi thì chúng ta về nhà, ngoại tổ phụ các ngươi sắp nướng bánh xong rồi." ( Ngoại tổ phụ = ông ngoại )

Thấy có người tới, phụ nhân ngẩng đầu: "Các vị là ?"

Lý Diệp tiến lên nhẹ giọng hỏi: "Nơi này là Võ gia đúng không?"

Phụ nhân gật đầu: "Đúng là Võ gia, cô nương là?"

"Võ thị vẫn mạnh khỏe, nàng nhờ ta tới hỏi thăm ba đứa nhỏ."

"Cô nương, cô nương là người của quan phủ?" Phụ nhân hoảng hốt cong eo, trong tay cầm bát nước không biết như thế nào cho phải, cúi đầu định quỳ xuống, trong miệng gọi bọn nhỏ đến: "Chiêu Đệ, Chí Đệ, Mộng đệ, mau quỳ xuống, dập đầu với mấy vị lang quân và nương tử!"

"Không cần như thế." Lý Diệp đỡ tay bà: "Ta đến thực hiện lời nhờ vả của Võ thị."

Võ thị ở trong phòng giam khóc thê thảm, vẫn luôn xin xỏ nàng đến thăm bà đứa nhỏ đáng thương của nàng ta, trong lòng nàng cũng không đành lòng liền đáp ứng, nên mới tới Thạch Thôn.

"Mấy đứa nhỏ đâu rồi, bánh ngọt nướng xong rồi!" Trong viện tỏa ra một mùi hương thơm phức, một nam tử có tuổi tác không chênh lệch lắm với phụ nhân bưng một mâm bánh đi ra, nhìn gương mặt có vài nét giống với Võ thị, Đường Quân Mạc thấp giọng nhắc nhở bên tai Lý Diệp nói đây là phụ thân của Võ thị Võ Hải.

Nam tử nhìn thấy Đường Quân Mạc không khỏi sửng sốt: "Quan gia?"

"Đương gia, mấy vị này tới đây thăm bọn nhỏ." Phụ nhân nhỏ giọng lo sợ: "Ngươi nói vì sao đột nhiên bọn họ lại muốn tới đây thăm bọn nhỏ? Có phải Anh Nương xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Bà đừng suy nghĩ linh tinh, ta nói rồi Anh Nương vô tội, bà cứ yên tâm chờ là được." Nam tử nói xong giao mâm bánh vào tay phụ nhân, hướng mọi người hành lễ, xoay người đi vào trong.

Phụ nhân có hơi xấu hổ, xin lỗi: "Đương gia vì việc nhà cô gia nên tâm tình không tốt, thái độ có hơi lãnh đạm, các vị quan gia nương tử thông cảm, dân phụ thay ông ấy xin lỗi các vị, mong các vị thứ lỗi."

"Không sao, chúng ta tới đây chủ yếu để thăm bọn nhỏ, bọn nhỏ khỏe mạnh là được." Lý Diệp lắc tay tỏ vẻ không sao, lui về phía sau vài bước, đứng chung một chỗ với bốn người còn lại, nhìn phụ nhân chia bánh cho bọn nhỏ.

Đứa bé nhỏ nhất cầm chiếc bánh cắn một miếng, kéo góc áo của phụ nhân, non nớt hỏi: "Ngoại tổ mẫu, nương con đâu?"

"Nương các con đi giúp người ta làm việc, làm xong sẽ về."

Hai đứa nhỏ khác cũng ngẩng mặt lên hỏi: "Khi nào thì nương sẽ về?"

Phụ nhân ôm đứa bé nhỏ nhất vào lòng, lại xoa đầu hai đứa lớn: "Rất nhanh, các con phải ngoan ngoãn ăn no ngủ sớm, chở Anh Nương trở về, sau đó chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau được không?"

"Ngoại tổ mẫu, Anh Nương là ai?"

"Anh Nương là tên của nương các con." Phụ nhân tuy cười tnhưng trong mắt đã đong đầy nước mắt: "Cũng là nưc nhi bảo bối của ngoại tổ mẫu."

