Chương 9: Ai cũng mơ hồ

Hi mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện này. Mình sẽ cố gắng edit truyện, sẽ không drop. Còn về lịch ra truyện, hiện tại, mình đang rảnh nên sẽ cố gắng (chống lại sự lười >.<) ra 1 chương/1 ngày. Tương lai thì mình không biết nhen. Thật sự cảm ơn mọi người nhiều!

Chương 9. Ai cũng mơ hồ

Bọn họ có hai ngày ở chung với nhau.

Hai ngày này, nhận thức của Lăng Vũ đối với Tống Tái Hạo càng thêm điên đảo.

Theo suy đoán lúc trước của Lăng Vũ, Tống Tái Hạo bởi vì chương trình nên vẫn luôn giả vờ ân cần với cậu.

Nhưng dù hắn có diễn giỏi hay không, Lăng Vũ nghĩ là cậu vẫn sẽ tặng cho hắn một chiếc cúp nam chính xuất sắc nhất.

Hắn khiến cho một diễn viên nhỏ như cậu phải cam bái hạ phong.

Bởi vì chương trình này là chương trình về đóng giả sinh hoạt phu thê.

Hai người tuy không phải kết hôn thật trừ bỏ những chuyện tiếp xúc thân mật ra thì chuyện gì vợ chồng phải làm bọn họ cũng đều làm hết rồi.

Chẳng hạn như cùng nhau trang trí lại căn nhà tân hôn, cùng nhau mua đồ ăn để nấu cơm.

Tất nhiên, ngoại trừ bọn họ không làm việc đó ở ngoài chương trình thì cũng rất có cảm giác như vợ chồng.

Nhưng mà, loại chuyện này muốn làm hay không hoàn toàn đều dựa vào ý muốn của các vị khách mời.

Vào buổi tối ngày hôm trước, Lăng Vũ ngủ trên cái giường lớn ở trong phòng ngủ vì bất luận cậu nói cái gì, Tống Tái Hạo đều không đồng ý để cậu ngủ trên sô pha.

Lăng Vũ nằm trên giường mà trằn trọc, nghĩ xem sáng sớm ngày mai tỉnh dậy có nên mua một bó hoa tươi để cảm tạ hay không.

Kết quả, 7 giờ sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lăng Vũ còn đang mơ màng mở cửa phòng đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ ngây người.

Nhìn ra ngoài phòng khách vậy mà trưng đầy các loại hoa tươi, được cắm trong bình hoa, bày khắp các ngóc ngách trong nhà khiến cho căn nhà nhìn có chút cũ kỹ lập tức trở nên tràn đầy sức sống.

Tống Tái Hạo tuy là hắn còn đang mặc đồ ngủ, tóc dài ngang vai thì tùy tiện cột thành chùm như đuôi ngựa thậm chí còn vài cọng tóc rớt ra nhưng ánh mắt rất tươi tỉnh, nhìn là biết hắn đã dậy từ sớm.

Hắn nhìn thấy cậu vừa thức dậy, lập tức đưa cho cậu một bó hoa hồng đỏ tươi, "Lăng lão sư, tân hôn vui vẻ."

Đầu óc của Lăng Vũ chưa kịp khởi động, ngây người tại chỗ.

Lăng Vũ mơ mơ màng màng nhận lấy bó hoa tươi, muốn đi đến tủ lạnh lấy bình nước đá để bản thân thanh tỉnh một chút.

Vừa mở tủ lạnh ra, một đống hoa tươi trong tủ hiện ra, đủ mọi màu sắc, nở rộ tràn ngập sức sống.

Tống Tái Hạo đi đến, một bên cười nói.

"Tôi thấy trên mạng gần đây đang có trào lưu này nên muốn làm cho Lăng lão sư một cái."

Lăng Vũ đơ người một lúc mới cứng ngắc mở miệng nói lời cảm ơn.

Thẳng thắn mà nói, nếu đây không phải đang quay chương trình thì ai, ai có thể không mơ hồ cơ chứ.

***

Nhân viên công tác biết bọn họ sẽ đi ra ngoài nên đã tranh thủ đến đây chuẩn bị trước.

Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí tràn ngập bong bóng màu hồng ở bên trong.

Căn nhà nhỏ đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào hẳn lên.

Công ty Tống Tái Hạo còn đặc biệt chuẩn bị nhân viên trang điểm và nhà tạo mẫu riêng cho hắn.

Bốn người khí thế to lớn mang theo hai cái hộp trang điểm, hai bộ quần áo được nhãn hàng tài trợ.

Lăng Vũ xem mà tặc lưỡi.

Làm nghệ sĩ nổi tiếng, quản lý hình tượng đúng thật là điều quan trọng nhất.

Tổ chương trình ban đầu muốn cho các nghệ sĩ để mặt mộc để quay cho chân thật.

Nhưng tất cả nghệ sĩ và phòng làm việc đều không ai chịu đáp ứng cái điều kiện này.

Bởi vì nghệ sĩ một khi đã đứng trước ống kính thì sẽ bị yêu cầu rất nghiêm khắc về hình tượng.

Chuyện này không liên quan đến ý muốn của nghệ sĩ mà nó liên quan đến sự chuyên nghiệp của nghệ sĩ trong việc giữ hình tượng của các nhãn hàng mà họ đại diện.

Lăng Vũ thì đơn giản hơn nhiều, cậu chỉ cần mặc một cái áo trắng rộng rãi thoải mái cùng quần jeans rồi làm tóc đơn giản là xong.

Mới đi ra từ nhà vệ sinh, cậu liền thấy Tống Tái Hạo đang nhắm mắt đẹp như một vị thần.

