Chương 56: Lập đông ( 4 )

Yến hội còn chưa bắt đầu, có phòng khách chuyên môn để nữ quyến nghỉ ngơi uống trà, Thượng Thần cùng Lý Chi tìm cả hai nơi, vẫn không tìm thấy Lý Diệp.

"Tám phần là chạy lung tung lêu lổng rồi." Thật ra Lý Chi không lo lắng lắm: "Thần Bắc nói cùng Diệp Nhi tách ra ở hành lang, phỏng chừng là ở đó phong cảnh đẹp nên lại ngồi ngây ngốc ở đấy."

Thượng Thần nhíu mày, vẫn là cảm thấy không yên tâm: "Ta đi tìm lại xem."

"Diệp Nhi lớn như vậy, sẽ không chạy nhảy linh tinh đâu, nghĩa huynh ngươi còn cẩn thận hơn cả người làm ca ca là ta nữa." Lý Chi đang nói thì ánh mắt thoáng nhìn thấy bóng người, vui vẻ hớn hở chỉ vào nơi xa nói: "Đấy, không phải tới rồi sao?"

Thượng Thần quay đầu, tiểu cô nương mặc áo bông đỏ ôm cái vại sứ trắng, thỉnh thoảng lại mở ra nhìn một cái, Thẩm Vũ đi cùng nàng vừa nói vừa cười, tay hắn ôm áo choàng của Triệu Nam Tự, đi theo sau nàng nửa bước, hơi cong eo, vừa nghe nàng trả lời vừa gật đầu.

Hai người một đường nói nói cười cười, hài hòa xứng đôi, thật là chói mắt.

"Ca ca!" Lý Diệp nhìn thấy Lý Chi, vui vẻ kêu lên, chạy tới hỏi: "Ca ca ăn quả vải không?"

Đầu tiên Lý Chi chào hỏi qua Thẩm Vũ, lại sờ tay muội muội, cảm thấy tay nàng ấm hơn tay mình một chút, lúc này mới yên tâm: "Quả vải?"

"Vị khách nào trong bữa tiệc cũng có "Lý Diệp vừa nói vừa quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Vũ: "Quả vải ấy."

"Có lẽ là số lượng hơi ít, Lý học sĩ lại đến hơi muộn, nên chưa ăn được." Thẩm Vũ cười tươi, mặt không đổi sắc nói xạo, quả vải này là đồ Đại Lý Quốc tiến cống, trên dưới toàn phủ được ban thưởng có một ít, có bao nhiêu đều bị hắn lấy hết, làm sao mà người khác có phần ăn được.

Thế mà Lý Diệp lại tin, gật đầu mở vại sứ nhỏ ra, hào phóng chia sẻ với ca ca: "Thẩm đại ca cho, chúng ta cùng ăn đi, tươi lắm đó!"

"Mùa này có thể ăn quả vải tươi như vậy cũng thật hiếm lạ." Lý Chi cầm hai quả, cho Thượng Thần một quả: "Đan Cảnh cũng nếm thử đi."

Thượng Thiếu Khanh nhận lấy quả vải tươi mới căng mọng kia, nếu hắn nhớ không nhầm, đây là cống phẩm Đại Lý Quốc mới đưa tới hôm qua, Thánh Thượng thưởng một sọt trong đó cho Kim Ngô Vệ có công hộ tống, từ trên xuống dưới lấy về chắc được một phần, sợ là Thẩm lão tướng quân cùng Thẩm gia Đại Lang cộng vào mới được một vại như vậy.

Cư nhiên lấy đồ ban thưởng của lão phụ thân cùng đại ca để lấy lòng tiểu cô nương, Thượng Thiếu Khanh cạn lời liếc mắt Thẩm Nhị Lang đang xuân phong đắc ý một cái, cúi đầu bóc vỏ quả vải, đưa đến trước mặt Lý Diệp.

"Ta có một vại lớn rồi, nghĩa huynh ăn đi!" Lý Diệp cũng không thèm nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng má lên quả quyết cự tuyệt, lại cúi đầu móc ra mấy quả cho Lý Chi: "Ca ca ăn thêm đi, muội vào trước đây."

Nàng nói xong, ngẩng đầu cất bước vào phòng khách, cũng không thèm nhìn Thiếu Khanh đại nhân một cái.

Hắn đã có Dương muội muội của hắn, bóc quả vải làm gì, nàng mới không thèm!

