Chương 6: Hiểu lầm

Được dùng bữa tối cùng phụ thân mẫu thân, Mai Bảo Nha mỉm cười hạnh phúc, thỉnh thoảng lắc cái đầu nhỏ của mình từ bên này sang bên kia, ngâm nga một giai điệu không rõ.

Mai Hạc Đình thay một kiện y phục mặc ở nhà màu lam đậm, khi ăn tư thế của hắn cũng ngay thẳng, quay đầu nhìn Bảo Nha một cái.

Bảo Nha lập tức sắc mặt căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Nữ nhi biết,ăn không nói ngủ không nói."

Tuyên Minh Châu trong lòng nhớ tới sự tình Dương thái y bị thương, nghe vậy lông mi hơi động, yêu thương gắp cho nữ nhi một miếng thịt to: "Bảo Nha còn nhỏ, không cần tuân theo quy tắc này."

Mai Hạc Đình không nói gì nữa. Mai Bảo Nha vui vẻ trở lại tiếp tục ngâm nga.

Sau bữa tối, trời đã chạng vạng, Tuyên Minh Châu không dám mang Bảo Nhã ra khỏi nhà, sợ tiểu cô nương ăn quá nhiều sẽ trướng bụng nên tìm một tập sách hoa văn, lấy giấy cùng nữ nhi cắt hoa để gϊếŧ thời gian.

Hai cái đầu một lớn một nhỏ chụm lại vui vẻ, Mai Hạc Đình ở trong phòng không rời.

Thông thường vào thời gian này, hắn sẽ đến thư phòng đọc sách, hoặc xử lý công văn, sẽ không lãng phí thời gian ở khuê phòng.

Tuyên Minh Châu không ngẩng đầu nói: "Nơi này không có việc gì."

Đứng đó như một cái cây, che mất ánh sáng.

Mai Hạc Đình nhẹ nhàng đáp lại, nhưng đứng bên rèm không nhúc nhích.

Hắn nhìn Bảo Nha trịnh trọng chọn giấy hoa, nhưng phần lớn ánh mắt anh lại rơi vào khuôn mặt đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn của thê tử.

Lúc trước ở bên nhau, chính cô dùng mọi cách tìm chuyện để nói chuyện với hắn, giọng nói ngọt ngào như mật, nói mãi không ngừng.

Hôm nay lại không có.

Hắn nghĩ chắc vì Bảo Nha.

Nam nhân không nhịn được tiến lên một bước, lúng túng chỉ tay hỏi: "Cái này, là hoa gì?"

Ngay cả Tuyên Minh Châu cũng có thể nghe được hắn đang tìm chủ đề nói chuyện, nàng nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Tính kiên nhẫn của nàng bây giờ không tốt lắm, chỉ là không thể nổi giận trước mặt nữ nhi, vẻ mặt ủ rũ nói:

"Vụ án của Nghi Xuân Nhạc Phường vẫn chưa được điều tra. Ta đã nói cho các ngươi ba ngày, các ngươi không thể kéo dài dù chỉ một khắc, đừng nghỉ ta không dám gây rắc rối cho Đại Lý Tự, cho nên Mai đại nhân hãy nắm bắt thời gian."

Những lời này không phải âm cũng không phải dương, Mai Hạc Đình xác nhận rằng nàng vẫn không hài lòng về việc hôm nay.

Chuyện này đúng là hắn không hỏi rõ ràng, lại ở trước mặt người ngoài hiểu lầm nàng.

Hắn không nghĩ Tuyên Minh Châu trước mặt mọi người làm cho hắn xấu hổ, dù sao tính tình nàng trước kia vẫn luôn hiền dịu như vậy.

Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ chính là, ngày xưa Tuyên Minh Châu luôn muốn cùng hắn thân thiết, nhưng hôm nay nàng lại vì bằng hữu mà đẩy hắn ra xa.

Dường như trong lòng nàng, địa vị của hắn còn không bằngvị bằng hữu đó.

