Chương 1: Tha cho tôi

“Phong Diệc, tha cho tôi…”

Bến cảng thành phố, Hồng Kông, mưa phùn xen lẫn với tiếng nỉ non yếu ớt phiêu tán trong gió, anh nằm trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, dáng vẻ chật vật, quần áo xộc xệch, mùi tin tức tố tràn ngập cả người đều đang lẳng lặng biểu đạt sự phục tùng và cầu xin tha thứ với người đàn ông bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu cầu xin người khác.

Nhưng người đàn ông chỉ nhìn từ trên cao xuống, giọng nói lạnh lùng ngưng tụ thành một lưỡi dao đâm thẳng vào màng nhĩ cậu, "Muộn rồi."

Sau đó Tịch Dạng cảm giác được ống quần âu phục mình đang nắm chặt trong tay rút ra, người đàn ông chậm rãi đứng lên nói với mọi người, "Tặng cho các người.”

Dứt lời dưới chân anh chuyển hướng, không hề lưu luyến sải bước rời đi.

Nhìn bóng lưng đối phương càng lúc càng xa, Tịch Dạng nắm chặt lòng bàn tay, cuối cùng nhận mệnh nhắm mắt lại.

Người này hận cậu đến mức ngay cả tự tay gϊếŧ cậu anh cũng không muốn.

“Nhớ phải chăm sóc cẩn thận, đêm nay chúng ta có oán báo oán, có thù báo thù, ngàn vạn lần đừng bạc đãi cậu ta." Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng nói.

Khi âm thanh dần dần tới gần, là lưỡi dao đâm vào hốc mắt cậu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tịch Dạng hít một ngụm khí lạnh, tay che hai mắt lại theo phản xạ có điều kiện, máu đỏ tươi nóng rực chảy dọc theo khe ngón tay xuống dưới, miệng lại ngậm chặt không rên một tiếng.

“Xương rất cứng.” Có người lại hung tợn mắng một câu, giây tiếp theo viên đạn đã bắn xuyên qua đầu gối và bắp chân của Tịch Dạng.

Tiếng rên bị đè sâu trong cổ họng, Tịch Dạng đau đến mức co người lại, môi vẫn mím chặt như cũ.

Cho đến khi giằng co tra tấn suốt hai giờ, phế đi toàn bộ tứ chi của cậu, một phát súng bắn vào trung tâm, Tịch Dạng đón nhận sự giải thoát.

Tịch Dạng bị ném xuống biển, khi nước lạnh thấu xương rót ngược vào miệng và mũi, trong lúc ý thức hấp hối, cậu cuối cùng cũng thầm gọi tên người kia một lần, "Phong Diệc..."

Nửa ngày trước, cậu vẫn là người vợ hợp pháp danh chính ngôn thuận của Phong Diệc.

Nửa ngày sau, cậu bị Phong Diệc nắm tay ép ký tên vào đơn ly hôn, đồng thời bị đối phương ném ở chỗ này, thành con cá trên thớt mặc cho người ta xâu xé, rơi vào cảnh chó nhà có tang.

Nhưng Tịch Dạng không thể trách bất cứ ai.

Ngày này ba năm trước, vì nhiệm vụ của cha giao phó mà cậu cố ý tiếp cận Phong Diệc, cũng thành công kết hôn với Phong Diệc. Sau đó trong hơn một nghìn ngày đêm kế tiếp, Tịch Dạng lợi dụng tình cảm của Phong Diệc và thân phận bạn đời của anh làm rất nhiều chuyện tổn thương đối phương — Cậu hại chết cha mẹ anh em của Phong Diệc, thiếu chút nữa hủy diệt tất cả của người đàn ông này, thậm chí... ngay cả đứa con chung của bọn họ cũng không buông tha.

Mà đến khi Tịch Dạng sinh ra cảm xúc hối hận thì tất cả đã quá muộn.

Đối với một người hại chồng gϊếŧ con như cậu mà nói, hôm nay rơi vào kết cục như vậy, đây là báo ứng cậu nên có.

Thậm chí đối với cậu, cách chết như vậy thật sự đã là quá mức nhẹ nhàng.Linh hồn Tịch Dạng bay lên, cậu biết rõ mình đáng bị trừng phạt, nhưng đến lúc này vẫn không thể tránh khỏi sinh ra một chút cảm xúc không cam lòng.

Phong Diệc, người đàn ông đã từng cưng chiều và dung túng cậu ba năm này, không biết ngày sau sẽ tiện nghi cho ai?

Tịch Dạng cảm giác được trái tim sắp chết đã vỡ tan trước ngực truyền đến một cơn quặn đau kịch liệt không thua gì lúc bị đạn bắn trúng, cậu không tiếp nhận được, nhưng cậu đã muốn chết.

Cậu chỉ có thể mang theo thi thể tràn đầy cảm giác không cam lòng đã dần dần thay đổi chìm vào biển sâu tối tăm không thấy đáy.

……

“Tịch thiếu, đứng đây nghĩ gì vậy?”

Ánh sáng cực mạnh đâm vào mí mắt, tiếng ly thủy tinh va chạm giòn tan và một giọng nam không tính là khó nghe đồng thời tràn vào lỗ tai, Tịch Dạng theo bản năng giơ tay chặn ánh sáng trên đỉnh đầu, lập tức mở mắt.

Đập vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt của một thanh niên với khóe miệng mỉm cười, Tịch Dạng lướt qua hắn nhìn về bốn phía, hiện trường áo quần là lượt, các tuấn nam mỹ nữ mặc lễ phục ở dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy nương theo vũ khúc nhẹ nhàng lay động thân thể, ly rượu va chạm và lời đàm tiếu to nhỏ thường thường từ các nơi truyền đến...... Đây là một bữa tiệc tối rất bình thường.

Nhưng tại sao cậu lại ở đây?

Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?

Tịch Dạng sờ sờ vị trí ngực, cho dù đối mặt với sinh tử cậu cũng thấy biến không sợ hãi, giờ phút này ở sâu trong nội tâm lại không nhịn được nhấc lên sóng to gió lớn.

Cậu không phân biệt được đây rốt cuộc là mộng hay là cái gì?

Nhưng mà hiện thực không cho cậu cơ hội suy nghĩ, bởi vì bên cạnh đột nhiên có người ngạc nhiên tê một tiếng, kinh ngạc nói: "Vị nhà họ Phong kia sao lại tới đây?"

Nghe được dòng họ này, Tịch Dạng phản xạ có điều kiện chuyển ánh mắt về phía cửa, giây tiếp theo, cậu đối diện với một đôi mắt thâm thúy sắc bén như mũi dao quen thuộc.

"... Phong Diệc?" Môi Tịch Dạng giật giật, đồng tử run rẩy không thể tin được.

Người đàn ông tựa hồ là nghe được tiếng gọi này, dưới chân anh hơi dừng lại, xa xa đối diện với Tịch Dạng, một lát sau đối phương bọc đầy sương lạnh đi nhanh về phía Tịch Dạng, sau đó đứng lại trước mặt cậu, lạnh lùng nói: "Cậu gọi tôi?”