Nghe thấy tiếng động, hắn liền mở mắt ra, sau đó nhìn một cô gái nhỏ đang đứng ở một bên ra hiệu.

Cô gái kia làm một động tác OK rồi đi lên nói với Lăng Vũ: "Mời cậu ngồi xuống đây."

Lăng Vũ:??

"Phiền lão sư nhắm mắt lại một chút."

Lăng Vũ không hiểu được nhưng nhìn bộ dáng nhân viên công tác lễ phép lại bất an, vẫn là theo bản năng nhắm mắt lại.

Sau đó, cô gái nhỏ này nhanh chóng bắt đầu trang điểm cho cậu.

"Tôi, tôi hình như là không cần làm cái này đi." Lăng Vũ có chút ngượng ngùng.

Nhân viên công tác còn đang muốn mở miệng lại nghe Tống Tái Hạo đáng thương hề hề nói, "Lăng lão sư, anh không đành lòng để tôi một mình một người trang điểm đi."

Lăng Vũ:............ Cái này cậu cũng không biết trả lời thế nào.

Nhưng là một nghệ sĩ, ai cũng đều hy vọng chính mình ở trước máy quay đẹp một chút.

Nhưng mà Lăng Vũ bên này vẫn là một diễn viên nhỏ mới ra mắt thì làm sao có được một nhà tạo mẫu riêng.

Đối với sự săn sóc của Tống Tái Hạo, Lăng Vũ rất là cảm kích.

Trang điểm xong, nhà tạo mẫu lại giúp Lăng Vũ chọn ra một bộ đồ thích hợp.

Tuy rằng nhìn hai người đều là phong cách hưu nhàn đơn giản nhưng có cảm giác không giống.

Đặc biệt là Tống Tái Hạo, ngũ quan của hắn vốn dĩ rất đẹp nên chuyên viên trang điểm không cần phải trang điểm quá đậm chỉ cần làm cho ngũ quan của hắn thêm nổi bật và bắt mắt hơn là được.

Bởi thế mới nói, mấy việc này vẫn nên giao cho chuyên gia làm thì hơn.

Tống Tái Hạo đối với việc hai người mặc đồ đôi rất là vừa lòng, nói một câu khen Lăng Vũ mặc đẹp.

Trang điểm xong, công tác chuẩn bị cũng gần như đã hoàn thành.

***

"Tôi đi mua đồ ăn, giữa trưa làm một bàn tiệc lớn khao Tống lão sư đã vất vả cả buổi sáng." Lăng Vũ nói.

Tống Tái Hạo đặc biệt tán thành, "Tôi cũng đi."

Lăng Vũ lúc đầu còn lo lắng hắn quá nổi tiếng nên không muốn ra khỏi nhà.

Hiện tại, xem ra, Tống Tái Hạo hoàn toàn không thèm để ý.

Hắn không hề có một câu oán giận mà đi theo cậu làm tùy tùng hầu hạ, tranh việc trả tiền, tranh việc xách đồ ăn.

Nhưng hắn quá nổi bật chỉ đeo khẩu trang, không sợ bị người khác nhận ra hay sao.

Nhưng còn tốt, thời điểm bọn họ vào siêu thị cũng không có nhiều người trẻ chỉ toàn là những người lớn tuổi mà thôi.

Nếu ngẫu nhiên có bị nhận ra, Tống Tái Hạo cũng rất tốt cùng những người đó chụp một bức hình.

"Anh đứng ở cửa siêu thị đợi một chút, tôi rất nhanh sẽ lái xe đến đón." Tống Tái Hạo nói.

Nói xong, hắn như có ma thuật biến ra một cây kem, "Đây, tạm thời anh ăn cây kem này trước."

Sau đó, ngay lúc Lăng Vũ đang đầy mặt khϊếp sợ, hắn xách theo hai túi lớn rời đi.

Lăng Vũ cầm cây kem, nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng cảm khái, người này thật đủ chu đáo.

Kem còn chưa ăn được mấy miếng, dì lớn tuổi khi nãy chụp ảnh chung với Tống Tái Hạo cầm theo điện thoại và quyển sổ tới, nhìn xung quanh.

Xác nhận Tống Tái Hạo không ở gần đây, dì ấy liền đi về phía Lăng Vũ, trực tiếp mở miệng, "Lão công của cậu không ở đây sao?"

Mặt Lăng Vũ nóng lên thiếu chút nữa đã đem cây kem đang cầm ném đi.

Đây là lúc nãy khi dì ấy hỏi, Tống Tái Hạo trả lời như vậy.

Bởi vì đang quay chương trình hôn nhân giả lập nên Lăng Vũ không thể mở miệng giải thích.

Cậu đành phải trả lời, "Cậu ấy đi lấy xe rồi ạ."

"À, ra là vậy. Dì vừa nãy có đưa ảnh chụp cho con gái dì, con bé liền muốn dì lại đây xin chữ ký ấy mà."

Trong tay dì ấy cầm quyển sổ vừa mới mua, bất an hỏi, "Như vậy có được không?"

"Không sao đâu ạ, dì đứng ở đây đợi với cháu đi ạ."

"Được, cảm ơn hai người."

Dì ấy cảm thấy mỹ mãn, sau khi được sự đồng ý của Lăng Vũ, liền đứng bên cạnh trò chuyện với cậu.

Hai người kết hôn khi nào?

Quen nhau bao lâu rồi?

Thích bé trai hay bé gái?

Hai người tính khi nào thì sinh con?.....

Những vấn đề của dì ấy cứ đến tới tấp thiếu chút nữa khiến Lăng Vũ bị hỏi cho khóc luôn.