Thượng Thiếu Khanh không biết làm sao bị phớt lờ, không rõ rốt cuộc mình đắc tội với nàng từ lúc nào, nhất thời sửng sốt, lại nghe Thẩm Vũ bắt chuyện với Lý Chi: "Nghe Lý nương tử nói, mấy ngày nữa hai người muốn đến Thanh Mộng Trà Trang chơi?"

Lý Chi gật đầu: "Đúng vậy, Triệu thiếu giám mời hai nhà tụ tập một hôm."

"Nghe nói gần đây có bạch hồ lởn vởn quanh Thanh Mộng Trà Trang, bạch hồ điềm lành, bắt được sẽ gặp may mắn." Thẩm Vũ thấy Lý Chi gật đầu, cười nói: "Vừa hay tại hạ cũng muốn đi xem thử thế nào, ta đi cùng có tiện không?"

.

.

.

Yến hội là nam nữ tách biệt, ngây người ở phòng khách trong chốc lát, Lý Diệp được nô tỳ ở Thẩm phủ dẫn đi, theo chân chúng nữ quyến đến chỗ dự tiệc dành cho nữ quyến, nàng ngồi cùng chỗ với một nhóm phu nhân nương tử, Kim Ngọc Diệp tìm người thay đổi vị trí ngồi gần nàng, trùng hợp ngồi cùng một bàn với Dương Mộng Chi.

Một vòng nữ quyến trong Kinh thành cũng không lớn, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người, người có quan hệ tốt với Dương Mộng Chi hỏi việc hôm nay nàng đến cùng Thượng Thần, gương mặt Dương nương tử hồng hồng, ngượng ngùng cam chịu suy đoán của mọi người.

"Dương muội muội thật có phúc khí." Tiết phu nhân có quen biết Thượng gia không khỏi hâm mộ: "Gia thế của Thượng Thiếu Khanh hiển hách, lại là ngoại chất tử ( ngoại chất tử: cháu ngoại trai ) của Thụy Vương gia, nơi nào cũng là người tôn quý, nếu ngươi gả qua đó, thật đúng là hưởng không hết phúc."

“Đừng có nói bậy, Hoàng Hậu nương nương còn, còn chưa làm chủ đâu." Dương Mộng Chi mím môi, không ngăn được ý cười: "Hôm nay Thượng ca ca chỉ là tiện đường đưa ta đến thôi."

"Ôi, đều đã điểm danh để hắn đưa ngươi đến, thì khác gì đã có ý chỉ hôn cho hai người!"

Dương Mộng Chi xấu hổ dùng khăn che mặt lại: "Đừng nói nữa mà, ta xấu hổ ch.ết mất!"

Lý Diệp lạnh nhạt thờ ơ, một miếng lại một miếng ăn bánh trôi gạo nếp, chẳng mấy chốc đã hết hơn nửa bát, gương mặt càng ăn càng nóng, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ lặng yên lắc lắc mấy cái, bắt đầu nổi lên một tia mờ mịt, “Những người này đang nói chuyện gì vậy? Sao giọng nói càng ngày càng xa thế?"

"Tiểu Diệp? Ngươi không sao chứ?" Kim Ngọc Diệp ngồi bên cạnh phát hiện ra nàng khác thường, lúc này mới nhìn vào bát bánh trôi gạo nếp đã bị nàng ăn hơn nửa: "Úi, bánh trôi này làm từ rượu đấy, Tiểu Diệp ăn đến say rồi sao!"

Lý Diệp chớp mắt, cảm thấy hơi choáng váng, nàng vỗ mặt đứng dậy: "Không sao, ta đi ra ngoài hít thở không khí một lúc."

"Để ta đỡ ngươi đi." Kim Ngọc Diệp nhìn bước chân loạng choạng của Lý Diệp, vội vàng đỡ lấy nàng, hai người lảo đảo đi chưa được vài bước, đã bị Thượng Thần ngăn lại.

"Nghĩa, huynh?" Lý Diệp dừng chân, ngẩng đầu cẩn thận nhìn người trước mặt, phát hiện thật sự là hắn, cười lạnh: "Ha ha!"

Thượng Thiếu Khanh bị điệu cười của nàng chặn ngang họng, nhíu mày: "Uống rượu?"

"Tiểu Diệp ăn hết hơn nửa bát bánh trôi rượu nếp." Kim Ngọc Diệp giải thích.

"Giao Tiểu Diệp cho ta đi." Hắn kéo tiểu cô nương qua: "Ta đưa muội ấy đến chỗ ca ca."

"Vậy được, làm phiền Thượng Thiếu Khanh."

