Chương 13

Tô Cẩn nghe nó nói vậy thì trong lòng có chút sợ hãi. Tính tình của gấu đen rất nóng nảy, lại còn vô cùng hung tàn. Lỡ như nàng không may đυ.ng phải nó thì chính là đưa dê vào miệng cọp rồi.

Nhưng không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con chứ, chuyến này nàng không đi không được.

[Tiểu Tán, ngươi biết cỏ ô quyết không?]

[Ta biết cỏ ô quyết, ta còn biết nó mọc ở nơi nào nữa cơ. Đúng rồi, ngay gần hang ổ của con gấu đen kia. Lão đại, không phải ngươi đến núi Ô Mông để hái cỏ ô quyết đấy chứ?]

[Không sai, ta muốn hái cỏ ô quyết để giải độc cho mình, dù núi Ô Mông là đầm rồng hang hổ ta cũng nhất định phải đi.]

[Chuyện này... Nếu lão đại đã muốn đi thì ta sẽ đi cùng với ngươi. Ta có thể dẫn đường cho ngươi, còn có thể canh gác cho ngươi, chờ con gấu đen kia ra ngoài kiếm ăn thì ngươi hái thảo dược là được.]

[Tiểu Tán, đa tạ, ngươi yên tâm, có ta ở đây, những con rắn độc kia sẽ không làm hại ngươi được.]

Thế là Tô Cẩn mang theo sóc nhỏ đi về phía núi Ô Mông, quả nhiên khắp nơi trên núi đều là rắn độc, nhưng nàng đã sớm có chuẩn bị.

Nàng tìm được trong nhà một bao bột hùng hoàng (1), trước khi lên núi đã bôi bột hùng hoàng lên khắp người. Rắn sợ nhất là hùng hoàng, ngửi được mùi bột hùng hoàng trên người nàng sẽ không dám lại gần.

(1) là loại bột màu vàng cam hoặc lẫn lộn giữa bột màu vàng và màu đỏ. Loại hóa chất này được cho là thuốc kị (đuổi) rắn rất công hiệu. Bột mua về rắc chung quanh nhà, sát vách tường. Khi rắn đánh hơi được mùi hùng hoàng thì chúng sẽ bỏ đi ngay lập tức vì đây là chất độc rất mạnh đối với chúng.

Sóc con trốn trong giỏ trúc trên lưng nàng cũng vô cùng an toàn.

Nhưng nói đến độc còn khiến nàng nghĩ đến một chuyện.

Ở hiện đại, vì thể chất của nàng khá đặc biệt nên những loại độc phổ thông không có tác dụng với nàng.

Phụ thân ở hiện đại của nàng là một người mê độc, ông chuyên môn nghiên cứu chế tạo các loại độc dược, sau đó lại nghiên cứu ra các loại giải dược, có thể nói đó là phương pháp lấy độc trị độc.

Mà vì thể chất đặc biệt của mình nên nàng trở thành chuột bạch thử độc của phụ thân, cứ thể mãi nên cơ thể nàng sinh ra kháng thể với các loại độc tố, nói là bách độc bất xâm cũng không quá.

Chỉ tiếc cơ thể nàng không xuyên đến cùng, nếu không nàng căn bản không sợ mấy con rắn này.

Sau khi qua hang rắn, sóc con nhảy ra từ bên trong giỏ trúc.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

[Lão đại, phía trước là hang gấu đen, trước tiên ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi thăm dò xem gấu đen có trong hang không.]

[Vậy ngươi cẩn thận.]

[Lão đại yên tâm, ta chạy rất nhanh, nếu như gấu đen có phát hiện thì nó cũng không bắt được ta.]

Sóc con nhún nhảy một cái rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Tô Cẩn.

Tô Cẩn ngồi xuống dưới gốc cây cổ thụ, lấy ống tay áo quạt gió.

Đột nhiên nàng phát hiện trong đống lá rụng bên trong có một đầu nấm nho nhỏ, nàng nhanh chóng bỏ lá rụng ra, ôi chao, là nấm tùng nhung, hơn nữa còn có mấy cây.

