Chương 3: Bỏ lại cậu

Đây là một cuộc hoan ái không có bất kỳ niềm vui nào, mang theo đơn phương phát tiết, đã thật lâu không có thừa nhận, ngón tay Tịch Dạng cuộn lại, hung hăng nắm lấy một đoạn gồ ghề trên vách tường.

Không biết qua bao lâu, khi thân thể và đau đớn dần trở nên chết lặng, rốt cuộc Phong Diệc bứt ra rời đi, trong không khí mang theo hơi thở tin tức tố nghiêm nghị đầy sát ý cũng dần dần quay về bình tĩnh.

Một lát sau, Tịch Dạng bị bỏ lại, cậu theo vách tường trượt xuống, chật vật ngã xuống đất.

Trong phòng truyền đến tiếng sửa sang lại quần áo, tiếp theo đèn lớn trên đỉnh đầu được bật lên.

Tịch Dạng híp mắt, đôi mắt ửng hồng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

Cậu vươn tay muốn chạm vào đối phương, mặt mày tuấn lãng của người đàn ông đều là dáng vẻ quen thuộc nhất trong trí nhớ của cậu, "Em còn sống?"

Hiện thực không cho cậu cơ hội phản ứng.

Cậu không biết tại sao mình chưa chết? Cũng không biết tại sao mình còn có thể nhìn thấy Phong Diệc?

Nhưng người đàn ông với khuôn mặt lạnh như băng không nói lời nào, anh ngăn tay Tịch Dạng lại, đôi mắt thâm sắc kia nhìn chằm chằm Tịch Dạng thật lâu, sau đó cúi người ôm cậu lên.

Giống như trước kia, Tịch Dạng theo thói quen ôm lấy cổ Phong Diệc.

Phong Diệc lại cúi đầu nhìn cậu một cái, mở cửa phòng nghỉ.

Người dưới lầu hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với bát quái của người cầm quyền nhà họ Phong, yến hội chẳng những không tan mà ngược lại nhân số so với lúc trước lại nhiều hơn một chút.

Thấy bọn họ đi ra, ánh mắt mọi người lập tức đều nhịp nhìn lên lầu hai.

"Shh - -, vậy mà hắn thật sự làm người ta kìa?!" Có một Alpha nhún mũi giật mình nhỏ giọng hô.

Những người khác đương nhiên cũng ngửi được mùi vị của loại sự tình vừa qua, cái loại mùi vị tin tức tố AO hỗn hợp giao hòa kỳ dị kia, coi như là đối với beta không mẫn cảm với mùi tin tức tố, nhìn quần áo trên người Tịch Dạng lộn xộn và bờ môi sưng đỏ vỡ tan, cũng hiểu được bọn họ vừa mới xảy ra chuyện gì.

Có người vẻ mặt nhất thời trở nên vi diệu lên, nhưng hai người ở vào tiêu điểm trung tâm đều làm như không thấy đối với ánh mắt xung quanh.

Phong Diệc không nhìn bất cứ ai, anh ôm Tịch Dạng từng bước từng bước xuống cầu thang.

Cho đến khi rời khỏi phòng tiệc, tầm mắt Tịch Dạng từ đầu đến cuối đều dừng lại trên mặt Phong Diệc, cậu tạm thời cái gì cũng không có ý định hỏi, bởi vì cậu đã thật lâu thật lâu không có được Phong Diệc ôm như vậy.

Cậu tham luyến chút ấm áp trong lòng đối phương.

Chỉ là chút ấm áp này có thời gian bảo tồn quá mức ngắn ngủi, khi đến trước xe, Phong Diệc trực tiếp ném người vào trong, sau đó lên xe.

Tịch Dạng thu hồi cổ chân vì đóng cửa quá nhanh thiếu chút nữa bị kẹp đứt, chủ động kéo tay Phong Diệc.

Cậu bị Phong Diệc kí©h thí©ɧ phát tình, giờ phút này đang cần trấn an.

Nhưng khi cậu chạm vào đầu ngón tay Phong Diệc, tay Phong Diệc siết chặt cổ Tịch Dạng, hung hăng ném người xuống đất.

Tịch Dạng ngẩng đầu nhìn về phía Phong Diệc đang ngồi trên ghế sô pha, nửa khuôn mặt đều rơi vào bóng tối, cảm giác của bản năng khi gặp nguy hiểm cho cậu biết, người đàn ông này muốn gϊếŧ cậu.

Nhưng cuối cùng Phong Diệc buông tay ra, trầm giọng dặn dò tài xế, "Đến khu D."

Tịch Dạng ngẩn người, khu D là nơi loạn nhất thành phố Hồng Kông, cậu không biết đối phương tới đó làm gì?

Có điều rất nhanh cậu đã có đáp án.

Ở khu D có tỷ lệ phạm tội cao nhất, hỗn loạn nhất, trên đường phố nơi bọn côn đồ alpha và cặn bã tập trung nhiều nhất, Phong Diệc ném Tịch Dạng xuống xe, sau đó giống như trước, bỏ cậu mà đi.