Chương 47

"Không mắng nàng? Không mắng nàng nàng sẽ không biết trời cao đất rộng, không biết cái gì là nguy hiểm! Mang theo muội muội đi tới chỗ nguy hiểm như bên hồ như vậy, làm hại muội muội bị bệnh thành như thế, ta không phạt nàng đi quỳ đã không tồi rồi." Nhị thái thái nói tới chuyện này lại tức, trời đông giá rét đi tới bên hồ, ai không biết vạn nhất trượt chân một cái sẽ có nguy hiểm thế nào, A Lan chỉ là vì khoe khoang mấy con cá chép lại cố dọn bờ hồ dẫn người tới, rõ ràng Yến Ninh nhát gan, sẽ không đi qua, hết lần này tới lần khác nàng ấy lại không để ý sự sợ hãi của Yến Ninh mà lôi kéo nàng tới bên hồ.

Đã đi tới bên hồ, thì nên coi chừng muội muội, thế nhưng A Lan vậy mà để cho một nha đầu lòng dạ hiểm độc như Khương Hoàn đứng ngay bên người Yến Ninh.

Đây là kiểu tỷ tỷ gì thế?

Nhị thái thái không mắng A Lan thì cảm thấy trong lòng cực kì nổi nóng.

"Nhị cữu mẫu. . . Là bởi vì việc này mà mắng biểu tỷ A Lan sao?"

Yến Ninh nghe được.

Nàng kinh ngạc nhìn sắc mặt Nhị cữu mẫu càng thêm băng lãnh.

Thời điểm ở kiếp trước, nàng e ngại Nhị cữu mẫu, bởi vậy không nói chuyện này với Nhị Cữu Mẫu, thậm chí không dám đến gần, bởi vậy không biết, hóa ra Nhị cữu mẫu không trách nàng liên lụy A Lan.

Mà Nhị cữu mẫu còn trách cứ A Lan liên lụy nàng.

"Nhị cữu mẫu, không liên quan tới biểu tỷ A Lan, ngài chớ mắng biểu tỷ. Đều là, đều là. . . Đều là Khương Hoàn sai." Lúc này Yến Ninh mới phát hiện, hóa ra ở kiếp trước, bởi vì nàng không dám đối mặt, đã từng có rất nhiều hiểu lầm như thế.

Nàng lập tức đỏ vành mắt, ở ánh mắt kinh ngạc Nhị thái thái mà nức nở, cũng không nhớ tới những e ngại Nhị thái thái như trước, mà bổ nhào vào trong ngực của bà ấy, dùng sức vùi mặt mình vào trong ngực của bà ấy ngẹn ngào nói, "Nhị cữu mẫu, đều là con không tốt. Con luôn luôn. . ." Nàng luôn luôn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, sau đó bỏ lỡ biết bao nhiêu yêu thương trưởng bối dành cho nàng.



"Có chuyện gì? Chẳng lẽ con bị sợ rồi sao?" Nhị thái thái ngồi trong ghế, một tiểu cô nương mềm mềm từ đối diện nhào vào trong ngực của mình, bà ấy ngồi yên ở ghế không thể động đậy, hồi lâu, mới chậm rãi đỡ lấy bả vai Yến Ninh đang khóc đến nghẹn ngào.

"Ta biết. Nếu con đã cầu tình, vậy ta sẽ không mắng biểu tỷ của con nữa. Chẳng qua nó làm tỷ tỷ, sau này nên chăm sóc thật tốt cho con mới được." Nhị phu nhân luôn lãnh đạm, bởi vậy lúc trước chỉ thấy Yến Ninh mềm mềm nũng nịu ở trong ngực Lý Quốc Công phu nhân. Lúc trước bà ấy chẳng qua chỉ nhìn ở xa xa, sao lại như bây giờ, thân thể nho nhỏ mềm mềm vùi trong ngực. Mặc dù sắc mặt bà ấy vẫn nhàn nhạt như cũ, chẳng qua thanh âm lại nhu hòa xuống, vỗ bả vai đơn bạc của Yến Ninh thấp giọng nói, "Có thể thấy lần này con thật sự bị sợ hãi."

Sợ đến mức trở nên rất thân cận với bà ấy, có thể thấy được lần này Khương Hoàn thật sự dọa sợ Yến Ninh.

"Biểu tỷ đối xử với con đã rất tốt. Nàng ấy là tỷ tỷ tốt. Nhị cữu mẫu, sau này con và biểu tỷ chăm sóc lẫn nhau, sẽ không khiến Nhị cữu mẫu lo lắng." Yến Ninh cảm thấy chỉ để A Lan chiếu cố mình, rất không công bằng với A Lan.

Nàng cũng muốn chăm sóc cho A Lan.

"Đây là chuyện của tỷ muội các con. Các con tự làm chủ là được." Nhị thái thái nghe thanh âm khóc chít chít trong ngực, chân tay luống cuống, lại sợ đẩy Yến Ninh ra sẽ tổn thương tự tôn nhỏ đáng thương của Yến Ninh, bởi vậy chỉ có thể ôm bờ vai của nàng chậm rãi nói, "Chẳng qua sau này không cho phép con tiếp xúc với Khương Hoàn. Tính tình của nàng ta. . ."

Nàng tất nhiên biết người ngoại thất nữ này của Lý Quốc Công, năm đó Lý Quốc Công và Sở Thị xảy ra chuyện gì, tất cả nàng đều tận mắt nhìn thấy, cho tới bây giờ còn cảm thấy buồn nôn. Nàng vốn là người thanh cao, tính tình không thể gặp chuyện bẩn thỉu, bởi vậy sau khi Lý Quốc Công và Sở Thị làm ra loại kia chuyện buồn nôn kia, nàng cũng chẳng đểý chút nào tới đại bá Lý Quốc Công này.

Bây giờ, nhắc bọn nhỏ không để ý, không tiếp xúc Khương Hoàn, Nhị thái thái cũng không cảm thấy có gì không thể.

"Nhị cữu mẫu yên tâm. Về sau con sẽ tránh xa nàng ta."

"Vậy các tỷ muội con tùy ý đi. Nếu như muốn ăn cái gì, muốn dùng cái gì, thì đi hỏi nha hoàn nhé. Ta đi thăm Đại cữu mẫu của con." Nhị phu nhân tìm một lý do, thật vất vả khiến cực cưng đầy nước mắt trên người buông mình ra, bà ấy thở dài một hơi, mặc dù có chút đột nhiên, nhưng lại cảm thấy cảm giác Yến Ninh thân cận này cũng không xấu, chỉ nhìn chằm chằm A Lan nói, “Không cho phép con lôi kéo A Ninh đi ra bên ngoài hóng gió."