Nấm tùng nhung là đồ tốt, không chỉ ngon mà giá trị dinh dưỡng cũng cao, nếu như mang lên trấn bán sẽ được giá tốt.

Tô Cẩn cẩn thận lấy nấm tùng nhung từ trong bùn đất ra, có khoảng mười cây nấm to to nhỏ nhỏ. Nàng lại lấy bùn đất trên nấm bỏ về vị trí cũ, đợi mùa sau vẫn sẽ mọc thêm.

Tô Cẩn vừa sắp xếp gọn nấm tùng nhung lại thì đối diện có một con thỏ rừng màu xám chạy đến, nó lao thẳng vào cái cây bên cạnh nàng rồi ngã lăn ra đất.

Tô Cẩn ngẩn người, chẳng lẽ đây chính là ôm cây đợi thỏ trong truyền thuyết sao?

Xem ra vận khí hôm nay cũng không tệ lắm, ban đêm có thịt thỏ rừng ăn.

Nàng nắm lấy phần lông ở gáy thỏ rừng rồi nâng nó lên. Trên bụng thỏ rừng vẫn còn nhấp nhô, xem ra vẫn còn chưa chết, chắc bị đυ.ng đến choáng váng.

Tô Cẩn vỗ vỗ đầu của nó.

[Này, tỉnh.]

Thỏ rừng mở to mắt nhìn nàng, đôi ngươi nhanh chóng to hơn.

[Ngươi...ngươi...ngươi...ngươi đang nói chuyện với ta?]

[Không phải chứ? Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi gặp phải cái gì vậy? Sao lại hoảng hốt chạy loạn như vậy?]



[Vừa rồi ta gặp phải đại vương gấu, nó muốn ăn ta. May mắn lúc đó có một con người chạy đến, đại vương gấu bỏ ta ra đi bắt người kia rồi. Lúc ta chạy trốn người kia còn đang đánh nhau với đại vương gấu đó!]

[Người? Người nào? Nam nhân hay nữ nhân? Cao, thấp, mập hay gầy? Trên mặt có đặc điểm gì?]

Tim Tô Cẩn đập thình thịch, nàng lo lắng người kia là Tô đại phu, sợ y mạo hiểm lên núi hái thuốc cho nàng gặp phải con gấu đen này.

[Là nam nhân, dáng người rất cao, không mập không gầy, đúng rồi, trên mặt hắn còn có mặt nạ.]

Đeo mặt nạ?

Là Lữ Mặc Ngôn...

Trong những thôn trang gần đây, ngoài hắn ra thì đâu còn ai đeo mặt nạ nữa chứ, chắc chắn là hắn.

Sao hắn lại vào trong núi sâu rồi?

Dù như thế nào thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng nàng, nàng không thể thấy chết mà không cứu được.

[Hắn ở đâu?]

[Vừa rồi ta chạy từ kia ra, đi thẳng là một cái rừng trúc.]

[A! A! A! Không được rồi, chóng mặt, chóng mặt, ta muốn ngất.]

Thỏ rừng nói xong thì nghiêng đầu sang một bên ngất xỉu.

Tô Cẩn dở khóc dở cười, bỏ nó vào trong giỏ trúc, tay nắm chặt rìu chặt củi rồi chạy về phía nó chạy đến.

Quả nhiên xuyên qua một rừng cây là một rừng trúc. Trong rừng trúc, Lữ Mặc Ngôn đang đánh nhau với con gấu đen ka.

Thân hình con gấu kia khổng lồ, vô cùng hung mãnh, tay gấu so với đầu người còn lớn hơn. Nếu như con người bị một tát này của nó đánh phải thì không chết cũng bị thương.

Thấy con gấu này sắp đánh Lữ Mặc Ngôn ngã xuống đất, Tô Cẩn không để ý đến nỗi sợ của mình, vứt giỏ trúc sau lưng ra, giơ rìu đốn củi trong tay lên rồi lao đến, hung hăng chém cho con gấu này một nhát.