Điều này đương nhiên là vớ vẩn, Mai Hạc Đình tự cười nhạo bản thân, sao lại có thể ghen tuông như thê thϊếp thế này.

Hắn thu hồi suy nghĩ lung tung, nghiêm túc nói: "Ta đã có ý tưởng về vụ án, sẽ không trễ."

Tuyên Minh Châu không nói gì nữa. Hăn muốn thì cứ ở lại, dù sao nhàm chán cũng không phải nàng.

Đảo mắt đã đến giờ tuất, tiểu cô nương dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mấy lần, nhưng vẫn không nỡ buông bông hoa giấy trong tay.

"Bảo Nha ngoan, ngày mai lại chơi."

Tuyên Minh Châu dịu dàng dỗ dành, sai thị nữ trải chăn ra. Sau đó ôm ảo Nha vào lòng dỗ nữ nhi ngủ.

Sau khi bị bóng đè, Bảo Nha phải được dỗ thế này mới có thể ngủ ngon.

Mai Hạc Đình nhìn bóng nữ nhân không trang điểm dưới đèn, nàng mảnh khảnh và thuần khiết, giống như một bông hoa lê nở sau cơn mưa.

Hoàn toàn khác với bông sen đỏ rực ban ngày.

Từ khi Bảo Nha được sinh ra, Tuyên Minh Châu luôn ôn hòa dịu dàng như vậy. Bảo Nha thường thức dậy vào ban đêm, nàng thường ôm tiểu nữ nhi suốt đêm, còn hắn lại ôm hai mẫu tử họ.

Những lúc ấy, chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ, chẳng ai ngủ được ngon giấc, nhưng ấm áp hiếm có.

Sau đó, hắn được chuyển đến Đại Lý Tự, dần dần trở nên bận rộn, vì vậy hắn dành ít dành thời gian cho họ hơn.

Nam nhân hai mắt thâm thúy, cởi bỏ y phục bên ngoài, lộ ra áo trong màu trắng như trăng, nhẹ giọng nói: "Để ta dỗ Bảo Nha ngủ."

Tuyên Minh Châu do dự một lúc rồi gật đầu, nghĩ rằng hắn có tâm ý như vậy cũng tốt, sau này khi nàng rời đi, Bảo Nha sẽ không phải chịu thiệt.

Nhưng nàng vẫn hỏi nữ nhi trước: "Bảo Nha, con có muốn phụ thân dỗ không?"

Bảo Nha ngốc manh gật đầu.

A nương có mùi hoa ngọt ngào, phụ thân có mùi cỏ tùng, nàng thích cả hai.

"Phụ thân kể chuyện xưa cho Bảo Nha đi."

Mai Hạc Đình bối rối.

Hắn đọc kỹ kinh điển của các bậc hiền triết, có thể nói về hiến pháp và pháp luật một cách rõ ràng, nhưng nói đến kể chuyện thì chưa chắc đã bằng Mai Dự.

"Phụ thân không biết kể chuyện."

"Ồ." Tiểu cô nương rất rộng lượng: "Vậy con kể cho phụ thân nghe một câu chuyện, gần đây con nghe được một câu chuyện về công chúa tiền triều hưu phu, đó là một câu chuyện có thật! Hay lắm!"

Công chúa hưu phu? Mai Hạc Đình cảm thấy có gì đó không ổn, theo bản năng quay sang nhìn Tuyên Minh Châu.

Tuyên Minh Châu đã nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài nhỏ bên cạnh. Một tấm chăn mỏng bằng lụa tùy ý khoác lên người nàng, để lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn, càng đi xuống càng lộ ra mười ngón chânsáng như ngọc, móng chân đỏ rực, lấp lánh dưới ánh đèn.

Mai Hạc Đình ánh mắt thâm trầm, thu hồi tầm mắt, kiên nhẫn lắng nghe bên tai mình lảm nhảm ê ê a a.

