Chương 5: Đồ vô dụng lêu lổng

Bản thân ông ấy là một tên thô lỗ nên ông ấy đặc biệt quan tâm đến học thức giáo dưỡng của hai nữ nhi.

Nhưng ngày thường, ông ấy bận rộn sự vụ, không bao giờ hỏi han về việc nuôi dạy các nữ nhi. Thế mà không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy, Mạnh Hàm Nguyệt không được dạy dỗ, lại còn là bị Tiêu Thị dẫn dắt, chẳng trách bị người dân khắp Kinh Thành gọi là đồ ăn hại vô dụng.

Sao Tiêu Thị dám làm ra chuyện như vậy!

"Lão gia, ta không có..." Tiêu Thị không ngờ rằng Mạnh Hàm Nguyệt ngày thường mặc bà ta sắp xếp giờ lại nói ra những việc này vào lúc này, sắc mặt bà ta vô cùng khó coi.

Mạnh Sùng Sơn cau mày hét lớn: "Đủ rồi!"

Ông ấy đưa mắt nhìn Tiêu Thị với vẻ thất vọng, cuối cùng hạ quyết tâm.

"Hàm Nguyệt, từ ngày mai, con sẽ đi học ở thư viện Mộng Khê ở Đông Giao. Vi phụ sẽ đích thân giám sát hành tung của con, con không được trốn học!"

“Phụ thân!” Mạnh Sở Nguyệt ở một bên lo lắng, thoáng tiến lên một bước, dùng ánh mắt bốc lửa nhìn Mạnh Sùng Sơn: “Nữ nhi cũng muốn...”

Song, Mạnh Sùng Sơn chỉ nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Đó là thư viện Mộng Khê."

Nghe vậy, ánh mắt của Tiêu Thị trầm xuống.

Thư viện Mộng Khê ở Đông Giao, chỉ con của các quan viên từ tam phẩm trở lên mới được nhập học. Mặc dù nó không tốt bằng thư viện hoàng thất, nơi học của các con trai nối dõi của hoàng thất vương tộc, nhưng cũng được học sĩ từ Hàn Lâm Viện đến giảng dạy.

Chỉ có điều, thư viện Mộng Khê có một quy tắc chết, đó là chỉ có đích tử đích nữ mới được nhập học. Còn Tiêu Thị, sau "cái chết ngoài ý muốn" của Liễu Thị mới được nâng lên làm bình thê. Như vậy, Mạnh Sở Nguyệt không thể được coi là một đích nữ chính thống.

Mạnh Sở Nguyệt cũng nghĩ đến điều này, trên mặt tràn đầy xấu hổ. Ả siết chặt lòng bàn tay, chịu đựng sự ghen tị và khó chịu hỗn loạn trong lòng, đáp lại một cách miễn cưỡng.

Thấy thế, đôi môi mỏng của Mạnh Hàm Nguyệt cong lên, đáy mắt mang theo sự trào phúng nhìn ả một cái, cụp mắt nói: "Vâng."

Không ai biết rằng tất cả những diễn biến này thực ra đều nằm trong kế hoạch của nàng.

Lúc đầu, sau cái chết của mẫu thân, Tiêu Thị đã sử dụng thân phận bạn tốt của mẫu thân hòng bò lên người phụ thân một cách vô liêm sỉ.

Hai người đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, người phụ thân của nàng vốn tính tình ngay thẳng dễ dàng bị lời nói của bà ta đãn dắt và tẩy não. Kết quả là, ông đặt niềm tin vào Tiêu Thị nhiều hơn, nhưng lại xa lánh nữ nhi thân sinh của mình.

Vì vậy, ở kiếp trước, từ đầu đến cuối, phụ thân không biết mẫu thân thật ra bị Tiêu Thị làm hại, cuối cùng còn chịu khổ bị Tiêu Thị hạ độc.

Cho nên, bây giờ Mạnh Hàm Nguyệt đang cố tình chiếu theo mục đích phủng sát nàng của Tiêu Thị, sắm vai cô nàng ăn chơi nũng nịu ngang ngược một cách thái quá, sau đó dẫn tới cơn tức giận của Mạnh Sùng Sơn khiến ông đích thân ra tay quản giáo chuyện của nàng.

Một kế kim thiền thoát xác, Mạnh Hàm Nguyệt đã mượn tay phụ thân thoát khỏi sự giám sát của mẹ con Tiêu Thị.

Nghĩ đến đó, đôi mắt Mạnh Hàm Nguyệt trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt quyến rũ dâng lên một tầng băng giá. Nàng lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt xám như tro của hai mẹ con Tiêu Thị, đôi môi đỏ mọng gợi lên một nụ cười giễu cợt vô hình.



Trong ánh nắng sớm mai, Mạnh Hàm Nguyệt khẽ mỉm cười nhìn mẹ con Tiêu Thị đang đứng ở cửa phủ, quay người lên xe ngựa.

Khuôn mặt của Tiêu Thị méo mó vì tức giận.

Mạnh Sở Nguyệt cũng suýt không giữ được hình tượng tiểu thư khuê các, trong ánh mắt đầy vẻ ghen tị. Ả nắm chặt tay, nhìn về phía Tiêu Thị: "Nương, con không cam lòng!"

“Cứ chờ đó.” Ánh mắt Tiêu Thị u ám, tay nắm chặt lại, ngay cả móng tay cắm vào máu thịt cũng không hề cảm giác được.

Đáy mắt xẹt qua vẻ nham hiểm, yếu ớt nói: "Con yên tâm đi, mẫu thân sẽ không bao giờ để cho con thua kém Mạnh Hàm Nguyệt!"

Liễu Thị cản đường bà ta, bà ta lập tức diệt trừ Liễu Thị. Còn lần này, Mạnh Hàm Nguyệt cản đường nữ nhi của bà ta, vậy bà ta sẽ...

Ở một nơi khác, sau khi thoát khỏi hai mẹ con quỷ quyệt thâm độc kia, Mạnh Hàm Nguyệt hơi thả lỏng người, trong đầu chậm rãi nhớ lại những sự việc của kiếp trước.

Ở kiếp trước, Mạnh Hàm Nguyệt tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của mẹ con Tiêu Thị, sau đó mới biết được sự thật về cái chết của mẫu thân nàng. Tuy nhiên, khi đó nàng chỉ là một đứa lêu lổng ăn hại, hoàn toàn không có cách nào cả.