Kim Ngọc Diệp buông lỏng tay, trở lại chỗ ngồi, mọi người đem một màn này xem ở trong mắt, nhỏ giọng nghị luận sôi nổi.

"Thượng Thiếu Khanh tới đây làm gì, sao chưa tới đã lại đi rồi?"

"Chắc là tới tìm Dương nương tử, nửa đường gặp Lý nương tử say rượu nên đỡ nàng ấy đi tìm Lý học sĩ trước rồi."

"Chắc là vậy, chỉ là ta thấy không giống lắm."

"Không phải Lý nương tử là nghĩa muội của hắn sao, hắn chiếu cố nàng ấy cũng là chuyện đương nhiên."

.

.

.

Dương Mộng Chi dựng tai nghe hết những lời nói khe khẽ đó, đôi mắt hướng về phía cửa, nhìn hai người một đường lôi lôi kéo kéo, trong lòng khó chịu không thôi.

Lý nương tử là nữ tử đã có hôn ước, hai người như vậy, không hợp lễ nghĩa.

"Buông muội ra! Ngài như vậy còn ra thể thống gì!" Lý Diệp cố hết sức hất cái tay đang nắm chặt tay nàng ra, chỉ là sức lực không bằng người ta, bị hắn kéo thẳng ra ngoài.

"Buông muội ra! Ca ca không ở bên này! Ngài mau buông muội ra."

Cả một đường Thượng Thần không nói gì, chỉ trầm mặc kéo nàng đi, Lý Diệp tránh mãi không thoát, bị hắn túm chặt đành phải chạy chậm theo bước chân hắn, nhỏ giọng cáu gắt: "Nếu ngài vẫn còn như vậy muội lập tức gọi người đến đây!"

"Ngươi có giỏi thì gọi to vào, tốt nhất là gọi tất cả mọi người đến đây." Hắn kéo nàng vào một góc không người, dừng chân xoay người, mắt phượng đẹp đẽ hơi nheo lại, không giận tự uy: "Gọi đi."

"Muội, muội không thèm gọi." Tiểu cô nương bị hắn dọa sợ, khí thế ban nãy sụt giảm hơn nửa, lui về sau một bước dựa lưng vào tường.

Cơn say của nàng dâng lên, cảm thấy vách tường lạnh lẽo sau lưng thật thoải mái, rầm rì ngẩng mặt lên: "Ngài bắt muội gọi, muội cứ không gọi đấy, dù sao ca ca tìm không thấy muội, cũng sẽ gọi người đi tìm thôi."

Sau đó còn không quên nghiêng đầu, trừng mắt hắn một cái, yêu kiều bĩu môi: "Hứ!"

Thượng Thần bị thái độ này của nàng là tức giận muốn ch.ết, đôi tay ôm cánh tay nàng, nhìn chằm chằm nàng nửa ngày: "Hôm nay ta đắc tội với ngươi?"

"Hứ, Thượng Đại Thiếu khanh gia thế hiển hách, văn thao võ lược, muội chờ nịnh bợ còn không kịp, sao dám để ngài đắc tội với muội?"

"Ngươi!" Hắn hít sâu một hơi: "Nói chuyện đàng hoàng."

"Muội vẫn nói chuyện bình thường đó thôi!" Nàng xoay người, dựa trán lên tường, nàng không muốn nhìn thấy hắn, thà nhìn tường còn hơn.

"Diệp Nhi, rốt cuộc muội đang giận dỗi chuyện gì?"

"Giận dỗi cái gì chứ, hiện giờ thân phận của ngài khác biệt, đã là người được bên trên chỉ hôn, dù muội có là nghĩa muội thì hai chúng ta vẫn phải giữ khoảng cách. Hơn nữa muội đang là người bất chấp tất cả để từ hôn với Triệu Nam Tự, ngài không giống thế, ngài là người không muốn hôn ước đó bị hủy bỏ."

Vách tường lạnh lẽo từng chút một nhè nhẹ thấm vào trán nàng, tiến vào thân thể, khiến trái tim nàng cũng dần đóng băng: "Dương Mộng Chi tri thư đạt lý, lại là người ôn nhu hiền huệ, quan trọng nhất là phụ mẫu của nàng ấy vẫn mạnh khỏe, là người có phúc, rất hợp với ngài."

Nàng nhìn bức tường, xua tay về phía sau: "Ngài đi nhanh đi, để người ta thấy lại bàn tán không hay."