Bảo Nha không nói mấy lời, sau đó mí mắt đánh nhau, tự dỗ mình đi vào giấc ngủ. Mai Hạc Đình nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc trên mặt của cô bé và nhìn lại.

Hai mẫu tử ngủ giống hệt nhau.

Hắn đắp chăn bông cho nữ nhi, nhẹ nhàng bước trên mặt đất, đến bên cạnh trường kỷ, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của nàng.

Nốt ruồi đỏ tươi giữa hai lông mày nếu nhìn lâu sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người.

Mị cực vô biên, không nên để nhiều người nhìn thấy.

Cổ họng Mai Hạc Đình khô khốc, hắn siết chặt lòng bàn tay để nhìn đi chỗ khác, cúi xuống, một tay chạm vào đầu gối mềm mại, tay kia nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng mảnh khảnh của nàng.

Muốn ôm người lên giường ngủ.

Hơi thở phả vào hai bên thái dương, Tuyên Minh Châu mở mắt ra.

Sau khi nhìn rõ người trước mặt, sương mù ẩn chứa trong mắt nàng nháy mắt tiêu tán, con ngươi đen láy vô cảm.

Mai Hạc Đình nhìn thấy sự thay đổi đột ngột trong mắt nàng, động tác của hắn cứng lại, ánh mắt trở lại vẻ trang nghiêm thường ngày.

Bầu không khí căng cứng không thể giải thích được.

“Bảo Nha ngủ rồi?” Tuyên Minh Châu ngồi dậy, mang theo giọng mũi hỏi.

Mai Hạc Đình gật đầu, nhìn nữ nhân tránh tay hắn ta đứng dậy, đột ngột nói: "Hôm nay là lỗi của ta."

Tuyên Minh Châu đang đưa lưng về phía hắn khẽ dừng lại.

"Hôm nay ta không nên hiểu lầm Điện hạ mà không hỏi rõ ràng. Là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Điện hạ xuất hiện tại hiện trường phạm tội, lại lo lắng Điện hạ gây chuyện nên vội vàng."

Tuyên Minh Châu không thèm nhìn hắn một cái, đi tới bên giường nhìn Bảo Nha, tới bên chậu đồng, vặn lấy khăn tay lau mồ hôi cho nữ nhi.

Mai Hạc Đình đi theo, vòng qua trước mặt Tuyên Minh Châu, buộc nàng nhìn vào mắt mình.

"Ta biết rằng nút thắt của Điện hạ là vào ngày sinh thần hôm ấy, nhưng ngày ấy là có nguyên nhân, ta nghe nói Trình Ngọc công chúa thấy khó thở."

Nói đến đây, khóe môi hắn cong xuống, mang theo một tia trách móc: “Điện hạ rõ ràng biết tính tình của ta, làm gì phải nhục nhã ta bằng những lời khó nghe như vậy.”

Làm nhục?

Nghe được những lời này, Tuyênn Minh Châu rốt cục có chút phản ứng, giương mắt phượng, cười nhìn người này.

Đây là người chung chăn gối mà nàng lấy lòng bảy năm, nàng không đành lòng để hắn chịu nửa lời ủy khuất.

Nàng đương nhiên biết, Mai gia ở Giang Nam là trăm năm thư hương vọng tộc, tiến sĩ vô số, tổ phụ là bí thư lang, thúc phụ nhậm tam giới khoa cử tòa sư, Mai Hạc Đình chính mình lại là đệ tử cùng thầy của tiên đế, kém một bước liền đỗ tam nguyên, thanh danh vô song.

Giang Nam Mai thị nhất tộc, địa vị cùng Giang Bắc năm họ có thể sóng vai.

Mình đã quay trở lại rồi đây. Mấy tháng nay bận quá, còn bị nhập viện. Hôm qua vừa đăng nhập lại thấy quá trời tin nhắn kêu mình dịch tiếp làm mình vui ghê luôn. Sau này vẫn là mỗi ngày 1 chương nha.