Chương 32

Phong Diệc trở lại trong xe, nhưng không khởi động xe ngay, anh châm cho mình điếu thuốc, sau đó chậm rãi phun ra, sắc mặt trong mắt có chút trầm xuống.

Từ camera giám sát nhìn thấy khoảnh khắc Phong Chiêu xông vào nhà, bước chân của anh rời khỏi phòng họp trước ý thức, bỏ lại một bàn đầy lãnh đạo công ty không rõ nguyên do, lo lắng chạy về nhà.

Tịch Dạng từng thiếu chút nữa bị Phong Chiêu xông vào phòng ức hϊếp, chuyện này để lại bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng cho Phong Diệc, cho nên phản ứng của anh hoàn toàn là tính ứng phó.

Mà chờ anh trở về nhìn thấy hết thảy phát sinh trong nhà, người rốt cuộc từ trong phản ứng kí©h thí©ɧ lấy lại tinh thần.

Phong Diệc rốt cuộc cũng nhớ tới, trong lòng anh đã từng hối hận không thôi, chuyện cả đời cũng không thể quên thật ra là Tịch Dạng tự biên tự diễn.

Người sau lưng Tịch Dạng muốn lấy Phong Chiêu kiềm chế cha mẹ anh.

Tịch Dạng đã lợi dụng sắc tình che mắt Phong Chiêu để thiết cục, để Phong Diệc tự tay ném em trai mình ra nước ngoài, rốt cuộc không thể sống sót trở về.

Rõ ràng đây mới là chân tướng, rõ ràng chính mình cũng đã sớm biết Tịch Dạng căn bản sẽ không bị thương, anh lại quên những bài học này vẫn vội vàng trở về, sau khi trở về còn giấu đầu hở đuôi cầm phần văn kiện từ thư phòng rời đi.

Sắc mặt Phong Diệc càng ngày càng khó coi, giờ phút này anh thậm chí có chút hận mình.

Chẳng lẽ một lần còn chưa đủ? Mày còn muốn giẫm vào vết xe đổ sao?

Sau khi Phong Diệc rời đi, rốt cuộc Tịch Dạng không dám tự chủ chủ trương cất đồ đạc của mình vào thư phòng và phòng ngủ.

Cậu chuẩn bị chờ Phong Diệc trở về, lại thương lượng rõ ràng với đối phương một chút.

Nhưng liên tiếp ba ngày Phong Diệc lại không thấy bóng dáng, gọi điện thoại gửi tin nhắn cũng không ai trả lời.

"Tiểu Nhạc thế nào?" Phong Diệc nhìn Tần Nhạc đang nằm trên giường bệnh, còn đeo máy thở, hỏi Tần Lễ đang đứng bên cạnh.

"Chủ nhiệm Vương nói, trạng thái sau phẫu thuật của Tiểu Nhạc rất ổn định, qua đêm nay là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường." Tần Lễ có chút mệt mỏi véo lông mày, ban ngày anh ta ở trong đội bận rộn chân không chạm đất, buổi tối còn phải trở về trông coi Tần Nhạc, trong đôi mắt lạnh như băng do chịu đựng mấy ngày nay tràn đầy tơ máu.

Phong Diệc gật đầu, nói ngược lại, "Cậu cần nghỉ ngơi."

"Chờ Tiểu Nhạc tỉnh đi". Tần Lễ nói: "Tiểu Nhạc chưa tỉnh, tôi ngủ không ngon."

Phong Diệc cũng không khuyên anh ta, anh lấy tờ giấy A4 từ trong túi ra đưa cho Tần Lễ, "Có thời gian điều tra người này, trên người hắn hẳn là gánh không ít vụ án."

Tần Lễ nghe vậy vẻ mặt mệt mỏi đột nhiên chấn động, anh ta nhìn chằm chằm tin tức và ảnh chụp trên trang giấy, "Đại Trạch?"

"Ừ," Phong Diệc nói: "Nghiên cứu sinh chuyên ngành khảo cổ học của Đại học T đang học, nhưng thân phận thật sự của hắn hẳn là một sát thủ mang danh hiệu L-01."

Trong mắt Tần Lễ hiện ra kinh ngạc, sau đó chuyển thành ngưng trọng, hắn ngước mắt lên nhìn bạn tốt của mình, "Sao cậu biết L-01?"

Đại khái tại bảy tám năm trước, Tây Bắc Minh Thành xuất hiện một vụ án gϊếŧ người liên hoàn, vụ án này tính chất ác liệt, hung thủ đến bây giờ đều không có bắt được, mà hệ thống công an nội bộ niêm phong hồ sơ bên trong, cho tên sát thủ này lên danh hiệu chính là L-01.

Tuy rằng kỹ thuật điều tra hình sự đương đại càng ngày càng mạnh, nhưng làm một cảnh sát, vẫn sẽ gặp phải vụ án cả đời cũng không có cách nào điều tra phá, vụ án năm xưa này chính là một trong số đó, lúc ấy Minh Thành xuất động một lượng lớn lực lượng cảnh sát, nhưng ngay cả hung thủ là nam hay nữ, cao thấp mập ốm cũng không điều tra rõ ràng, chỉ biết đối phương hẳn là một sát thủ chuyên nghiệp.

Mà hồ sơ vụ án năm đó cũng đã bị niêm phong, Tần Lễ là người đứng đầu chi đội điều tra hình sự, từng điều tra qua vụ án mạng liên hoàn này cho nên biết danh hiệu L-01 này, nhưng Phong Diệc làm sao biết?

Là anh em cùng nhau lớn lên, Tần Lễ đương nhiên sẽ không hoài nghi Phong Diệc, nhưng...

"Sống hai đời, dù sao cũng phải biết nhiều một chút, nếu không cũng biết chút ít". Phong Diệc khoanh tay nói.

Tần Lễ mặt mày lãnh đạm nhìn anh, "Khoa tâm thần ở lầu hai, cậu có muốn đi xem đầu óc không."

Phong Diệc cười một tiếng, "Vậy coi như tôi biết tiên tri đi."