Chương 26: Em Tới, Ôn Yến Thanh Cũng Sẽ Tới Thôi

8/5/2022

Editor: Nyanko

Những người ở đây sẵn sàng xúm lại làm bạn với cô, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút ý đồ.

Xa Thấm chính là một kẻ chuyên làm diễn viên phụ cho Trương Dung Khuynh: “Đúng vậy, điều kiện kết hôn của chúng ta đều là môn đăng hộ đối, Giang Đồng Đồng là do thân phận thấp nên không biết lễ nghi, nào có người con gái trong sạch nào mà chưa kết hôn đã trông mong tới cửa ở chứ, người ta trẻ tuổi hai người ở chung thì thôi, đằng này ba chị với chị còn ở nhà nữa, cô ta cũng không thấy xấu hổ.”

“Nhưng mà Cam Đường cậu cũng đừng lo lắng, có lẽ anh trai cậu chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ thôi, cậu hãy rộng lượng mà nhẫn nhịn chút vậy, nếu làm ầm ĩ với anh cậu, thì người có hại sẽ là cậu đó.” Trương Dung Khuynh nhìn như rất có lòng tốt mà khuyên nhủ.

Những lời như vậy, Lâm Cam Đường nghe nhiều cảm thấy phiền, cũng thấy không thú vị, dứt khoát xé rách mặt nạ ngụy trang của những người này.

Giọng nói của cô có chút lạnh: “Trương Dung Khuynh, cậu thích ai thì tự mình theo đuổi đi, có điều tôi khuyên cậu đừng nên chen chân vào tình cảm của người khác thì hơn, dù sao Xa Thấm cũng đã nói rồi, người con gái trong sạch sẽ không vô liêm sỉ.”

Nụ cười trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Trương Dung Khuynh ngay lập tức cứng đờ.

Cô ta không biết là chỗ nào xảy ra sai sót, khiến cho vị đại tiểu thư chỉ biết nổi giận đùng đùng này phát hiện ra manh mối.

Lại thấy ánh mắt Lâm Cam Đường chiếu tới, mơ hồ lộ ra mấy phần xa cách: “Anh tôi thích ai là chuyện của anh ấy, trước kia tôi đồng ý làm kẻ phá bĩnh cho cậu, cậu coi là chuyện đương nhiên luôn rồi à?”

Lâm Cam Đường cầm theo ly rượu của mình rời đi.

Người bên cạnh đang nhìn, Trương Dung Khuynh mặt nghẹn đến lợi hại.

Nhạc Vũ nhìn theo phương hướng Lâm Cam Đường biến mất, đẩy người bạn đang chắn trước mặt ra, bước nhanh đuổi theo.

“Lâm Cam Đường, cô đợi đã!”

Lâm Cam Đường quay đầu lại.

“Có thể add WeChat được không? Tôi không có số điện thoại của cô.” Nhạc Vũ chỉnh lại áo khoác tây trang của mình, vóc dáng khá cao, lại thêm khuôn mặt hỗn huyết, chợt vừa thấy cũng là nhân mô nhân dạng.

“Có thể.” Lâm Cam Đường duỗi tay: “Đưa điện thoại đây tôi add thử cho?”

Nhạc Vũ không ngờ tới đối phương dễ nói chuyện như vậy, quả nhiên, gương mặt này của anh ta, cũng không thua kém Cố Chỉ Xuyên chút nào, đúng không?

Lâm Cam Đường tạo cho anh ta một người liên lạc mới, còn chu đáo mà ghi chú thêm một chữ “Lâm”, xong việc thì xoay người, không nói thêm câu nào nữa.

Khách khứa càng ngày càng nhiều, Lâm Cam Đường nhìn thời gian, đi tìm Lâm Triệu Nam.

Lâm Triệu Nam đang ở khu tự phục vụ lấy cho Giang Đồng Đồng một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ.

Lâm Cam Đường thuận tay cầm lấy một cái đĩa không, vươn tới trước mặt anh.

Giang Đồng Đồng nhìn thấy cô thì rất vui vẻ: “Đường Đường đã trở lại rồi à? Hương vị của bánh Macaron ở đây không tồi đâu, em có muốn nếm thử hay không?”

“Quá ngọt.” Lâm Cam Đường không thích mấy thứ quá ngọt ngấy.

Lâm Triệu Nam liếc nhìn cô một cái, cho vào cái đĩa của cô khoảng chừng năm cái bánh Macaron.

Lâm Cam Đường: “…”

Lâm Cam Đường nhét đĩa của mình vào trong tay Giang Đồng Đồng, sau đó giành lấy bánh kem nhỏ của cô ấy.

Lâm Triệu Nam nhíu mày: “Em đừng có suốt ngày cướp đồ của Đồng Đồng!”

Lâm Cam Đường nhấc mí mắt lên: “Chị ấy nói chị ấy thích bánh Macaron mà, anh không nghe thấy sao?”

“Thích thích.” Giang Đồng Đồng mở miệng, Lâm Triệu Nam đen mặt.

“Người đến có vẻ hơi nhiều?” Lâm Cam Đường gạt mấy quả dâu tây tươi mọng trên chiếc bánh kem sang một bên, tò mò hỏi.

Tuy rằng nhà họ Doãn có tiếng tăm, nhưng cũng không phải nơi để chính thức trao đổi hội nghị, sao cả một đám đều kéo tới đây?

Lâm Triệu Nam rất có thâm ý mà nhìn cô: “Còn không phải là do có em đến sao.”

Trên đầu Lâm Cam Đường chậm rãi toát ra mấy dấu chấm hỏi.

Lâm Triệu Nam lấy ly rượu vang đỏ, nhàn nhã mà lắc lắc: “Em tới, Ôn Yến Thanh cũng sẽ tới thôi.”

Chỉ cần tóm được cơ hội này, có thể khiến cho tập đoàn Thịnh Phương quen mắt một chút cũng là một điều tốt.

Cho nên không ít người không có thư mời, đều mặt dày mà hỏi nhà họ Doãn.

“Sao bọn họ lại biết là em sẽ đến?” Mắt không mù thì đều biết cô và Doãn Chân có mâu thuẫn mà? Mấy năm nay cô cũng chưa bao giờ tham gia các bữa tiệc của nhà họ Doãn.

“Lúc nhà họ Doãn mời, ba nói với bọn họ rằng anh và em sẽ đến, như vậy không phải là đã có người biết rồi sao?”