Chương 30: Xin Lỗi, Cô Ấy Đang Tắm

10/5/2022

Editor: Nyanko

Lâm Cam Đường nhận lấy quần áo, nói: “Tôi muốn tắm rửa một chút đã rồi thay sau.”

“Tùy cô, cẩn thận một chút đừng để bị ngã đấy.” Doãn Chân chửi thề một câu, không kiên nhẫn, nói: “Tôi ra ngoài đây, cô cứ từ từ mà tắm, cần gì thì gọi người.”

Doãn Chân không có lòng kiên nhẫn mà đứng chờ cô nhờ vả hay hầu hạ cô, ra ngoài muốn hỏi thử một câu xem đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào.

Cô ấy biết Lâm Cam Đường không biết bơi, sao tự dưng lại bất cẩn như vậy được?

Lúc này, có một người giúp việc đứng tuổi đi tới, đưa cho cô ấy một cái túi xách, nói: “Doãn tiểu thư, tôi thấy ở bên ban công, không biết có phải của ai quên cầm đi hay không, cho nên đưa tới đây cho cô xem thử.”

Doãn Chân muốn tìm thử xem bên trong có giấy tờ gì có thể chứng minh thân phận của chủ nhân chiếc túi hay không, mở ra phát hiện bên trong có một chiếc điện thoại, trên móc khóa còn treo một con hamster có chút quen mắt.

Cô ấy lấy điện thoại của mình ra, mở mục WeChat vừa bị cưỡng ép add, tùy tiện gửi tới một cái icon.

Trên màn hình điện thoại kia sáng lên, hiện lên một thông báo WeChat mới chưa đọc, ghi chú là: Chân đáng yêu.

“…”

Bị đối thủ một mất một còn gọi là đáng yêu, hẳn là thế giới này điên mất rồi.

Doãn Chân lông tơ dựng đứng.

Đúng lúc này Ôn Yến Thanh thay quần áo xong đi tới, Doãn Chân trực tiếp ném đồ qua cho Ôn Yến Thanh: “Của Lâm Cam Đường, lát nữa anh đưa cho cô ấy đi.”

“Cô ấy đâu?” Ôn Yến Thanh không yên tâm mà liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt.

“Nói muốn tắm rửa, tôi thấy tinh thần cô ấy cũng không đến nỗi nào, không cần lo lắng đâu.” Doãn Chân hỏi: “Sao Lâm Cam Đường lại ngã vào trong nước?”

“Tình huống rõ ràng thì tôi chưa hỏi, lúc ấy Giang Đồng Đồng có ở đó, chắc là cô ấy sẽ biết.”

“Được rồi, để tôi đi tìm cô ấy.”

Doãn Chân nói xong thì đi luôn, Ôn Yến Thanh chờ ở ngoài cửa, điện thoại của Lâm Cam Đường đột nhiên vang lên.

Một chuỗi dãy số, không ghi tên người gọi, có vẻ là số của thành phố C.

Ôn Yến Thanh do dự một lát, sau đó nghe máy.

“Cam Đường.”

Là giọng nói của một người đàn ông.

“Trang sức của em vẫn còn ở biệt thự Bắc Sơn bên này, nếu em không tới, tôi sẽ bảo người đưa về cho em nhé?”

Biệt thự Bắc Sơn, Cố Chỉ Xuyên. Ôn Yến Thanh hơi cúi đầu, tóc mái hơi dài vẫn còn ướt che lại hai mắt, không thấy rõ cảm xúc của anh.

“Sao không nói gì? Bây giờ em đang ở đâu?”

Thật vất vả, Lâm Cam Đường đã từng cách anh ở xa ngàn dặm, cuối cùng cũng chịu quay đầu lại nhìn anh.

Cô chịu trả lời tin nhắn của anh, nhận cuộc gọi của anh.

Mở miệng cũng không còn là những câu đau thấu tim gan nữa.

Cũng trước giờ không giống như vừa rồi, chịu để anh ôm.

Ôn Yến Thanh cảm giác trong l*иg ngực vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô, ấm áp, làm người tham luyến.

Khát vọng trong lòng cùng với ghen tị với Cố Chỉ Xuyên, giống như ma quỷ, xua đuổi mãi cũng không tan.

“Xin lỗi, cô ấy đang tắm.” Ôn Yến Thanh nói.

Biệt thự Bắc Sơn.

Cố Chỉ Xuyên nhìn điện thoại đã bị đối phương treo mất, chân mày nhíu lại thật chặt.

Vòng cổ kim cương mà Lâm Cam Đường làm rơi đang nằm ở trong tay anh ta.

Chuông cửa không ngừng vang lên.

Cố Chỉ Xuyên thả điện thoại và vòng cổ lại vào trong túi, đi mở cửa.

“Chìa khóa cũng không đưa cho mẹ, mẹ có còn là mẹ con nữa hay không?” Mẹ Cố không vui mà đi vào: “Bảo con về nhà, sao lại ở chỗ này, con muốn làm mẹ tức chết đấy à!”

“Mẹ.” Cố Chỉ Xuyên đau đầu: “Chuyện công ty rất bận, con ở đây thuận tiện hơn.”

Mẹ Cố cực kỳ tinh mắt, vừa đi vào đã phát hiện trong phòng khách có đồ của nữ giới.

“Đôi dép lê màu vàng nhạt ngoài cửa kia là của ai? Gối ôm tình yêu ở sô pha này không thể là của con rồi đúng chứ?” Mẹ Cố giống như điều tra mà nhìn khắp một vòng: “Có phải con đang lén giấu mẹ yêu đương với ai đúng không?”

“Đủ rồi!” Cố Chỉ Xuyên quát: “Là của Lâm Cam Đường! Kể cả con có phụ nữ thì làm sao? Với tuổi tác của con có phụ nữ là chuyện rất bình thường.”

Cố Chỉ Xuyên ngồi ở vị trí này đã lâu, lúc tức giận đến mẹ Cố cũng phải sợ, đành phải thu lại dáng vẻ hùng hổ dọa người vừa rồi, lẩm bẩm oán giận nói: “Gì mà cau có quá vậy, con muốn tìm bạn gái thì cứ tìm, đồ của Lâm Cam Đường ở đây giữ lại làm gì chứ, xúi quẩy!”

Cố Chỉ Xuyên nhìn mẹ Cố vứt hết đồ đạc của Lâm Cam Đường lại thành một đống, sau đó dọn hết ra ngoài, sắc mặt rét lạnh.