Chương 20

Editor: Hannah

“Bổn vương rất…… già.”

Hắn đã có tuổi rồi sao?

Có thể khiến người ta vừa nhìn thì sẽ nhớ tới cha nàng à?

Trong lòng Sở Vương lại có chút không vui, chỉ thấy nam tử ở một bên cười nói, “Vị cô nương này tuổi không lớn, nhưng thật ra rất có dũng khí. Có thể đối diện với Vương gia chúng ta, so khí thế với Vương gia chúng ta còn hơn.” Khóc đến mức dã man như vậy, dù là Vương gia bọn họ đều bị dọa cho sợ hãi, chẳng phải là rất khó gặp một tiểu cô nương như thế hay sao?

Nam tử này thấy Sở Vương cũng không tức giận, nghĩ đến hiện giờ Sở Vương còn cô độc một mình, liền thở dài một hơi, thấp giọng nói, “Nếu Vương gia đón dâu sớm một chút, thì cũng có thể có tiểu khuê nữ không khác tiểu nha đầu này lắm đâu.” Cho tới hôm nay Sở Vương còn chưa đón dâu, thật là một chuyện làm người ta rất đau đầu mà.

Chỉ là bất luận Hoàng Đế tuyển cho Sở Vương các loại hình danh môn quý nữ, thế gia đích nữ nào, Vương gia bọn họ cũng không muốn cưới.

Cho tới hôm nay, trong phủ Sở Vương trống rỗng, nhà người khác phồn hoa 3000 đóa hồng không biết phong lưu khoái hoạt cỡ nào, hậu viện Sở Vương ngay đến một con chim sẻ cái cũng không có.

Đã có thể khiến bệ hạ trong cung sầu muốn bạc đầu rồi.

“Thật ra cô nương này cũng rất hoạt bát đáng yêu đấy.” Nam tử này là tâm phúc của Sở Vương, nghĩ đến Sở Vương đối với chuyện thành thân không có hứng thú, nhất thời đôi mắt xoay chuyển cười nói, “Khó có được hơn nữa là không sợ Vương gia, cũng rất hợp ý với Vương gia.”

Thật ra hắn ta hy vọng nếu có thể, tiểu cô nương khóc đến mức co thành một nắm thoạt nhìn cực kì nhát gan này nhưng lại có dũng khí cầm lấy cánh tay Vương gia bọn họ khóc lớn, sau này có thể đi đi lại lại cùng Vương gia nhiều hơn. Cho dù mỗi ngày khóc lóc với Vương gia …… Có lẽ Vương gia cũng sẽ cảm thấy tiểu hài tử rất đáng yêu, có thể sinh ra vài phần tâm tình cha hiền, bởi vậy có thể nguyện ý thành thân nhanh chóng sinh hài tử thì sao?

“Vương gia, ngài nghĩ sao?” Hắn còn thử hỏi Sở Vương.

Sở Vương lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn một cái.



Nam tử tức khắc nghĩ đến phân phó của Sở Vương, hơi hơi nhướng mày, trên mặt bình phàm lộ ra vài phần ý cười, xoay người đi tới chỗ hạ nhân Quốc công phủ hỏi thăm lai lịch Yến Ninh, và cả chuyện đã xảy ra.

Sở Vương không dừng lại, trực tiếp đi gặp thái phu nhân Lý Quốc Công.

Thời điểm hắn thăm hỏi nói chuyện với thái phu nhân Lý Quốc Công, Khương Vệ đã vội vội vàng vàng mà cõng Yến Ninh đi tới thượng phòng của phu nhân Lý Quốc Công. Bởi vì Yến Ninh bị bệnh lại bị gió thổi ở bên ngoài, còn khóc thành một búp bê nước mắt, bản năng của Khương Vệ cảm thấy Yến Ninh chỉ sợ sẽ bị bệnh không nhẹ, vội vội vàng vàng mà cõng Yến Ninh đến thượng phòng, lại thấy giờ phút này không khí bên ngoài thượng phòng tĩnh mịch, không có chút tiếng vang, hai đại nha hoàn như hoa như ngọc đứng ở ngoài cửa một tiếng cũng không dám phát ra.

Rèm cửa thật dày ở thượng phòng ngăn cách ở trong phòng, nhưng dù Khương Vệ không nghe thấy cái gì, lại vẫn có thể cảm thấy hiện tại bên trong thượng phòng nhất định giương cung bạt kiếm.

Dưới chân hắn dừng một chút, nhìn một đại nha hoàn đang đứng ở bên ngoài phòng ngoại một cái.

Nha hoàn kia thấy Khương Vệ, cau mày khẽ lắc đầu, không tiếng động mở mành ra cho Khương Vệ, hiển nhiên không khí trong phòng hiện tại nhất định cực kỳ không xong.

Chỉ là thấy Yến Ninh ghé vào trên lưng Khương Vệ, xem nàng co lại thành một quả cầu lông xù xù ở trên lưng Khương Vệ, nha hoàn này lộ ra vài phần kinh ngạc, vội vàng tiến lên hỗ trợ đỡ Yến Ninh, miễn cho Khương Vệ là nam tử sơ ý, quăng ngã Yến Ninh.

“Thái thái, tam gia cùng biểu cô nương đã tới.” Nàng vừa đỡ Yến Ninh trên lưng Khương Vệ vừa giương giọng nói.

Ngay lức này rèm cửa bị xốc lên, ập vào mặt là một ngọn gió ấm áp, cũng truyền đến một thanh âm mang theo vài phần tức giận của một nữ tử trung niên.

“Yến Ninh sao lại tới? Khương Trường Chu, Yến Ninh bệnh thành ra như vậy, ngươi còn gọi nàng tới đây cầu tình cho ngoại thất nữ của ngươi à?! Ngươi có còn là người hay không?!”

Thanh âm nàng ấy mang theo ý tứ đầy nghiêm khắc và lên án.

Sau một lát, Khương Vệ nghe được một thanh âm nam tử biện giải giống như cực kì oan uổng và vài phần nghi ngờ nói, “Không phải ta!”