Chương 7

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Giản Mạn lấy điện thoại từ trong túi ra. Nhìn thấy tên người gọi đến, chị gái.

Giản San sao?

Giản Mạn nhấn nút trả lời, giọng nói ôn nhu của Giản San truyền đến:

“Mạn Mạn, em thấy đỡ hơn chưa?”.

“Rồi”.

“Xin lỗi em nha, chị đi vội quá không kịp nói một tiếng. Chị không ở cùng em được, em phải nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện kết hôn, em không trách chị chứ?”.

Tuy rằng Giản San không la hét om sòm như Tống Giai Nghiêu, thậm chí còn luôn đứng về phía cô. Nhưng mà giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết rằng Giản San cũng không phải hạng người tốt đẹp gì.

“Mạn Mạn, sao em không nói gì? Em trách chị sao?”. Giản San nức nở nói tiếp.

“Vốn dĩ hôn sự này là của chị, chuyện cũng đã đành. Nếu chị giúp được gì em cứ nói, chị nhất định sẽ toàn tâm toàn ý giúp em”.

“Không cần”.

“Mạn Mạn…”. Giọng nói nghẹn ngào, đứt quãng của Giản San tiếp tục truyền đến.

“Em giận chị sao?”.

Cô chỉ muốn nằm nghỉ thôi.

“ Em mệt”.

Tiếng khóc của Giản San lập tức ngừng lại.

“Mạn Mạn, sự tình đã thành ra như vậy, em thử nhìn từ hướng khác được không? Gả cho Bạch Mạc Dương cũng tốt mà, hai năm nữa hắn chết. Bây giờ em cưới hắn, nghiễm nhiên trở thành con dâu nhà họ Bạch. Không phải em thích Cố Trường Thanh sao? Nếu như trở thành thiếu phu nhân Bạch gia, vừa có quyền vừa có tiền, nhất định sẽ giúp anh ta thăng tiến trong sự nghiệp. Như cá gặp nước, sự nghiệp anh ta trong làng giải trí nhất định sẽ phát triển đến đỉnh cao. Anh ta sẽ biết ơn em, sau khi Bạch Mạc Dương chết, em độc thân, về bên Cố Trường Thanh cũng là lẽ thường tình”.

Giản Mạn cạn ngôn. Thì ra đây là mục đích mà cô ta gọi đến à.

“Mạn Mạn, chị không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa. Em suy nghĩ kỹ đi”. Giản San nói xong liền cúp điện thoại.

Giản Mạn nở một nụ cười nhàn nhạt. Tống Giai Nghiêu và Giản San, kẻ xướng người họa. Một người thì uy hϊếp, đe dọa. Một người lại nhẹ nhàng khuyên bảo. Ai dô…xem cô là con ngốc à?

Cốc…Cốc…Cốc!

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Giản Mạn định ngồi dậy thì cánh cửa đã bị đẩy ra. Một chàng trai trẻ có vẻ ngoài ưa nhìn bước vào.

Cậu ta mặc áo phông trắng đơn giản, quần Jean rách, trên tay xách giỏ hoa quả.

“Chưa chết à?”. Chàng trai đem giỏ hoa quả đặt trên tủ đầu giường, kéo ghế ngồi xuống.

“Ngu như heo, bị người ta lừa cho ngu muội!”.

Cô có chút ấn tượng với chàng thanh niên trước mặt. Cô nhớ, khi Giản Mạn chạy đến làm loạn với cô chính cậu ta đã chạy đến kéo Giản Mạn rời đi.

Sau đó, Giản Mạn cãi nhau với cậu ta. Mắt cậu ta đỏ lên vì tức giận, hét với cô ta sau này sẽ không bao giờ liên lạc nữa.

Cô nhớ rằng Giản Mạn đã gọi cậu ta là… “Đường Gia?”.

“Đừng có kêu tôi, có người bạn như cô đúng là sự sỉ nhục mà!”. Đường Gia bày ra vẻ mặt chán ghét, nhưng trong mắt lộ ra vẻ quan tâm.

“Sớm đã nói cho cô biết, chị gái cùng mẹ cô là hạng người gì. Còn cố chấp không nghe. Nói cái gì mà Giản San không giống Tống Giai Nghiêu, cô ta là thật tâm đối tốt với cô. Giờ thì sao? Đáng đời!”.

Giản Mạn không khỏi giật giật khóe môi, Đường Gia rõ ràng là quan tâm cô. Nhưng mà lời nói ra…quả thực rất khó nghe.