Chương 46: Tính kế ( 3 )

Trên trời có ánh trăng sáng ngời, dưới trần có mỹ nhân như ngọc, Thẩm Vũ cầm một chén trà nhỏ dựa trước cửa sổ, mắt nhìn tiểu nương tử đang mím môi, tập trung ghé vào tường nghe lén, nhịn không được nhếch khóe miệng.

"Lấy cái chén úp lên tường sẽ nghe rõ hơn đấy." Hắn gợi ý.

Lý Diệp nghĩ nghĩ, nghe lời hắn, cầm lấy một cái chén úp lên tường, dán lỗ tay lên một lần nữa, một lát sau quay đầu lại, mở to hai mắt sùng bái nhìn hắn: "Thật là nghe rõ hơn hẳn!"

"Bọn họ đang nói chuyện gì?"

"Nghe hát, uống rượu, nói chuyện lưu trữ sách vở và in ấn, làm thế nào để hiệu sách Mặc Hương đưa người vào Tàng Thư Các ở Trường Sử Tỉnh." Nàng nhíu mày, cẩn thận lắng nghe, lông mi thật dài rũ xuống che một nửa đôi mắt, bóng mi nhạn nhạt hắt trên gương mặt nho nhỏ, chọc người trìu mến.

"Không ngờ những thứ này cũng có thể đem ra trao đổi được?"

"Trường Sử Tỉnh là nơi lưu trữ, bảo quản sách báo, kinh thư khắp thiên hạ, những vụ trao đổi này đã có từ lâu rồi nhưng chỉ ngầm hiểu mà không nói ra, dù sao số lượng kinh thư trong Tàng Thư Các nhiều không đếm được, những đầu sách quan trọng thì lưu trữ trong cung. Cho nên bọn họ chỉ cần không đánh tráo quá mức trắng trợn, Quan Gia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua."

Thẩm Vũ giải thích dăm ba câu, nhịn không được cũng úp chén lên tường nghe ngóng, mặt đối mặt với Lý Diệp.

Phòng bên cạnh thật náo nhiệt, có giọng nam tử nói chuyện, có giọng nữ tử phong trần mời rượu, thỉnh thoảng còn có cả giọng nói trêu đùa bỡn cợt vang lên, vốn dĩ một mình Lý Diệp nghe lén còn không cảm thấy có gì không ổn, có thêm Thẩm Vũ gia nhập vào thì liền cảm thấy không được tự nhiên, rốt cuộc nam nữ khác biệt, huống chi hai người cũng mới quen biết cách đây không lâu, cái chuyện cùng nhau nghe lén góc tường hoa tửu này thật là quá mức kí©h thí©ɧ rồi.

Nàng đỏ mặt, vừa định nhấc cái chén ra, liền nghe được phòng bên cạnh truyền đến một câu: "Triệu thiếu giám, ta nghe nói vị hôn thê của huynh là tài nữ nổi danh Đông Kinh Thành này, tinh thông cầm kỳ thư họa, là thật sao?"

Vì thế nàng lại úp chén về chỗ cũ, khẩn trương dán lỗ tai lại gần.

"Đúng vậy, là đại tài nữ, muội muội của Trạng Nguyên lang, thông minh, xinh đẹp!" Đây là giọng nói của Triệu Nam Tự, nghe kỹ thì còn mang theo vài phần men say.

"Vừa thông minh lại còn xinh đẹp, chẳng phải là tài mạo song toàn sao!" Giọng nữ nũng nịu lại có chút quen thuộc vang lên: "Nàng ấy đẹp hơn hay là nô gia đẹp hơn?"

"Tất nhiên là nàng ấy đẹp, trong lòng ta nàng ấy là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân."

"Hừ, đã có kiều thê là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, còn tới tìm nô gia làm gì?"

Một đám người cười to, ồn ào: "Ha ha, hương thơm của hoa nhà nào có giống với hoa dại chứ, Triệu thiếu giám thấy đúng không?"

"Đúng vậy, đẹp thì đẹp đó, nhưng lại thiếu mấy phần mị hoặc như Mị Nhi." Triệu Nam Tự khẽ cười một tiếng: "Là ta nói sai rồi, tự phạt một ly, Mị Nhi đừng để bụng."

Thẩm Vũ nghe không nổi nữa, thu chén, mím môi thấp thỏm nhìn tiểu nương tử đứng đối diện, trong đầu đã suy nghĩ sẵn mấy câu an ủi, sợ trong nháy mắt nàng liền rơi nước mắt.

"Bảo sao giọng nói này lại quen tai như vậy, hóa ra là Mị Nhi." Lý Diệp nghe thêm một lúc, xác định Mị Nhi này chính là Mị Nhi ở Xuân Ý Lâu, sao nàng ấy lại chạy đến Ngưng Hương Các rồi?

"Lý nương tử." Thẩm Vũ nhìn nàng lẩm bà lẩm bẩm, có hơi lo lắng, lời an ủi trằn trọc mấy lần bên miệng, nhưng hắn một không có lập trường, hai không có thân phận, cuối cùng vẫn nuốt ngược vào trong: "Uống trà."

