Chương 10: Đáng tin cậy

Tuy ngoài mặt ông buông lời ghét bỏ, thế nhưng người biết chuyện thì chỉ cần nghe thôi là đã có thể nhận ra sự thiên vị và quan tâm đối với Hàm Nguyệt trong lời nói của ông.

Mạnh Hàm Nguyệt lập tức nhướng mày, trong đáy mắt tràn đầy ý cười.

Mà sắc mặt của mẹ con Tiêu Thị tất nhiên là chẳng dễ nhìn chút nào.

...

"Mạnh phủ đến đi học?" Người canh giữ cửa thư viện liếc nhìn hai người: "Hai người chờ một chút, ta vào trong hỏi phu tử xem sao."

Ở cửa thư viện, Mạnh Hàm Nguyệt như người không xương, lười biếng dựa vào tường, một bộ dạng bướng bỉnh không vâng lời. Còn Mạnh Sở Nguyệt lại đoan trang đứng thẳng, vừa nhìn đã thấy đó là tiểu thư khuê các.

Vất vả lắm mới có được cơ hội để vào thư viện, Mạnh Sở Nguyệt khó mà nhịn được sự đắc ý trong lòng, cố ý nói: "Tỷ tỷ, chút nữa gặp phu tử, tỷ phải lễ độ mà tạ lỗi đó!"

Mạnh Hàm Nguyệt liếc mắt nhìn ả ta một cái, không thèm phản ứng lại.

Lúc này, người giữ cửa chạy ra, lễ phép cười một tiếng: "Xin hỏi, vị nào là Mạnh đại tiểu thư vậy? Viện trưởng có lời mời."

Mạnh Sở Nguyệt liền vội vàng tiến lên: "Vậy, vậy ta thì sao?"

Thư đồng nhìn về phía nàng: "Phu tử đang ở bên trong, người mau vào đi."

Dựa vào cái gì mà như vậy? Mạnh Sở Nguyệt thoáng cắn chặt răng, ánh mắt đố kỵ không cam lòng.

Mạnh Hàm Nguyệt được mời vào, thế nhưng lại không gặp được Dung Dữ Hạc, mà là bị dẫn đến một căn nhã thất chờ đợi.

Trong căn phòng, Dung Dữ Hạc đang tựa vào chiếc sạp giường nhỏ mềm mại, mái tóc dài rối tung đen nhánh như nước sơn xõa xuống, ngón tay thon dài không nhanh không chậm bóc một quả nho.

"Chủ tử, Mạnh đại tiểu thư đã đến rồi."

"Để nàng ta đợi đi." Trong giọng nói lộ ra vẻ hứng thú.

"Tiên sinh không gặp ta, nhất định là ghét bỏ ta chưa đủ thành ý rồi, các ngươi mau đi thông báo thêm mấy lần nữa cho ta đi." Mạnh Hàm Nguyệt léo nhéo với nha hoàn, bộ dáng đanh đá không hề an phận chút nào.

Người đưa tin nghe nàng nói vậy, không kiên nhẫn đáp lại: "Mạnh tiểu thư lo lắng quá rồi, bây giờ là giờ nghỉ trưa của tiên sinh, xin hãy kiên nhẫn chờ, đừng làm mất phong thái khiến người khác chê cười."

Trong mắt Mạnh Hàm Nguyệt lóe sáng, bỗng chợt đẩy mạnh nha hoàn kia một cái, cười lạnh nói: "Ngươi là cái thá gì mà lên mặt dạy đời ta, nói cho cùng thì đây là do sự thất trách của ngươi, không báo cho ta biết trước, hôm nay bản tiểu thư đã đến đây rồi, ngươi nói phải làm sao bây giờ hả!"

Nét mặt của nha hoàn hoảng hốt, bỗng chốc không biết nên cãi lại như thế nào, cả đời này nàng ta chưa bao giờ thấy người nào trơ tráo như vậy!

Tuy rằng nha hoàn này có phần xem thường người khác, thế nhưng Mạnh Hàm Nguyệt diễn như vậy cũng không phải vì so đo với một nha hoàn nhỏ nhoi: "Được rồi, bản tiểu thư đại nhân đại lượng nên không tranh cãi với ngươi, ngươi lui xuống trước đi, ta tự mình đi dạo một chút."

Mạnh Hàm Nguyệt đi khỏi nơi chờ đợi, đi thẳng tới hậu viện kia, quả nhiên thấy được thảo dược ngày hôm ấy - bách tử phục.

Bách tử phục có thể giải được trăm loại độc, thế nhưng hoàn cảnh sinh trưởng vô cùng khắc nghiệt, hầu như không thấy xuất hiện ở bên ngoài. Vậy mà Dung Dữ Hạc lại có thể trồng được, xem ra là có phương pháp bí mật, Mạnh Hàm Nguyệt đang có ý định trộm lấy một gốc.

Tuy rằng thủ đoạn này không có gì là vẻ vang cho lắm, thế nhưng nghĩ đến bộ dạng chết thảm vì độc của phụ thân ở kiếp trước, Mạnh Hàm Nguyệt không do dự thêm nữa, nhanh chóng hái mộc gốc cây cho vào trong tay áo.

"Xem ra Mạnh đại tiểu thư cũng không phải là đứa trác táng như trong lời đồn, vậy mà cũng biết cây thảo được này là đồ quý đấy."

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhàn nhạt vang lên phía sau lưng, Mạnh Hàm Nguyệt thầm kinh hãi.

Xoay người lại, quả nhiên thấy Dung Dữ Hạc đứng cách đó không xa, đang chắp tay, đôi mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm.

"Một gốc cây nhỏ của viện trưởng cũng dám nói là vật quý, xem ra bản tiểu thư có mắt như mù rồi, chẳng bằng mời thái y viện đến phân định, quay về ta cũng sẽ bảo phụ thân đền bù."

Mạnh Hàm Nguyệt nhanh chóng cãi lại, nàng đang đánh cược rằng Dung Dữ Hạc cũng không muốn người khác biết về những thứ này.

Mày kiếm của Dung Dữ Hạc nhấc lên, chẳng ừ hử gì cả.

Mạnh Hàm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm không nên ở đây lâu thêm nữa, đang muốn cáo từ, đột nhiên hai quân cờ nện vào người nàng, rất nhanh chóng, nàng không thể nói cũng không thể động đậy được.

Dung Dữ Hạc thấy trên mặt nàng hiện ra vẻ bối rối, khóe môi khẽ nhếch lên: "So với thái y viện, mấy bảo bối của ta còn đáng tin hơn đấy."