Mấy người đều không đành lòng nhìn tiếp, Ngô Tư Du lau khóe mắt, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

~~~

Mấy người trầm mặc, yên hơi lặng tiếng đi về, tâm tình đều không tốt lắm, Lý Diệp đi vài bước lại quay đầu nhìn, chìm vào suy tư.

"Tiểu Diệp cảm thấy chỗ nào không đúng sao?" Ngô Tư Du hỏi.

"Có hơi kỳ lại." Lý Diệp nhíu mày: "Nhưng chỗ nào không đúng thì ta không biết, chỉ là cảm thấy chỗ nào đó là lạ."

Nhậm Hải Dao vẫn luôn không nói tiếng nào, cũng nói xen vào: "Nữ nhi chọc ra mạng người bị áp ở đại lao, nhưng phụ thân lại không vội vã không lo lắng, còn khẳng định nữ nhi vô tội, thái độ này có ý vị sâu xa."

"Ngươi nói vậy ta thấy cũng đúng, quan phủ còn chưa kết án, sao có thể biết nàng ta không có tội?" Đường Quân Mạc vuốt cằm: "Cho dù có tin tưởng khuê nữ của mình đi nữa, cũng không nên bình tĩnh như vậy. Hay là hắn biết hung thủ là ai?"

Bạch Trạch Diễm xoay người: "Bắt Võ Hải về!"

"Từ từ đã, họ Bạch kia, ngươi đừng xúc động!" Đường Quân Mạc vội vàng ngăn hắn lại, trong lúc lôi kéo, từ cửa thôn xuất hiện một đội nhân mã, động tác nhanh chóng bao vây một tòa nhà, nhìn trang phục có thể đoán đội người này là Kinh Kỳ Quân, cầm đầu là một người mặc võ quan, mày kiếm mắt sáng, cao lớn oai hùng, chính là người lúc trước vì đệ đệ hắn mà chạy tới Nam Phong Quán nằm vùng, Thẩm Vũ.

"Lý nương tử, đã lâu không thấy." Thẩm Vũ nhìn thấy Lý Diệp, vô cùng cao hứng, nhảy xuống ngựa chào hỏi: "Thật trùng hợp."

"Thẩm lang quân vạn an." Lý Diệp hành lễ, nhìn một bộ áo giáp trên người hắn, không nhịn được nhìn chăm chú: "Đây là chế phục của Vệ úy?"

Thẩm Vũ thấy nàng vẫn nhớ mình, vui vẻ tươi cười, ôm quyền một lần nữa, nói: "Thị vệ thân quân Kinh Kỳ Quân Vệ úy Thẩm Vũ, gặp qua Lý nương tử."

"Hóa ra là Thẩm Vệ úy, tiểu nữ có lễ."

"Gặp qua Thẩm đại nhân."

Đường Quân Mạc cắt ngang hai người lễ qua lễ lại, kéo Bạch Trạch Diễm qua, đứng cạnh hắn cười nói: "Thẩm Nhị Lang, trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy mỗi Tiểu Diệp, còn bọn ta chỉ là không khí thôi, đúng không?"

"Không dám không dám, ta tạ lỗi với Đường đại nhân." Thẩm Vũ có hơi ngượng ngùng, xoay chào hỏi Bạch Trạch Diễm đang đứng bên cạnh: "Bạch công tử cũng ở đây sao."

Lý Diệp tò mò: "Các ngươi quen biết nhau?"

"Thẩm đại hiệp chính là kiếm khách tiếng tăm lẫy lừng trong giang hồ, trong tay cầm một thanh kiếm Phượng Quân, ngay cả Tư Không đến đánh nhau với hắn cũng bất phân thắng bại." Đường Quân Mạc giải thích với nàng: "Vân Trung kiếm pháp thế tới kinh hồng, cử thế vô song Thẩm Vọng Thành. Tiểu Diệp từng nghe qua câu nói này chưa?"

"Hóa ra Thẩm Vệ úy chính là vị Vân Trung kiếm khách nổi danh giang hồ Thẩm Vọng Thành sao?" Nhậm Hải Dao chen tới, kích động không thôi, nhìn tới nhìn lui xung quanh Thẩm Vũ: "Tiểu sinh tuy không ở giang hồ nhưng lại nghe danh đã lâu, Vân Trung kiếm khách võ công cao cường, hành hiệp trượng nghĩa, là một vị đại hiệp danh dương tứ hải!"

Thẩm Vũ khiêm tốn nói chuyện, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lý Diệp: "Lý nương tử từng nghe qua sao?"

Lý Diệp lắc đầu, sau đó cười rộ lên, bên khóe môi treo hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, đáng yêu xinh đẹp: "Lúc trước chưa từng nghe qua, hiện tại đã biết."

Nàng ngậm cười, nhẹ đọc lại một lần: "Vân Trung kiếm pháp thế tới kinh hồng, cử thế vô song Thẩm Vọng Thành."

Thẩm Vũ cũng cười rộ lên, tiếng cười sang sảng: "Đúng là tại hạ."

"Thẩm Vệ úy tới có việc gì sao?"

"Kỳ thi mùa thu yết bảng sắp tới, sĩ tử đi thi, người tới góp vui cũng nhiều, dân cư lưu động trong Đông Kinh Thành so với ngày thường đông không biết bao nhiêu lần, kẻ gian dễ lợi dụng chuyện này phạm tội, Kinh Kỳ Quân ngoài việc tuần tra kinh thành, còn phải hỗ trợ Đại Lý Tự tới niêm phong Tư Tửu Phường."

Thẩm Vũ vừa nói vẫy tay cho người bao vây tòa nhà, bĩu môi: "Chính là nơi này."

"Một trong những nơi bán rượu nổi tiếng nhất Đông Kinh Thành, Tư Tửu Phường." Lý Diệp nhìn lão bản tửu phường bị áp giải ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới một việc: "Thẩm Vệ úy, ta có thể hỏi lão bản tửu phường vài câu không?"