"Ngài vừa nói đương sự trong vụ án ở Thất Dặm Thôn là bằng hữu của ngài, là bằng hữu tốt sao?" Lý Diệp nghĩ mãi không ra lý do vì sao đang yên đang lành Mị Nhi lại từ Xuân Ý Lâu chạy đến Ngưng Hương Các, dứt khoát từ bỏ vấn đề này, tiếp tục nói chuyện án mạng với Thẩm Vũ: "Hắn tới tìm ngài nhờ giúp đỡ?"

"Là bằng hữu trên giang hồ, hắn không tới tìm ta, mà là hôm qua ta đi tìm hắn, mới nghe được chuyện này từ nhà hàng xóm." Thẩm Vũ thu hồi tâm tư, gắp một miếng điểm tâm cho nàng: "Phụ mẫu Đinh Dũng mất sớm, hắn sống cùng với nhà thúc phụ, mười mấy tuổi thì rời nhà kiếm ăn, đầu tiên là làm thủ vệ trong phủ Vương gia mấy năm, về sau vì bị thương ở chân nên rời khỏi Vương gia. Hắn đến Quan Nam mở một tiệm cơm nhỏ, đồ ăn cũng ngon, giá cả lại phải chăng, mỗi lần ta đi ngang qua Quan Nam đều đến đó ăn cơm, thường xuyên qua lại liền trở nên thân thiết."

"Đinh Dũng biết ta là người Đông Kinh, cùng là đồng hương với hắn, cho nên hắn cũng nói nhiều chuyện với ta, hắn thường kể chuyện nhớ quê nhà, nhớ gia đình thúc thẩm, hắn muốn về nhà. Nhưng hắn nói nhà thúc phụ cũng không giàu có gì nên hắn muốn kiếm chút tiền, khi nào đủ tiền sẽ về. Ta không biết bao nhiêu tiền mới đủ, chỉ là năm ngoái ta đi qua tiệm cơm, phát hiện đã đổi chủ, người ở đó nói cho ta biết Đinh Dũng về nhà rồi."

"Ta thật lòng vui vẻ vì hắn, cho nên mấy ngày trước, ta vừa về là đến tìm hắn đầu tiên, nhà thúc phụ hắn giống hệt như lời hắn nói không giàu có lắm, trong nhà có mấy đường đệ cùng chất tử, chất nữ, cả gia đình mấy chục miệng ăn. Có lẽ hắn thấy tiền kiếm được chưa đủ nên đến bến tàu làm công."

"Hai ngày trước, Đinh Dũng nhờ người mang tin tới nói hắn sắp thành thân, thời gian đã định vào đầu tháng sáu, hắn mời ta đến uống rượu mừng, ta liền nghĩ trước tiên đến nhà hắn xem có thể hỗ trợ gì không, ai ngờ hắn lại gặp phải chuyện lớn như vậy."

"Ta còn nghe nói vị cô nương đó trước kia là nha hoàn ở Chu gia, đã quá tuổi rồi giờ mới được thả ra, nên muốn lập gia đình luôn. Vừa lúc nhìn trúng Đinh Dũng thành thật chân chất, nàng chỉ cần người, không cần sính lễ."

"Hai người không quen không biết, lại vội vội vàng vàng cưới gả?" Lý Diệp nhéo một miếng điểm tâm, nghĩ đi nghĩ lại: "Cảm giác lạ lạ."

Thẩm Vũ gật đầu,"Ta cùng Đinh Dũng quen biết nhiều năm, hắn không phải người háo sắc, cưỡиɠ ɠiαи sát hại nữ tử tuyệt đối không có khả năng."

"Cho nên ngài cảm thấy vấn đề là ở Chu gia?"

"Vội vã gả cho một người chưa từng gặp mặt, không cần sính lễ, chỉ cần đối phương thành thật." Hắn lựa lời uyển chuyển nói: "Người đã mất, chúng ta không tiện nói quá nhiều, nhưng vấn đề đã rất rõ ràng."

"Kết quả nghiệm thi thế nào, có tìm được điểm bất thường nào không?"

"Ngày đó không có y nữ, chỉ gọi một nam ngỗ tác đến nghiệm thi, nữ tử đó thật sự bị người ta bóp chết, còn có nguyên nhân nào khác nữa không thì vẫn chưa kiểm tra qua."

"Hả, hẳn là thi thể kia phải kiểm tra lại thêm một lần nữa, Thẩm vệ úy có manh mối gì chưa?"

"Thật không dám giấu giếm, mấy việc đánh nhau thì ta lành nghề, nhưng tra án thì không hiểu biết lắm. Cả ngày nay ta như ruồi mất đầu, không có đầu mối gì, huống chi ta còn có sự vụ trong Kinh Kỳ Quân phải xử lý, không thể xin nghỉ mãi được." Thẩm Vũ buông chén trà thở dài, nhìn tiểu nương tử ngồi phía đối diện: "Lý nương tử có biện pháp gì không?"

