Chương 1: Tôi Không Đồng Ý

Editor: Nyanko

Tiếng chuông ngân vang giữa giáo đường trang nghiêm, chim bồ câu trắng vỗ cánh bay, ánh mặt trời chiếu rọi qua tấm kính nhiều màu sắc, hoa hồng nở rộ đầy xinh đẹp.

Hoa tươi bày biện, khách khứa đông đủ.

Ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn lên trên người cô dâu chú rể.

“Có, tôi đồng ý.” Cố Chỉ Xuyên nhìn chăm chú vào cô dâu trước mặt.

Chăm chú giống như đang nhìn tình cảm chân thành cả đời của mình.

Nhưng Lâm Cam Đường biết là không phải.

Cô được trang điểm đẹp nhất, ăn mặc lộng lẫy, khoác trên người chiếc váy cưới cao cấp đắt đỏ được may gấp rút suốt mấy tháng trời mới thành; mà chú rể đứng trước mặt cô, cũng là người xuất chúng trong cả ngàn người, bất kể là tiền tài, tướng mạo hay năng lực, mọi thứ đều vượt xa người bình thường.

Ai ai cũng đều hâm mộ Lâm Cam Đường cô, có thể gả vào nhà họ Cố.

“Vậy cô dâu, con có đồng ý người đàn ông này trở thành chồng của con, ký kết hôn ước với anh ta hay không?” Cha xứ mỉm cười tiếp tục hỏi: “Bất kể là nghèo khó hay giàu sang, hoặc bất kỳ lý do gì đi nữa, sẽ vẫn yêu anh ta, chăm sóc anh ta, tôn trọng anh ta, mãi mãi chung thủy một lòng không đổi cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời hay không?”

Lâm Cam Đường cầm bó hoa loa kèn màu hồng trong tay, yên lặng nhìn Cố Chỉ Xuyên.

Cô dâu mãi vẫn không đáp lại lời của cha xứ, khách mời bên dưới đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, người nọ thì thầm vào tai người kia. Trong chốc lát, trong giáo đường đều xôn xao vang lên tiếng nghị luận.

Cố Chỉ Xuyên nhíu mày.

Lâm Minh Trác không biết đứa con gái chưa từng khiến cho ông bớt lo này lại đang làm trò quỷ gì nữa, quát lên một tiếng: “Cam Đường!”

Lâm Cam Đường cười nhạt, lại không biết vì sao nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp lại thê lương đến vậy.

Cô xốc mí mắt lên:“Tôi không đồng ý.”

Khách khứa đều xôn xao!

Lâm Cam Đường ném bó hoa cưới đi, giật mạnh khăn voan trên đầu xuống vứt lên trên mặt đất: “Tôi không đồng ý, đám cưới ngày hôm nay, dừng lại ở đây.”

Cố Chỉ Xuyên giữ cô đang quay người muốn đi lại, trong mắt đều toàn là chất vấn, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo: “Em cảm thấy loại trường hợp này ngày hôm nay, là lúc để cho em nổi giận sao?”

Cố Chỉ Xuyên không biết vì sao Lâm Cam Đường khóc lóc đòi gả cho anh ta bây giờ lại đổi ý, nhưng anh ta biết, nếu như cô dâu chạy trốn, vậy thì nhà họ Cố sẽ trở thành một trò cười lớn, là đề tài đàm tếu cho người người nhà nhà của thành phố C.

“Buông tay.”

Cố Chỉ Xuyên dĩ nhiên không nghe theo cô, Lâm Cam Đường không biết nên thấy buồn cười, hay là nên cảm thấy đáng buồn nữa. Cô dùng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi ra vấn đề mà kiếp trước và kiếp này cô vẫn luôn nghĩ tới: “Cố Chỉ Xuyên, anh có dám nói cho rõ ra cuối cùng người anh yêu là ai không?”

Sắc mặt của Cố Chỉ Xuyên càng trở nên khó coi.

Lễ cưới bất ngờ thay đổi, Lâm Minh Trác bị chiêu này của con gái khiến cho lửa giận bùng phát, giận dữ đứng lên: “Lâm Cam Đường! Con nghĩ cho kỹ con đang ở đây để làm gì!”

Lâm Triệu Nam cũng ngồi ở hàng đầu tiên cùng với ba mình, lời mà em gái Cam Đường hỏi Cố Chỉ Xuyên, anh cũng nghe thấy, đứng lên giữ chặt ba mình lại, cau mày: “Ba, lúc trước Cam Đường sống chết muốn gả cho Cố Chỉ Xuyên, ba cảm thấy con bé sẽ dễ dàng đổi ý sao? Nếu đã đổi ý, có phải là do có lý do gì hay không?”

“Lý do ư?” Mẹ Cố đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng: “Không muốn gả thì sao không nói từ sớm, lại cứ phải đợi tới lúc hôn lễ bắt đầu rồi mới nói? Cố tình muốn biến nhà họ Cố chúng tôi thành trò cười phải không?!”

Ba Cố cũng đứng lên: “Đúng vậy, ông thông gia, cách làm này của nhà họ Lâm các người, rất không tử tế.”

Lâm Minh Trác mặt đỏ tới mang tai, Lâm Triệu Nam tiến lên một bước ngăn lại chất vấn của nhà họ Cố, khóe mắt liếc nhìn về phía Lâm Cam Đường, cô đã hất Cố Chỉ Xuyên ra, chạy ra ngoài.

Cô đào hôn.

Lâm Cam Đường nghĩ, nếu như cô có thể được trở lại sớm hơn một chút thì tốt rồi, ít nhất thì cuối cùng cô cũng sẽ không lại làm tổn thương Ôn Yến Thanh một lần nữa.

Ở kiếp trước Cố Chỉ Xuyên chỉ mang lại cho cô lạnh nhạt, phản bội, nɠɵạı ŧìиɧ.

Còn Ôn Yến Thanh lại cho cô cả một đời thâm tình.

Ôn Yến Thanh đã thổ lộ với cô rất nhiều lần, vẫn luôn ở phía sau chờ cô, nhưng cô không hề trân trọng, thậm chí còn vứt bỏ đi như giày rách, xua đuổi anh đi thật xa, theo đuổi thứ mà mà cô cho là tình yêu.

Sau đó cô và Cố Chỉ Xuyên kết hôn, Ôn Yến Thanh đưa mắt nhìn cô đi vào lễ đường, đau lòng ra nước ngoài, cuối cùng chết vì ngộ độc rượu nặng.

Cô nhớ mãi trong một lần gặp mặt, Thạch Quân uống say mới nói ra Ôn Yến Thanh chết là vì cô.

Cũng chính vào ngày này Ôn Yến Thanh ngồi chuyến bay đến nước B.

Cam Đường đi nhanh, đá giày cao gót đi rồi bắt đầu dùng sức chạy, cánh hoa hồng trên thảm đỏ bị váy cưới quét bay, xoay tròn vài vòng, rồi lại chậm rãi rơi xuống.

Cô chạy ra bên ngoài lễ đường, nhìn khắp xung quanh hai bên.

Nhưng cuối cùng vẫn muộn.