Tiểu cô nương mang theo men say nói ra những lời như đá lớn ném vào biển sâu, trong nháy mắt nhấc lên từng trận sóng to gió lớn trong lòng Thượng Thần, hắn tiến lên một bước xoay tiểu cô nương đang nhìn chằm chằm bức tường phải đối diện với hắn, không thể tin được nhìn vào mắt nàng: "Nói cho rõ ràng, bất chấp tất cả để từ hôn là sao?"

Lý Diệp biết mình lỡ lời, che miệng trừng hắn: "Không liên quan đến ngài!"

"Nói mau!" Hắn có hơi nóng nảy, cúi người tới gần, quát khẽ: "Nói nhanh!"

Cái ôm này hoàn toàn khác với cái ôm ôn nhu khắc chế trước kia, lần này hắn như người mất trí, vội vàng tới gần nàng, hai tay chống bên người nàng giống như muốn giam nàng vào trong vòng tay mình.

Cả người Lý Diệp dán sát vào vách tường, thất thần nhìn chằm chằm gương mặt của hắn đang gần trong gang tấc, lông mi cong dài, mũi cao thẳng chính trực, đôi mắt ngày thường luôn lạnh lùng kia giờ phút này phảng phất chứa hai ngọn lửa nóng rực, như muốn thiêu rụi thân ảnh nho nhỏ của nàng trong đó.

Đôi môi hắn hơi mỏng, nhưng không hồng hào giống môi nàng, mà màu nhạt hơn, như nhiễm một tầng sương mỏng.

Đôi môi hai người chỉ cách nhau một đầu ngón tay, gần đến mức nàng chỉ cần nâng cằm lên là có thể hôn hắn, dù vậy khoảng cách hai người lại như cách muôn trùng khơi, xa đến mức cả đời này cũng không thể đến được với nhau.

Nàng bỗng nhiên dùng sức đẩy hắn ra: "Muội nói rồi, chuyện này không có quan hệ với ngài!"

Hương thơm tùng trúc đột ngột tiêu tán, trong nháy mắt lại bướng bỉnh, kiên định bao trùm cả người nàng.

Thượng Thần giữ chặt tiểu cô nương đang xoay người muốn trốn, nhẹ nhàng mở miệng: "Muội đã nói chuyện này không có quan hệ với ta, ta sẽ không hỏi nữa. Nhưng chuyện của ta, ta đều muốn nói hết cho muội nghe."

"Hoàng Hậu nương nương hạ chỉ, lệnh cho ta hôm nay đón Nương tử Dương gia tới Thẩm phủ, hoàng mệnh không thể từ chối, chỉ thế mà thôi."

"Không có chuyện tứ hôn, ta cũng không thích ai cả."

Từ đầu đến cuối, người duy nhất mà hắn yêu sâu đậm chỉ có duy nhất tiểu cô nương trước mặt này.

Hơi ấm từ tay hắn truyền tới như dây leo sinh trưởng mạnh mẽ, từ cánh tay lan tràn, quấn quanh trái tim nàng, chỗ nào cũng là hơi ấm của hắn.

"Nghĩa huynh." Sau một lúc lâu, Lý Diệp mới thoát khỏi cảm xúc khó chịu, đầu nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo: "Thật sự không có chuyện tứ hôn sao?"

"Không có."

"Ừm, muội biết rồi." Nàng rút cánh tay ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn: "Vậy muội về chỗ ăn cơm tiếp đây?"

"Muội hiểu rõ chưa?" Con ngươi đen như mực của hắn nhìn chằm chằm nàng, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

Lý Diệp gật đầu thật mạnh, thấy hắn vẫn nhìn mình, đỏ mặt nhẹ nhàng dậm chân: "Muội hiểu, hiểu rồi mà."

Thiếu Khanh đại nhân nghiêm túc lúc này mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: "Về chỗ ăn cơm tiếp đi."

Vì thế hai người sóng vai trở về, bình đạm nói chuyện với nhau, trong lòng cả hai người mơ hồ hiểu rõ điều gì đó nhưng không nói ra.

"Sau khi huynh ăn cơm xong vẫn phải đưa Dương nương tử về sao?"

"Ừ, lễ nghĩa vẫn phải chu toàn."

"Hứ!"

"Ta cũng đưa Diệp Nhi về nhà nhé?"

"Hứ!"

"Hứ là có ý gì?"

"Hứ chính là tức giận!"

"Vừa rồi không phải đã tốt rồi sao? Sao giờ lại tức giận nữa rồi?"

"Nghĩa huynh là đồ ngốc! Đồ ngốc!"