Chương 46

Mấy người vội vàng cẩn thận đặt cáng cứu thương xuống, lúc này Lý thị đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Tô Cẩn sờ bụng nàng ấy, quả nhiên vị trí bào thai bị lệch, hơn nữa hạ thân của nàng ấy đã chảy không ít máu, nếu tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ cả người lớn và hài tử cũng không giữ được.

Nàng quyết định thật nhanh: "Hiện tại không thể di chuyển tiếp được, ở chỗ này sinh, ta đỡ đẻ."

"Cái gì? Sinh ở chỗ này? Nhưng..." Tô Trường Sinh thấy càng nhiều thôn dân chạy đến, hơn nữa phần lớn là nam tử, trong lòng do dự.

Tô Cẩn thấy lúc này y còn quan tâm những chuyện này, tức nhưng không có chỗ phát tiết, tức giận nói: "Tô Trường Sinh, đến lúc này huynh còn quan tâm những chuyện đấy à, chẳng lẽ huynh muốn thê tử và hài nhi của mình một thi hai mệnh sao?"

Tô Trường Trạch cũng vội vàng nói: "Đại ca, Tô Cẩn nói rất đúng, mạng người quan trọng nhất, không thể trì hoãn được."

Lúc này Tô Trường Sinh mới gật đầu đồng ý: "Được, Tô Cẩn, tất cả trông cậy vào ngươi, nhất định ngươi phải cứu được mẫu tử bọn họ."

"Ừm!" Tô Cẩn gật đầu nhìn về phía Tô Trường Trạch: "Tô đại phu, ngươi có mang theo bao ngân châm và miếng nhân sâm trên người không?"

"Có mang theo." Tô Trường Trạch vội vàng lấy bao ngân châm, dao nhỏ chuyên dùng trong y học và miếng nhân sâm ra đưa cho nàng.

Ánh mắt Tô Cẩn nhìn quanh những thôn dân đang vây xem, trầm giọng nói: "Mọi người nghe ta nói, toàn bộ nam nhân xoay qua chỗ khác, mọi người tạo thành một vòng tròn, thay Ngọc Mai tẩu tử chắn chút gió."

Giọng nói của nàng rõ ràng có lực, không cho phép người khác nghi ngờ. Các thôn dân không hẹn mà cùng xoay người sang chỗ khác tạo thành một vòng tròn, bao gồm cả Tô Trường Trạch.

Tô Cẩn nhìn về phía Tô Trường Sinh, sắc mặt y tràn đầy hoảng sợ, nàng sợ lát nữa y nhìn thấy cảnh máu me khi thê tử mình sinh sẽ không chịu nổi, đến lúc đó còn ảnh hưởng đến việc nàng cứu người nên nói: "Huynh cũng xoay qua chỗ khác."

"Ta... Ta muốn thấy nàng ấy."

"Xoay qua chỗ khác..."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tô Cẩn cao giọng giận dữ, lúc này Tô Trường Sinh mới vội vàng xoay qua chỗ khác.

Nam nhân đúng là phiền phức.

Trong lòng Tô Cẩn mắng một câu, sau đó nói với một tiểu cô nương đang sợ ngây người: "Thúy Lan, muội qua đây phụ giúp ta."

Tô Thúy Lan đang lo lắng vội lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy đến: "Biểu tỷ, muội có thể giúp tỷ làm gì?"

"Trước tiên muội lấy miếng nhân sâm cho nàng ấy ngậm, không thể để nàng ấy hôn mê, nếu như nàng ấy ngất, muội véo cho nàng ấy tỉnh."

Tô Cẩn vừa dặn dò vừa xé quần đã bị máu thấm đẫm của Lý thị, kiểm tra thử tình trạng của hài tử.

Hài tử đã đến miệng tử ©υиɠ, nhưng vì vị trí thai nhi bị lệch nên không thể thuận lợi sinh được, cách duy nhất có thể cứu cả mẫu cả tử đó là nhờ ngoại lực điều chỉnh thai nhi về đúng vị trí.

Cách này nàng cũng chỉ mới đọc ở trong sách, không hoàn toàn chắc chắn, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể dùng cách này để chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Tô Cẩn hít một hơi thật sâu, trong lòng tự nói với bản thân, coi như đây là một cuộc giải phẫu bình thường là được, nàng có thể làm được.

Nàng nhéo nhéo lòng bàn tay, không vội vàng, từ tốn bắt đầu thi thuật.

Cái gọi là thuật dùng ngoại lực đảo ngược, đúng như tên, đó chính là lợi dụng ngoại lực để đảo ngược thai nhi, khiến cho đầu hướng xuống để có thể thuận lợi sinh đẻ.

"A!" Đau đớn này không phải là điều mà người thường có thể chịu được, Lý thị hét một tiếng thảm thiết, sau đó ngất đi.

Mọi người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia thì tim cũng run rẩy theo, ai cũng yên lặng cầu nguyện trong lòng, hi vọng người lớn và hài tử đều không có việc gì.

Tô Trường Sinh đã trực tiếp quỳ xuống cầu xin ông trời, khẩn cầu ông trời phù hộ thê tử và hài tử của y bình an.

Tô Thúy Lan hoảng sợ: "Biểu tỷ, nàng ấy ngất rồi, làm sao bây giờ?"



"Véo người nàng, đánh thức nàng dậy." Tô Cẩn vừa chỉ huy vừa bình tĩnh tỉnh táo thi thuật.

Tô Thúy Lan véo bên người Lý thị, Lý thị có phản ứng, nàng ấy vội vàng nói bên tai Lý Ngọc Mai: "Tẩu tử mau tỉnh lại đi, tẩu phải kiên trì lên, tẩu không thể ngất được, nếu không cả tẩu và hài tử đều sẽ gặp nguy hiểm."

Nghe được hai chữ "hài tử", Lý thị dần lấy lại tỉnh táo, thều thào nói: "Hài tử, con của ta..."

"Tỉnh, tỉnh, nàng ấy tỉnh rồi."

"Tốt, tẩu tử, tẩu nghe ta nói, hiện tại vị trí của bào thai đã về đúng vị trí, chỉ cần tẩu cố gắng thì nhất định có thể sinh được bé."

"Tẩu phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng ta, hiện tại tẩu nghe ta chỉ huy."

"Hít vào... Thở ra... Dùng sức... Tốt, rất tốt, tiếp tục, hít vào... Thở ra... Dùng sức..."

Theo từng câu chỉ huy của Tô Cẩn, các thôn dân làm thành vòng cũng không tự chủ được mà thở theo tiết tấu nàng nói, tay mọi người nắm chặt với nhau, lòng bàn tay người nào cũng có mồ hôi.

"Thấy đầu của đứa bé rồi, tẩu tử, lại dùng sức... Ra rồi!" Tô Cẩn kích động bế hài tử trong tay, là một tiểu tử mập mạp, nhưng vì hài tử ở trong quá lâu nên không thể khóc ngay được.

Nàng xoay hài tử ngược lại, đánh một cái vào bàn chân của bé, hài tử "oa" một tiếng khóc to.

"Sinh rồi, sinh rồi, quá tốt rồi." Mọi người vui vẻ reo hò.

Tô Trường Sinh lập tức xoay người lại, nhìn đứa bé đang khóc lớn oa oa trên tay Tô Cẩn rồi khẩn trương nắm tay thê tử mình: "Ngọc Mai, nàng cảm thấy thế nào?"

"Ta... Ta không sao." Lý thị yếu ớt lên tiếng: "Hài tử, hài tử có sao không?"

"Tẩu tử yên tâm, hài tử không sao cả."