"Nghĩa huynh nói, tra án đều không phải dựa vào linh cảm bất chợt, hung thủ cũng không phải ngồi không đợi quan phủ tới bắt, mà là phải điều tra toàn bộ các manh mối thu thập được, phải cẩn thận không thể để sót bất kỳ chi tiết nào." Nàng chậm rãi lặp lại lời nói của Thượng Thần lúc trước, không tự giác toát ra vẻ mặt ôn nhu.

Nếu để nghĩa huynh đi tra án, việc đầu tiên chắc chắn sẽ là đi hỏi chuyện đương sự, sau khi có hiểu biết nhất định về vụ án thì sẽ đi kiểm tra hiện trường, thi thể cũng phải nghiệm thi một lần nữa. Hắn là người cẩn thận, nói không chừng không chỉ Chu gia, mà ngay cả thúc phụ và thẩm thẩm của Đinh Dũng cũng phải điều tra.

"Trước tiên phải gặp mặt Đinh Dũng một lần, hỏi hắn xem rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, sau đó tới Thất Dặm Thôn hỏi thăm tình hình, còn có thi thể thì có thể gọi Tư Du đến nghiệm lại."

"Nghe cũng có lý." Thẩm Vũ gật đầu nói: "Tư Du mà ngươi nói là nữ ngỗ tác độc nhất kinh thành Ngô Tư Du?"

"Đúng vậy, Thẩm Vệ úy nếu không chê, có thể để tiểu đội điều tra của bọn ta tra vụ án này." Lý Diệp bật cười: "Nhưng mà Tư Du nghiệm thi sẽ thu phí đấy."

"Mời người nghiệm thi đương nhiên là phải trả tiền, nhưng mà tiểu đội điều tra là cái gì?"

"Chính là nhóm năm người gồm ta cùng Tư Du và Nhậm thư sinh, còn có Đường tiểu lang quân cùng Bạch công tử."

"Ra vậy, chuyện thu phí này là chuyện đương nhiên." Thẩm Vũ không chút do dự, lấy ra một thỏi bạc đặt ở trên bàn: "Đây là tiền đặt cọc, hết thảy đều nhờ mọi người."

~~~

Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có mấy ngọn đèn dầu thắp sáng hắt ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ mờ ảo ảo phủ xuống cây quế đầu hẻm, hắt ra hình dáng mơ hồ.

"Sáng sớm ngày mai bọn ta sẽ đến Khai Phong phủ gặp Đinh Dũng, nếu có tiến triển gì đều sẽ báo cho Thẩm Vệ úy biết tin." Lý Diệp đi bên cạnh Thẩm Vũ lên tiếng.

"Được, làm phiền Lý nương tử."

"Không có gì, lấy tiền làm việc, đây là chuyện bọn ta nên làm."

"Nhưng ta vẫn muốn cảm tạ mọi người, bằng không để một mình ta điều tra thì ta thật sự không biết làm thế nào cho phải." Thẩm Vũ chắp tay sau lưng, bước từng bước nhỏ nhịp nhàng với nàng, trong lòng rạo rực ngẫm nghĩ nếu con đường này mãi mãi không đến nơi thì thật tốt biết mấy: "Lúc trước ta từng nghe nói bào muội của Lý học sĩ là một cô nương cực kỳ thông minh, tri thư đạt lý, dịu dàng đoan trang."

"Người thật thì sao?"

"Người thật y hệt như thế, chỉ là Lý nương tử so với lời đồn càng thêm lanh lợi, đáng yêu." Hắn lợi dụng bóng tối bao phủ, không chút che dấu nở nụ cười đong đầy tình ý, một cô nương lanh lợi, đáng yêu thật là một cô nương vô cùng tốt.

"Hì hì, đa tạ Thẩm Vệ úy khen ngợi." Lý Diệp dừng bước chân: "Về đến nhà ta rồi, cảm ơn ngài đã đưa ta về."

"Không có gì, đã khuya rồi, mau trở về đi thôi." Thẩm Vũ đứng dưới cây hoa quế, nhẹ giọng nói: "Lý nương tử là nử tử tốt đẹp hiếm có trên thế gian, đừng hạ thấp bản thân, càng không phải ép dạ cầu toàn, có một số việc là chuyện cả đời, phải cân nhắc thật kỹ lưỡng."

Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng thở ra, hạ quyết tâm nói: "Cho dù Lý nương tử có ra quyết định như thế nào, Thẩm mỗ đều đứng về phía ngươi."

"Được, ta nhớ rồi, đa tạ Thẩm Vệ úy đã an ủi ta."

"Ta ngao du giang hồ đã lâu, vẫn cảm thấy không thể thích ứng được xưng hô chức quan này." Bàn tay hắn cuộn lại thành nắm đấm, bởi vì khẩn trương nên lòng bàn tay càng thêm dùng sức: "Nếu Lý nương tử không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Thẩm đại ca như lúc nãy ở Ngưng Hương Các cũng được."

Lý Diệp nghe vậy cười rộ lên, khóe miệng lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Được, Thẩm đại ca."